Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi ở trên núi Liên Vân mấy ngày, quả thật, nơi này khắp núi thậm chí ở cạnh khe suối, tùy lúc đều có thể thấy được Mạn Đà La. Một đóa hoa nhìn thì thật bình thường, nhưng một rừng Mạn Đà La, lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ tươi đẹp, mỹ lệ mà xinh đẹp. Tiều phu nói cho hai người, loại hoa này bọn họ gọi là Mê Tâm Thảo, thường buổi chiều ở trong núi, sẽ tản ra mùi hương rất dễ chịu, bất quá nếu ngửi nhiều, dễ dàng bị lạc tâm trí, sinh ra một loại ảo giác, cho nên mọi người mới gọi nó là Mê Tâm Thảo. Bây giờ vẫn còn sớm, tới mùa thu mới có thể kết hạt giống, hạt giống có thể trị đau bụng, cực kỳ tốt, bất quá không thể dùng nhiều vì nó có độc.
Đợi cho tiều phu đi, Tiểu Nguyệt mới nói với Hách Liên Chi: "Xem ra ta lo lắng nhiều, nơi này dân chúng đối với loại hoa này cực kỳ hiểu biết "
Hách Liên Chi mỉm cười nói: "Bất quá cũng không uổng chuyến này, ngươi xem khắp núi đều là Mạn Đà La, chẳng phải rất đẹp sao"
Tiểu Nguyệt xoay người nhìn lại, bọn họ đang đứng trên một tảng đá lớn ở giữa sườn núi, mặt phải là đường núi uốn lượn khúc chiết, mặt trái là một bên đường dốc. Thời khắc mặt trời ngã về phía tây, xa xa nhìn lại, núi đồi liên miên, đều nhuộn một màu vàng kim, thêm nữa sương mù trong núi, nhìn qua mờ mờ ảo ảo, rất có phần tiên khí, mà khắp núi Mạn Đà La theo gió lay động, ở trong trời chiều càng thêm một loại rực rỡ mỹ lệ.
Tiểu Nguyệt gật gật đầu cười nói: "Chuyến đi này không tệ"
Hai người nhìn nhau cười, từ từ theo đường dốc xuống núi, xuống núi trấn nhỏ đã lên đèn, sảnh lớn của quán trọ đã có hơn mấy bàn khách, có lẽ là hôm nay mới vào ở, Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi đơn giản gọi hai món ăn, cơm cùng một ấm trà nóng, từ từ ăn bữa tối. Bàn cạnh bên có hai vị khách mới tới, hiển nhiên là hôm nay mới gặp được, đang hàn huyên. Một người là một đại hán trung niên vạm vỡ, mày rậm mắt to cực kỳ thô kệch, người còn lại thì râu quai nón, mặc quần áo theo phong cách phương Bắc rất đặc sắc, cực kì lưu loát, mà quần áo vị râu quai nón bận là trang phục phía nam, đoán chừng hẳn là thương nhân tới thu da lông.
Hai người thật cao hứng, lớn tiếng kêu hô tiểu nhị mang thức ăn lên, ngồi ở kia vừa uống rượu vừa lớn tiếng nói chuyện với nhau, vị đại hán nói với vị râu quai nón: "Lão Viên ngươi lần này là từ Nghiệp thành tới hử, ngươi nói xem hôn sự giữa Chiêu vương của chúng ta và công chúa các ngươi sao mãi không cử hành, ta còn chờ tại Tinh trấn xem náo nhiệt a"
Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, buông chiếc đũa trong tay, cúi đầu uống một ngụm trà nóng, im lặng nghe hai người đối thoại, vị râu quai nón nói: "Ngươi đừng đợi nữa, nói cho ngươi biết thất bại rồi, Chiêu vương của các ngươi đến nơi thì đổi tướng, ngày đón dâu cương quyết không cần công chúa, yêu cầu đổi thành Kỷ Tiểu Nguyệt"
"Kỷ Tiểu Nguyệt, có phải tài nữ nổi danh của Nguyệt Thành" Đại hán giật mình nói, râu quai nón gật gật đầu: "Đúng vậy, ngươi nói đây chẳng phải không nói lý lẽ sao"
Đại hán lại tiếp: "Nói lý lẽ gì chứ, đội quân phương Bắc của chúng rất mạnh mẽ, theo lý, Chiêu vương chúng ta mến tài, chẳng phải nên lấy đệ nhất tài nữ kia mới đúng ư. Công chúa đồ bỏ kia của các ngươi có ích lợi gì chứ, luận mỹ mạo cũng không sánh kịp với quận chúa Chu Nhược của chúng ta đi. Nghe bảo Kỷ Tiểu Nguyệt kia rất lợi hại, làm thơ khiến tất cả thầy giáo trong thiên hạ đều khen ngợi, đứa con đang làm thầy ở nhà ta mỗi ngày đều lấy bài thơ hoa đào kia đọc đi đọc lại, thích như điên ấy. Này có thể thấy được tất nhiên là tốt rồi, nhà ta còn nói, Kỷ Tiểu Nguyệt kia chắc hẳn là sao Văn Khúc gì đó hạ phàm, đầu thai sai, đáng nhẽ là nam chứ không nên là nữ"
