- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt
- Chương 9: Nghỉ phép
Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt
Chương 9: Nghỉ phép
Tiểu nữ của Tư Mã Tuấn tên gọi Tư Mã Minh Tuệ, kể từ khi nhìn thấy Tiểu Nguyệt, liền cảm thấy nàng như món đồ chơi yêu thích không thể buông tay, vứt bỏ việc theo đuôi Hồ Tử mà dính vào Tiểu Nguyệt, tình cảnh này thật sự rất buồn cười, vẫn kéo dài cho đến khi vào chánh đường Tư Mã phủ, tiểu nha đầu này mới bị Tư Mã Tuấn ôm ra ngoài, trước khi đi còn thề mỗi ngày sẽ đi biệt viện tìm Tiểu Nguyệt. Kỷ Tiểu Nguyệt thở dài thật nhẹ nhõm, nha đầu này đơn giản chính là cái đuôi, đối với Tiểu Nguyệt hứng thú cực lớn, từ thích ăn cái gì, đến thích chơi cái gì, cẩn thận hỏi từng chút một, Tiểu Nguyệt suýt nữa chống đỡ không nổi, đang định không thèm để ý tới nàng, lại bị đôi mắt to ngập nước ngước nhìn, liền cảm thấy chính mình có chút quá đáng.
Cũng hên mà nghi thức bái sư bắt đầu, ít nhất có thể tạm thời bỏ rơi nha đầu kia, sáng mai mình phải đi học viện, đoán chừng nàng sẽ không tìm mình. Chánh đường bái sư rất nghiêm trang, trung gian là một bàn thờ, bày một đại lư hương tinh xảo cùng mấy trái cây linh tinh, phía sau trên tường là một bức họa lớn, theo Tiểu Nguyệt xem qua, cùng Thần Nông ở học viện Trung Y có chút tương tự, trên bức họa là một nam nhân trung niên cổ đại, trên vai có một cái túi vải, cầm trong tay cái lục lạc nhẹ lay động, Tiểu Nguyệt biết đây là tiêu chuẩn ăn mặc kiểu cổ đại của những thầy thuốc vân du bốn phương. Mặt mũi rất thoải mái, có chút cổ xưa, giống như một bức họa đặt trong bảo tàng cổ.
Chánh đường khá lớn, cũng rất trống trải, không có chi tiết dư thừa, chỉ là hai bên bày mười mấy ghế Thái sư, lúc này đã đầy người, trừ mới vừa rồi Tư Mã Tuấn, những người này thuộc Tư Mã, nàng không biết ai cả. Viện trưởng Lục Vũ của học viện Phong Hoa đứng một bên bàn thờ, ngay giữa cũng bày một ghế Thái sư, Tiểu Nguyệt đoán chừng là để cho Tư Mã Chu ngồi.
Tư Mã tộc đúng là rất có tính bài xích ngoại tộc, dù cho thân phận có tôn quí như Thế tử, Vân Tử Xung cũng phải đứng ở ngoài chánh đường, thật ra thì Tiểu Nguyệt có nhiều chỗ chưa rõ, mình và Lục vũ cũng coi như không phải người trong họ Tư Mã đi, chỉ làm đệ tử nhưng có thể ở chỗ này dự thính, rất khó hiểu.
Thật ra thì lễ bái sư ở cổ đại nói đơn giản là đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp. Đầu tiên mời sư phụ Tư Mã Chu ngồi xuống, Lục Vũ tuyên bố đọc môn quy, đều là cổ văn rất lạ, đại ý là không được làm xằng làm bậy, phải tôn kính sư phó, một đống trung hiếu lễ nghĩa nhân ái làm chủ đề mà thao thao bất tuyệt. Tiểu Nguyệt cung kính nghe, đọc xong môn quy, đệ tử dâng tặng lão sư sáu quà lễ bắt buộc, thứ này là Vân Tử Xung tự mình chuẩn bị, nếu không Tiểu Nguyệt thật đúng không biết là thứ gì.
Lúc đầu Tiểu Nguyệt cho là vài món vàng bạc tiền tài, nhưng khi nhìn đến vật thật sau, Tiểu Nguyệt không khỏi cười thầm, đều là một ít đồ ăn, sáu lễ bao gồm: cần tây, ngụ ý là chăm chỉ hiếu học, làm việc tỉ mỉ chuyên cần; hạt sen, tâm đắng, ngụ ý vì giáo dục mà khổ tâm phấn đấu; đậu đỏ, ngụ ý được vận đỏ chiếu rọi; quả táo, ngụ ý sớm sớm học cao; cây long nhãn, ngụ ý công việc viên mãn; miếng thịt khô để biểu đạt tâm ý đệ tử. Những thứ này đều là ngụ ý Vân Tử Xung giải thích cặn kẽ cho nàng mới hiểu được, cái gọi là nhập gia tùy tục, chính là dù Tiểu Nguyệt phản đối cũng phải tôn trọng quy tắc của thế giới này.
Tự tay trình lên những thứ này coi như trả công thầy giáo, Lục Vũ thay Tư Mã Chu nhận lấy, một bước cuối cùng đó là dâng trà, cái này Tiểu Nguyệt ngày hôm qua bù lại nửa ngày, hai đầu gối quì xuống đất dập đầu hành lễ, sau đấy hai tay đem trà cung kính giơ cao lên quá đỉnh đầu đợi Tư Mã Chu nhận lấy. Lễ dâng trà xong là coi như hoàn thành, cuối cùng là quà mà sư phó đáp lại lễ vật. Tư Mã Chu cười híp mắt vuốt vuốt chòm râu của mình, từ bên hông lấy ra một cái mộc bài màu đen đưa cho Tiểu Nguyệt, chung quanh một trận hút khí, khiến Tiểu Nguyệt biết cái này tuyệt đối không phải thứ đơn giản, đại khái là một thứ chứng minh thân phận hữu dụng, hai tay nhận lấy, một lần nữa lạy rồi mới đứng sang bên.
Cẩn thận suy nghĩ trong tay là thứ gì, không tính lớn nhưng lại có sức nặng, không hơn kém bao nhiêu so với bàn tay mình, xuyên thấu qua có thể thấy ánh tím mơ hồ, xúc cảm mượt mà bóng loáng, đoán chừng niên đại cũng thật lâu, để xát vào chóp mũi có mùi đàn hương nhàn nhạt, dị thường cứng rắn. Tiểu Nguyệt đoán đây đại khái được làm từ cây tử đàn quý báu, mặt trái miếng mộc bài khắc đơn giản con dấu của Khánh An đường, mặt trái cũng chỉ có hai chữ Tư Mã.
Tư Mã Chu không để ý những tiếng bất mãn chung quanh, nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi, Tiểu Nguyệt chính là đệ tử bế quan của ta, ta sẽ dốc lòng dạy bảo, dốc sức truyền đạt, đến thời điểm nàng cập kê, chính là đương gia chủ sự của Khánh An đường, tất cả người trong tộc không thể phản đối, nếu không nghe thì theo quy củ của tộc mà xử lý”
Chánh đường nhất thời một mảnh yên tĩnh, Tiểu Nguyệt có thể cảm nhận được tất cả ánh mắt trên người mình,nhiều là ghen tị hoặc hâm mộ, Tiểu Nguyệt có chút thở dài trong lòng, Khánh An đường cũng không phải tự mình muốn thừa kế, bất quá trước mắt để xem, cứ như vậy đã, cổ đại không phải mười bốn mới đến tuổi cập kê sao, mình còn những tám năm để thuyết phục Tư Mã Chu ngoan cố, không, hiện tại phải xưng là sư phó, nghi lễ bái sư đi qua là đại yến trong phủ Tư Mã.
Bữa tiệc đặt ở sảnh khách, Tiểu Nguyệt tuổi còn quá nhỏ, vả lại là một cô gái, cho nên mời rượu liền được miễn, bất quá đi theo sư phó cùng nhị sư huynh Lục Vũ mới biết được vài vị trưởng lão tai to mặt lớn họ Tư Mã ở Nguyệt thành. Bên sảnh khách Tiểu Nguyệt thấy được người quen, cười thầm một cái liếc mắt về vị trí Vân Tử Xung ngồi, có chút đùa dai nhìn thiếu nữ sáng rỡ trước mắt, thiếu nữ này chính là biểu muội ngưỡng mộ Vân Tử Xung, cùng một lão giả ngồi chung một chỗ. Lão giả này Tiểu Nguyệt mới vừa quen, là trưởng lão của Tư Mã tộc, cùng Tư Mã Chu đại khái là quan hệ đường huynh đệ, một lão nhân cao cao tại thượng không chút nào thân thiện.