Trong điếm khách nhân đều là một trận cười to, Hách Liên Chi cũng cười, ánh mắt nồng ấm nhìn về phía Tiểu Nguyệt ngồi đối diện, lại phát hiện nha đầu kia cúi đầu, bên tai rõ ràng đã đỏ ửng, không khỏi lắc đầu bật cười. Râu quai nón lại không cười tiếp tục nói: "Lần này nguyện vọng của Chiêu vương chỉ sợ không thực hiện được"
"Như thế nào" Đại hán cực kỳ kinh ngạc hỏi, râu quai nón nói: "Ngươi không biết hả, mấy ngày trước có một đạo thánh chỉ truyền xuống, bảo Kỷ tướng quân trong trận chiến ở Uyển thành thông đồng với địch, có người tố giác. Mọi người đều biết Kỷ tướng quân là ca ca ruột thịt của Kỷ Tiểu Nguyệt, mà Kỷ Tiểu Nguyệt là Thái tử phi do Thái tử điện hạ của chúng ta định ra, thế nên đương nhiên không thể lập tức trảm, vì thế không bắt vào ngục, mà tạm nhốt tại Trích Tinh lâu phía sau Nghiệp thành "
Nói tới đây thì dừng lại, Tiểu Nguyệt đã sớm choáng váng, tay đặt ở trên bàn không tự chủ được run run, trong lòng như thấy một khối băng to lớn đang nện mạnh xuống, lạnh thấu tâm. Hách Liên Chi cũng cả kinh, thầm nghĩ điều này sao có thể, trận chiến ở Uyển thành, chính mình cùng Kỷ tướng quân vẫn luôn ở cạnh nhau, sao có thể thông đồng với địch, lại đưa tay cầm lấy tay Tiểu Nguyệt, một mảnh lạnh lẽo. Đại hán vội hỏi: "Điều này không thể nào, Kỷ tướng quân nếu thông đồng với địch, sao có thể để các ngươi thắng"
Vị râu quai nón lắc lắc đầu: "Nghe nói đây là ngụy trang, Kỷ tướng quân đem phương thuốc chế tạo thuốc nổ vụиɠ ŧяộʍ cấp cho Chiêu vương, rồi sau đó Chiêu vương tìm người chế xuất thuốc nổ uy lực lớn hơn nữa, không khỏi làm hai phe thương vong ngày càng nhiều sau đó mới thương lượng hoà đàm "
Đại hán lại tiếp: "Cái này sao có thể, ta nghe nói thứ kia của chúng ta là do Văn thánh tới nghiên cứu chế tạo lại, Kỷ tướng quân để lộ bí mật gì chứ, Hoàng đế của các ngươi thật sự hồ đồ"
Râu quai nón nói: "Đúng vậy! Vốn Thái tử cùng Thái Phó muốn điều tra, nhưng chưa kịp điều tra xong, Kỷ tướng quân không biết vì sao lại trượt chân khỏi Trích Tinh xuống vách núi đen, ngươi có biết phía dưới là sông Tinh Nguyệt, lần này khẳng định chỉ có chết."
Tiểu Nguyệt đứng lên, sắc mặt so với giấy còn trắng hơn, thân thể có một chút run rẩy, hù mọi người trong quán hoảng sợ, không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng. Hách Liên Chi đứng lên đi đến trước mặt râu quai nón vừa chắp tay nói: "Tại hạ có lễ, chúng ta cũng là từ phía nam tới, người vừa rồi nói là thật sự chứ”
Râu quai nón gật đầu nói: "Thật, đều đã truyền khắp phía rồi, về sau tra ra người tố giác Kỷ tướng quân là vu hãm, nghe nói vì ghen tị một kẻ bần hàn như Kỷ tướng quân lại có thể một bước lên mây làm Đại tướng quân, mới bất bình đi vu hãm Kỷ tướng quân. Thế nhưng sau này người kia không chịu được lương tâm khiển trách, tự sát, nhưng tướng quân cũng đã chết, thật sự đáng tiếc "
Tiểu Nguyệt trong nháy mắt giống như mất đi toàn bộ khí lực, cảm giác trong óc hỗn loạn, chỉ nghe người khác nói, Tiểu Nguyệt có thể biết đây là một âm mưu, cực kỳ rõ ràng, người chủ trì còn đứng phía sau nhưng án đã nhanh kết, chỉ cho Hổ Tử giải oan, sinh mệnh của Hổ Tử cứ như vậy mất đi, hắn chỉ mới mười bảy tuổi! Hổ Tử khoái hoạt, Hổ Tử thật thà phúc hậu, vị ca ca hết sức yêu thương mình, đã mất vì một âm mưu xấu xa, vẫn biết quan trường không thích hợp Hổ Tử, nhưng cũng không nghĩ tới nhanh như vậy, độc thủ đã duỗi hướng về phía Hổ Tử, Tiểu Nguyệt thậm chí hiểu rõ, toàn bộ nguyên do, đoán chừng không chỉ Hổ Tử, chỉ sợ chính mình cũng thoát không được liên quan.