Tiểu Nguyệt không thích ông ta lắm, bây giờ nhìn lại quả nhiên là người một nhà, thần khí của biểu muội này hoàn toàn cùng lão nhân như một khuôn mẫu khắc ra, vô cùng tương đồng. Cho dù không thích, Tiểu Nguyệt vẫn cung kính cúi chào, Tư Mã trưởng lão cũng khẽ gật đầu, bên cạnh biểu muội ánh mắt rõ ràng xẹt qua ghen tị, lập tức liền kéo chỉ số xinh đẹp của nàng xuống, ghen tị quả nhiên là không được. Biểu muội gật đầu một cái rất không lễ phép mà coi thường Tiểu Nguyệt, nhưng cũng không nói lời chanh chua nào, đại khái là chỗ của trưởng bối, lễ nghi cơ bản nhất vẫn phải tuân thủ.
Lục Vũ dắt Tiểu Nguyệt trở về bàn chính, Lục Vũ vỗ vỗ đầu Tiểu Nguyệt thấp giọng nói: “Tiểu nha đầu kia, phụ thân hiện nay chính là thủ hạ tham tướng của Tư Mã Tuấn, mặc dù có thê thϊếp nhưng đến những năm trung niên mới có một nữ tử, gọi là Tư Mã Ngọc Kiều, từ nhỏ rất là nuông chiều. Con không nên cùng nàng chấp nhặt”. Tiểu Nguyệt cũng không phải chấp nhặt, cô gái như vậy mình còn khinh thường để ý tới nữa là, nàng chỉ gật đầu một cái.
Bữa tiệc rất nhanh kết thúc, Kỷ Thanh Sơn cùng Lý Tố Nương dặn dò hai huynh muội vài câu, vội vã đi về. Tiểu nguyệt cùng Hồ Tử sóng vai đứng bên ngoài cửa phủ, nhìn song thân đi xa, hai người có chút buồn bã, không hẹn mà cũng nghĩ tới trước kia, người một nhà thân thiết bên nhau, mặc dù sống túng quẫn nhưng lại đơn giản hạnh phúc. Giống như hiện tại, mặc dù có điều kiện học tập tốt, hoàn cảnh lại không hợp, Hồ Tử xuất thần trong chốc lát, xoay người thấp giọng nói:” Đại Nha! Muội ở trung cấp Thượng đi học, có phải rất…”
Câu nói kế tiếp, Hồ Tử cúi cúi đầu óc không nói hết, tình huống của mình còn như vậy, nói chi trung cấp Thượng đều có gia cảnh như vậy, tình cảnh muội muội còn phải nghĩ sao. Tiểu Nguyệt hết lần này đến lần khác quan sát trên mặt Hồ Tử, bắt gặp tia lo lắng khó thấy, không khỏi mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, muội rất tốt, ca quên bên cạnh muội còn có Vân Tử Xung sao?”
Hồ Tử nhất thời ngây ngốc cười một tiếng: “Đúng vậy! Ca quên còn có thế tử và những người khác không như thế, ít nhất đối với ngươi rất tốt, giống Tư Mã Minh Tuệ, xem ra những người này đều là người tốt”
Tiểu Nguyệt vì Hồ Tử đầu óc đơn giản không khỏi bật cười nói: “Ca ca thật ra không cần phiền não những thứ này, bây giờ trọng yếu là việc học của ca, muội tin chưa tới mấy năm, huynh muội chúng ta có thể cùng cha mẹ ở một chỗ”
Hồ Tử “Ừ” một tiếng lại nói: “Đúng vậy a! Đến lúc đó chúng ta một nhà vĩnh viễn không rời xa nhau, để cho mẹ ngày ngày làm cháo chờ chúng ta về”
Tiểu Nguyệt không khỏi mỉm cười, Hồ Tử quả nhiên không thích hợp để nói chuyện phiếm, rất nhanh lại nhớ tới cái ăn, hai huynh muội cười một trận. Lục Vũ đi tới nói: “Kỷ Thần Tinh theo ta trở về học viện, ta nghe tiên sinh học vỡ lòng nói, văn ngàn chữ con còn chưa viết xong, ta tự mình dạy con, xem khối gỗ mục con như thế nào, để cho mấy tiên sinh cũng nhức đầu lợi hại”
Hồ Tử ngượng ngùng cúi đầu, da mặt màu đen lộ ra chút đỏ sậm, Tiểu Nguyệt cười nói: “Ca ca muốn thực hiện mơ ước của chúng ta, ca cần phải cố gắng học tập nha”
Hồ Tử ngẩng đầu lên ánh mắt kiên định dị thường gật đầu một cái, theo Lục Vũ đi. Tiểu Nguyệt xoay người, mới vừa rồi còn tiếng người ồn ào náo nhiệt ngoài cửa phủ, hiện giờ đã thưa thớt, có một tiêu điều sau trận phồn, Tiểu Nguyệt lại lần nữa cảm thấy mình không thích hợp với nhà cao cửa rộng như vậy, mặt ngoài cuộc sống quý tộc sung túc như vậy, thật ra với điều kiện tiên quyết không lo áo cơm, thì cuộc sống bình thường vẫn thích hơn.
Theo Vân Tử Xung trở về biệt viện, Tư Mã Chu rất hưng phấn, bảo Tiểu nguyệt kéo hồ cầm, mình hát lên một đoạn “Không thành kế”, mới hài lòng đi Tiểu Nguyệt thầm nghĩ, xem ra kinh kịch quả nhiên sức quyến rũ đủ sức sát thương đối với người già, Tư Mã Chu và ông nội cùng thích nhất những xướng đoạn cổ như “Không thành kế”, “Bức rèm trại chờ”. Nhưng những tiết mục ngắn như vậy dùng giọng trẻ con mềm nhu của Tiểu Nguyệt hát, sẽ hát không ra ý vị âm vang, hên mà Tư Mã Chu rất lợi hại, nghe mấy lần có thể hát theo Tiểu Nguyệt, rất có bài bản, cho nên trở thành diễn viên kinh kịch nghiệp dư thứ hai ở thế giới này, thứ nhất đương nhiên là Ngụy tiên sinh ở học viện Phong Hoa.
Tiểu Nguyệt lắc đầu bật cười, sau khi tắm cảm giác tinh thần tốt lên không ít, buổi chiều Tiểu Nguyệt không có thói quen đọc sách, bởi vì cho dù ánh đèn ở thế giới này đã là sáng nhất, Tiểu nguyệt vẫn cảm thấy tối, nhưng là Vân Tử Xung lại có thói quen học đêm, cho nên vào buổi tối, Vân Tử Xung sẽ ở trong phòng rất khuya. Tiểu Nguyệt theo thói quen đi vào thư phòng, thấy người thường ngày vốn đang ngồi đọc sách, Vân Tử Xung lúc này lại ngây người nhìn cửa sổ, trong tay cầm lá thư đã hé mở, hai hàng lông mày nhíu chặt phảng phất như có ưu sầu khó giải.
Tiểu Nguyệt theo ánh mắt hắn nhìn sang, bức rèm bên ngoài là một mảng ánh trăng sáng ngời. Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng đi tới cùng hắn sóng vai, đứng ở trên đưa hai tay trước mắt hắn quơ quơ mấy cái, Vân Tử Xung mới hồi thần, liếc nhìn Tiểu Nguyệt bên cạnh, tiểu nha đầu mặc một áo chàng vạt áo rộng thùng thình, có vẻ rất buồn cười, tóc xõa đến bả vai, mặt mày cong cong rất là trong sáng, bất giác tâm tình chuyển biến khá hơn.
Tiểu Nguyệt nhìn lướt qua thư trong tay hắn hỏi: “Là chuyện không tốt sao?”
Vân Tử Xung thấp giọng nói:” Đúng vậy! Hoàng tổ mẫu thân thể không tốt lắm, đoán chừng mấy ngày nữa ta phải trở về kinh thành một chuyến”
Tiểu Nguyệt vội an ủi: “Đây cũng không có gì, người lớn tuổi rất dễ ngã bệnh, uống chút thuốc nghỉ ngơi mấy ngày là có thể tốt lên, ngươi không cần quá ưu tâm”
Vân Tử Xung ánh mắt chợt lóe, âm thầm thở dài, nha đầu này nào biết bệnh của Hoàng Tổ mẫu, quan hệ mật thiết đến cả vận mệnh của nghiêu Quốc. Bây giờ với nam bắc thế cục, nếu như một khi Hoàng tổ mẫu có sơ xuất, đoán chừng Chiêu vương sẽ lập tức khởi xướng chiến tranh, Nghiêu quốc này duy trì hơn ba trăm năm hòa bình, nay lại lâm vào chiến sự, mình lại không biết ân oán của đời trước, bất quá lấy cảm nhận của bản thân, vùi lấp bá tánh trong khói lửa chiến tranh, thật sự rất không thỏa đáng, mà triều đình hôm nay, quả thật phụ thân không thích hợp làm vua một nước, ngược lại là một học giả thì thích hợp hơn nhiều.