Bất quá Tiểu Nguyệt vẫn không tin Hổ Tử sẽ khinh địch như vậy đã chết, nàng tuyệt đối không tin. Tử Xung, chuyện cho tới bây giờ Tiểu Nguyệt không thể không có chút oán Vân Tử Xung, cho dù chính mình cùng hắn nói rõ, nhưng dù sao nhiều năm tình thân như vậy, chẳng lẽ hắn không nhớ tình bạn cũ sao, nếu nhớ tình bạn cũ, hắn làm sao có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh, nghe cách nói của vị râu quai kia, hắn cũng ở Nghiệp thành đi.
Tiểu Nguyệt nỗi lòng lo lắng, Hách Liên Chi lên trước một bước, đỡ lấy thân thể nàng có chút lung lay sắp ngã thấp giọng nói: "Chúng ta trước vào trong phòng rồi nói, nơi này quá phức tạp"
Tiểu Nguyệt gật gật đầu, Hách Liên Chi trở về phòng của nàng, vừa vào Tiểu Nguyệt đã tê liệt trên ghế ngồi, hồi lâu không nói gì, quá nửa canh giờ Hách Liên Chi nói: "Chẳng thế thì chúng ta về Nghiệp thành nhìn xem đi"
Tiểu Nguyệt lấy lại bình tĩnh nói: "Không ta không thể về Nghiệp thành, ta trước phải về Nguyệt Thành nhìn xem, nếu ta đoán không sai, âm mưu này còn chưa xong đâu, mục đích hẳn là cả Kỷ gia, mà nhà của chúng ta có chặn đường người nào đâu chứ"
Hách Liên Chi trầm ngâm nửa ngày đáp: "Nếu nói cả nhà ngươi đều mang trên lưng tội danh thông đồng địch, có một người cực kỳ có lợi.”
"Người nào?"
"Tư Mã Tranh"
"Tư Mã Tranh! Tư Mã Tranh!" Tiểu Nguyệt hơi nhíu mày, thì thào niệm mấy lần: "Người này tên rất quen thuộc"
Hách Liên Chi tiếp: "Hắn là tham tướng Tư Mã tướng quân, đúng rồi, nữ nhi của hắn là Tư Mã Ngọc Kiều, cái này ngươi nên là biết rõ"
Tiểu Nguyệt nói: "Nguyên lai là hắn"
Hách Liên Chi đi qua đi lại hai bước, đứng trước mặt Tiểu Nguyệt nói: "Ngươi không nên coi thường người này, hắn rất có tâm kế, hắn dường như là người giàu có nhất Tư Mã tộc. Tư Mã gia trừ bỏ Khánh An đường, mọi thứ đều nắm giữ trong tay hắn. Hiện giờ hắn lại được binh quyền, nói trong tay hắn nắm một nửa phía nam của Nghiêu Quốc cũng không khoa trương tí nào, mà môn khách dưới tay hắn rất nhiều, giống ai nhỉ, đúng! Như Tần triều thời kì Lã Bất Vi, nếu hắn bày ra âm mưu này, như thế mục đích rất rõ ràng, đối phó Kỷ tướng quân là vì binh quyền, nhân tiện cho nữ nhân Tư Mã Ngọc Kiều lấy được vị trí Thái Tử Phi. Một kế này không thể không nói không độc, không chỉ như vậy, còn có thể phá hủy thế cục hòa bình của nam bắc rất không dễ thành lập lên kia, hơn nữa đem việc hãm hại Kỷ tướng quân bất tri bất giác chuyển đến trên người Chiêu vương"
Tiểu Nguyệt không khỏi chấn động, đứng lên, vội vàng thu thập bao quần áo nói: "Nếu thật sự như vậy, càng tệ hơn, không được, ta muốn lập tức quay về Nguyệt Thành, ta lo cha mẹ ta nơi đó"
Hách Liên Chi thất thần nói: "Không thể, nếu thật sự do Tư Mã Tranh làm, ta nghĩ hắn hẳn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao hắn biết rõ tình cảm của Thái tử và ngươi, nếu thật sự để Thái tử tóm được chứng cớ, một phen tâm huyết của hắn không phải uổng phí sao"
Tiểu Nguyệt có chút lạnh lùng cười nói: “Tình cảm gì, dưới mắt hắn, ca ca ta bị vu hãm một cách công khai, còn tình cảm gì chứ, đừng nhắc đến hắn. Ngươi trở về kinh thành đi, ta muốn suốt đêm chạy trở về, an trí tốt cha mẹ, lại đi tìm Hổ Tử, ta không tin Hổ Tử có thể dễ dàng chết như vậy."