Nhưng là mẫu phi, nghĩ đến mẫu phi, Vân Tử Xung không khỏi một trận khổ sở, mẫu phi mình cùng ông ngoại Tư Mã Chu tuyệt không giống nhau, ngược lại giống Hoàng tổ mẫu năm đó, dã tâm đối với quyền lực bừng bừng, bà chẳng lẽ không hiểu, cho dù Hoàng tổ mẫu lúc còn trẻ oai phong một cõi, hôm nay cũng phải chịu ốm đau hành hạ, chỉ có thể dựa vào người làm trợ giúp mới có thể đi lại, trượng phu mất sớm, con cháu gà nhà bôi mặt đá nhau. Thật khó nói quyền lợi cao cao tại thượng mang đến cho Hoàng tổ mẫu là may mắn hay không.
Nhìn sang ánh trăng bên cửa sổ, mà tiểu nha đầu này đã dựa đầu vào vai mình ngủ, Vân Tử Xung cảm thấy giờ khắc này, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của mình. Gió từ từ thổi đến một trận mát mẻ, Vân Tử Xung ước nguyện cuộc sống sau này cũng có thể giống những năm tháng an bình như bây giờ. Nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nha đầu đi ra khỏi thư phòng, kêu Bán Hạ lui ra, tự mình đưa nàng đến phòng ngủ trên giường, kéo cái chăn cùng màn mỏng màu lam nhạt, ngắm nhìn tiểu nha đầu ngủ một chút, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Cho dù Vân Tử Xung không muốn trở về kinh thành, nhưng dưới sự thúc giục mấy lần của mẫu phi, vẫn phải lên đường vào kinh, dặn dò Bán Hạ mỗi ngày gọi Tiểu Nguyệt dậy đúng giờ, còn cơm nước phải cận thận mới lưu luyến rời đi. Tiểu Nguyệt ngược lại không cảm thấy quá buồn vì ly biệt, dù sao chỉ đi mười mấy ngày thôi, cho dù không có Vân Tử Xung, mỗi ngày đi học vẫn có thị vệ Vân Tử Xung che chở, cuộc sống cũng yên ả không gợn sóng.
Vân Tử Xung nói mười mấy ngày sẽ trở về, nhưng đến tháng sáu là thời gian học viện Phong Hoa cho nghỉ về thăm người thân cũng chưa thấy trở lại. Kỷ Thanh Sơn cùng Lý Tố Nương đến đón hai huynh muội về, Tư Mã chu dặn dò Tiểu Nguyệt nhớ lên núi kiếm bụi cây anh túc Bạch Sơn mang về, anh túc trong dược điển của thế giới này không thấy có ghi chép, trong một lần Tư Mã Chu nhắc đến việc người bệnh lúc xử lý ngoại thương khó có thể chịu được đau đớn tận xương, Tiểu Nguyệt mới nói lên loại thuốc này, Tư Mã Chu lúc ấy liền hận mình không thể đi theo Tiểu Nguyệt thử thuốc, nhưng suy tính đến Tiểu Nguyệt còn phải đi học, cho nên đành thôi.
Lần này Tiểu Nguyệt trở về nhà, dĩ nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội, vì vậy sau khi Tư Mã Chu dặn dò mười mấy lần, Tiểu Nguyệt cùng Hồ Tử mới theo Kỷ Thanh Sơn trở về thôn. Nghỉ học bảy ngày khiến Hồ Tử cùng Tiểu Nguyệt hết sức cao hứng, vừa về tới thôn Hồ Tử bỏ chạy đi tìm các bạn thân ngày xưa chơi đùa, Tiểu Nguyệt sáng hôm sau cũng mang theo cái giỏ trúc cùng cái xẻng đào đất, một người lên bên trái núi Nghiêu Sơn.
Không khí buổi sớm trong rừng rất mát mẻ, ánh nắng ban mai xen kẻ qua khe hở của lá cây, chiếu vào vách núi rọi ra từng mảnh sáng long lanh. Trên đầu thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim nhỏ xướng ca, tiếng kêu réo rắt hoà cùng tiếng gió thổi qua lá cây nghe rào rạc, vạn vật thiên nhiên cùng hòa âm thật êm tai. Theo trí nhớ đi đến đồi nọ, nhưng chung quanh cây cối đều là một dáng vẻ, kia bụi cây anh túc Bạch Sơn hiếm có thật khó tìm.
Tìm nửa ngày chỉ hái được chút thảo dược thường dùng, cảm giác có chút khát nước, Tiểu Nguyệt nhìn hai bên một chút, thấy bên cạnh có một khối đá xanh sạch sẽ, vì vậy đến ngồi lên lấy ra túi nước uống vài hớp. Xem một chút thảo dược trong giỏ trúc, coi như cũng có thu hoạch, nhìn sang sắc trời đã gần trưa, lại liếc mắt sang chút bánh cao ngọt mà ca ca đã bỏ vào giỏ trúc. Tiểu Nguyệt không khỏi bật cười, người ca ca này thích nhất ăn vặt, tự mình cũng không tính là thích, thế nhưng bánh bò, trên mặt bột quét chút nước đường chưng lên, loại bột gạo do Lý Tố Nương làm là tốt nhất.
Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Nguyệt quyết định hôm nay tìm đến đây thôi, ngày mai trở lại, đi về ăn ngon một bữa trước rồi hẵng nói, cõng lên giỏ trúc ánh mắt lướt qua phía đối diện không khỏi sửng sốt, đây đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, vô tình tìm được mà chẳng tốn công. Trước mặt mười mấy thước là một gốc đại thụ bạch quả, dưới tàng cây um tùm, không phải là bụi anh túc Bạch Sơn sao. Tiểu Nguyệt mừng rỡ, đang muốn đi tới, trên núi chợt lao đến một bóng người, mới mấy bước đã đi tới trước mặt Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt còn chưa thấy rõ giới tính của đối phương, liền bị đối phương che miệng ôm lấy, nhảy lên cành cây bạch quả thật cao.
Ngay sau đó là một trận bước chân dồn dập, từ mặt đất đuổi theo tới cây, xuyên qua tán cây có thể thấy rõ ràng mười mấy hán tử, thân thủ di chuyển bất phàm, một đầu lĩnh nói: “Mới vừa rồi còn nhìn thấy bóng dáng của người nọ, sao chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi”
Hán tử bên cạnh nói: “Người nọ võ công cao cường, vậy mà lại vòng qua kinh thành, từ vách đá bên kia nhảy vào Nguyệt thành, có thể thấy được chủ tử đoán không sai, hắn tất đến dò la Nguyệt thành, nói vậy từ nơi này xuống núi là vào Nguyệt thành”
Hán tử dẫn đầu gật gật đầu nói: “Đi! Chúng ta mau vào Nguyệt thành tìm Tư Mã tướng quân, phong tỏa tất cả lối đi, để cho hắn chắp cánh bay về phương nam”.
Một đám người thương lượng trong chốc lát, bóng dáng lên xuống thật nhanh đã biến mất. Tiểu Nguyệt không khỏi sững sờ, đây là mình được tận mắt chứng kiến khinh công cổ đại ư, cũng rất thần kỳ. Mấy người này hiển nhiên là thị vệ quan phủ, bất quá sắc phục cùng thị vệ Nguyệt thành có chút bất đồng, là màu đen, Nguyệt thành là màu xanh lam, sau lưng là ai lại khiến thị vệ đuổi gϊếŧ. Bàn tay bên hông ấm áp có lực, Tiểu Nguyệt không khỏi nghĩ quay đầu nhìn lại một chút sau lưng, nhẹ nhàng vừa động, phía sau một trận hút khí, thanh âm khàn khàn nói: “Tiểu nha đầu đừng động”
Tiểu Nguyệt cảm giác một chất lỏng rơi xuống tay mình, không khỏi ngẩn ra, là máu, lập tức không dám cử động nữa. Lúc này nổi sợ mới vấy lên, thầm nghĩ mình thật xui xẻo, vị sau lưng này không phải là kẻ gϊếŧ người bỏ trốn đấy chứ. Đang suy nghĩ, người phía sau cả người vững vàng ngã xuống mặt đất, bàn tay cũng buông nàng ra, Tiểu Nguyệt lúc này mới xoay lại người quan sát, không khỏi sững sờ một chút.
Đây thế nào lại là một nam nhân a, tuổi còn rất trẻ, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, vóc người thon dài, dáng vẻ cao quí, ngũ quan Tiểu Nguyệt không biết dung cách nào để hình dung. Đến hôm nay, Tiểu Nguyệt mới biết từ nghiêng nước nghiêng thành cũng có thể dùng trên người nam nhân, nhưng tròng mắt y rất bén nhọn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt như con báo hoang đang kiếm mồi, lộ ra tia lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt
- Chương 9: Nghỉ phép