Con ngươi Hách Liên Chi chớp lóe, tiến lên bắt lấy đôi tay đang bận rộn của nàng, cúi đầu nói: "Ngươi bình tĩnh chút, hiện tại là buổi tối, muốn đi cũng phải để ngày mai, dù sao cũng phải qua sông Tinh Nguyệt trước, đã trễ thế này làm gì có thuyền, mặt khác ta muốn cùng đi với người"
Tiểu Nguyệt dừng lại động tác, đứng lên, nhìn y rồi thật thà nói: "Nói thật, ở cạnh ngươi rất thoải mái, mấy ngày nay ta hết sức vui vẻ, nhưng ta không muốn liên lụy ngươi, đối mặt với những âm mưu quỷ kế xấu xa này, ta không thể đoán được về sau còn có thể phát sinh sự tình gì, mà ngươi dù sao cùng ta không thân không quen"
Hách Liên Chi ảm đạm: "Không thân không quen, ngươi không phải nói chúng ta là bằng hữu sao, là bằng hữu mà nói thế ư. Xin đừng cự tuyệt ta, dù sao có ta bên cạnh ngươi, có một số việc sẽ dễ dàng hơn, nhất là ở Nghiêu Quốc"
Tiểu Nguyệt cúi đầu âm thầm suy nghĩ. Đúng vậy! Trở về thật sự không biết chờ mình sẽ là tình huống gì, trước kia có Vân Tử Xung và Tư Mã Chu đứng phía sau mình, ít nhiều cũng có thể cáo mượn oai hùm, hiện giờ chính mình có là gì, nếu thật sự là âm mưu của Tư Mã Tranh, như thế Tư Mã Chu đứng ở bên kia sẽ rất khó xử, dù sao lợi ích cao hơn toàn cục à, huống chi chỉ là tình thầy trò, có Hách Liên Chi ở đây, nếu gặp được sự tình gì, quả thật càng dễ giải quyết hơn.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hách Liên Chi, nhìn qua ngọn đèn chiếu có thể thấy rõ ánh mắt chân thành cùng tha thiết của y, khiến Tiểu Nguyệt không khỏi cảm động vô cùng, bình tĩnh nhìn chăm chú vào mắt Hách Liên Chi, nhu hòa nói: "Cám ơn ngươi Hách Liên, thật sự cám ơn ngươi, tại thời khắc này, ngươi còn nguyện ý ở cạnh ta"
Khóe mắt có chút khống chế không nổi mà chua xót, Tiểu Nguyệt vội cúi đầu, Hách Liên Chi chậm rãi giơ tay, vỗ vỗ đầu nàng nói khẽ: "Ngươi có biết, vô luận như thế nào ta cũng nguyện ý bên cạnh ngươi, mặc kệ đi nơi nào, đừng lo lắng, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi"
Giọng rất nhẹ nhưng lại hết sức ôn nhu, khiến cho người ta tín nhiệm cùng an tâm, tay Hách Liên Chi chậm rãi trượt đến lưng đang cực kì căng thẳng của Tiểu Nguyệt, nhẹ nhàng an ủi. Trong phút chốc yếu ớt, Tiểu Nguyệt bất giác tan mất phòng bị, theo lực cánh tay của Hách Liên Chi, chậm rãi tựa vào lòng y, nước mắt cũng chợt theo má chảy xuống.
Giờ khắc này, Tiểu Nguyệt cảm thấy hết sức bất lực cùng sợ hãi, nàng thật sự sợ hãi Hổ Tử cứ như vậy mà chết, càng sợ hãi những chuyện sắp xảy ra, nàng dự cảm mọi việc sẽ rất tệ. Nếu bản thân xuyên việt mà mang đến cho Kỷ gia kết quả như vậy, lúc trước nàng tình nguyện chết. Thật ra cũng do nàng tự cho là đúng, hiện tại xem ra, nàng đã mang cho Kỷ gia họa lớn hơn phúc nhiều. Nàng sợ hãi, nàng bất lực, sợ hãi trước tương lai, bất lực với những gì sắp đối mặt.
Hách Liên Chi cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, nước mắt ấm nóng ướt sũng áo y, trong lòng y nổi lên từng đợt yêu thương.