Tiểu Nguyệt mặt có chút đỏ, thấp giọng nói: "Sao ngươi lại làm Tán nhân thế này"
Vân Tử Xung cúi đầu cười nói: "Đương nhiên có thể búi tóc cho ngươi, cũng chỉ có thể là ta". Ngữ khí cực kỳ bá đạo, có vài phần bướng bỉnh ngây thơ, Tiểu Nguyệt không khỏi bật cười, Vân Tử Xung tiếp tục: " Sau lễ cập kê, ngươi thật sự trưởng thành, đến đây! Chúng ta đi dạo một chút, lần này ta vào kinh, nhất định phải mang ngươi đi cùng, không biết chúng ta khi nào trở về nữa"
Tiểu Nguyệt không thể không nhíu mày, nghĩ muốn phản bác hắn, nhưng trong lòng bị chuyện vừa rồi cảm động, lại cúi đầu thở dài, thầm nghĩ trước hết như vậy đi, ít nhất qua hôm nay rồi lại tính. Vân Tử Xung nắm tay Tiểu Nguyệt chậm rãi mà đi, giống như vô số lần của bảy năm trước, đi lên xe ngựa, xe ngựa lộc cộc hướng phía trước chạy. Tiểu Nguyệt chợt có cảm giác, nếu con đường này vĩnh viễn không có tận cùng, nàng cùng Vân Tử Xung có thể sóng vai nhau mà ngồi như vậy thật tốt.
Xe vào học viện Phong Hoa, vì đang là kỳ nghỉ đông, vườn ở trung cấp cơ hồ không có người, còn lại mấy người là hạ nhân vẩy nước quét nhà. Đi vào giữa, lọt vào tầm mắt là một mảnh rừng đào tiêu điều héo rũ, không rực rỡ tao nhã như ngày xuân, chỉ có những cành cây khô khốc khó coi ở trong gió co rúm lại. Bên cạnh rừng đào mới có thêm một khối bia đá hình chữ nhật, mặt trên chạm khắc chính là bài thơ Hoa đào mà nàng đạo văn, chữ viết cũng là thể chữ Nhan của nàng, là Lục Vũ mãnh liệt yêu cầu Tiểu Nguyệt viết để rồi khắc lên, vì thế Tiểu Nguyệt ước chừng xấu hổ mấy ngày.
Đằng sau gian nhà của khoa Trung cấp, có hai gian sương phòng, là chỗ nghỉ ngơi giữa khóa của Vân Tử Xung, từ khi nàng đến đây liền trở thành nơi dùng trà lúc nghỉ giữa các buổi học của hai người. Cất bước đi vào, Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, vài năm đi qua, nơi này vẫn như cũ, giống đến dọa người, tựa như nàng cùng Vân Tử Xung chưa từng rời đi. Bộ sách trên giá sách, trên bàn học đặt bút lông Hồ Châu, đệm êm trên giường, còn có một nhành mai phía trước cửa sổ, bên cầu đầy hoa mai hồng hồng mới nở, mỹ lệ mà kiêu ngạo.
Sắc trời có chút âm u, phảng phất như có tuyết rơi, nơi này rất ít khi có tuyết, cả mùa đông cũng chỉ có một hai trận tuyết, không phải bay tán loạn mà tuyết rơi như lông ngỗng, thưa thớt rơi vài bông tuyết, có khi còn kèm theo mưa bụi, càng làm cho mùa đông ở đây thêm hiu quạnh. Tiểu Nguyệt ngồi trên giường êm, nghĩ đến trâm gài tóc trên đầu mình thuận tay rút ra, nháy mắt suối tóc xõa ra ôm trọn bờ vai, mang một nét phong tình mê người không khỏi làm Vân Tử Xung nhất thời ngẩn ngơ.
Tiểu Nguyệt cúi xem cây trâm trong tay, làm từ gỗ trông gồ ghề không xinh đẹp thậm chí có thể nói xấu xí, lại làm Tiểu Nguyệt nhớ tới tháng tư của hai năm trước Vân Tử Xung từ kinh thành trở về xem mình. Lúc ấy đúng dịp đang lên núi Nghiêu Sơn hái thuốc, vậy mà Vân Tử Xung lên núi tìm được, hai người làm bạn xuống núi, nàng chợt bị cây dại bên đường mắc vào làm rách quần. Lúc ấy Tiểu Nguyệt còn nhớ rõ chính mình xấu hổ cực kỳ, kỳ thật ở hiện đại cũng không có gì, chỉ là đi lại lộ chân mà thôi, thế nhưng ở đây lại không phải bình thường, đây là rất thất lễ.
Lúc ấy Vân Tử Xung cởi cẩm bào của mình buộc lại bên hông của nàng, từ xa nhìn lại, giống như mặc váy, nhưng đi đường lại không tránh khỏi lộ ra, sau cùng Vân Tử Xung cõng Tiểu Nguyệt xuống núi. Trước khi đi vẫn bẻ nhánh cây kia, chỉ vì Tiểu Nguyệt cùng hắn vui đùa nói về điển cố “chuyết kinh”, hiện giờ nghĩ đến, đã biết nguồn gốc trâm gỗ của lễ cập kê, chẳng lẽ là nhánh cây lúc ấy.
*chuyết kinh: cổ nhân gọi thê tử của mình, “kinh” – tức cành cây mận thường được dùng làm trâm cài đầu ở cổ đại
Tiểu Nguyệt hỏi nhìn về phía Vân Tử Xung, chỉ tháy hắn ôn nhu gật đầu: "Đúng là nhánh cây kia, tay nghề của ta thô kệch, gọt vài ngày cũng chỉ thành thế này, ngươi cũng thấy khó coi đi"
Tiểu Nguyệt cười nói: "Chất liệu này vốn vô cùng cứng rắn, không thích hợp tạo hình, bất quá người sống trên núi không có tiền để mua những cây trâm xinh đẹp, mới tiện tay lấy nó về làm "
Vân Tử Xung ánh mắt lại càng ôn nhu, đi vào cùng Tiểu Nguyệt sóng vai ngồi xuống, ôm nàng tựa vào trong l*иg ngực mình, thấp giọng nói: " Mặc dù ngươi mang trâm gỗ, nhưng ở trong mắt ta vẫn là nữ tử xinh đẹp nhất thiên hạ, nha đầu ngươi có nguyện ý làm thê tử của ta"
Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, đối diện ánh mắt Vân Tử Xung sáng dị thường, ánh mắt chấp nhất cùng kiên trì làm nàng biết hắn thật sự nghiêm túc. Đối diện khoảng khắc này, Tiểu Nguyệt mở to hai mắt, hơi tránh ra ôm ấp của hắn, đứng dậy đi đến trước cửa sổ. Trong phòng có đốt chậu than, từng bụi than gỗ vô thanh vô tức cháy sáng, làm cho trong phòng thêm một cổ mùi cháy, vừa rồi còn không cảm thấy, lúc này Tiểu Nguyệt lại cảm thấy có chút bực mình, tiện tay đẩy ra cửa sổ thủy tinh, trên cành mai rơi xuống chút bông tuyết tinh tế, trên bầu trời tuyết cũng chậm rãi rơi xuống, hiếm thấy không có mưa bụi hỗn loạn, mà tuyết rơi có chút tinh mịn, rơi vào gần chỗ trên hồ, cơ hồ lập tức liền biến mất không dấu vết.
Nàng đang nghĩ gì? Vân Tử Xung sắc mặt có chút âm tình bất định, gần một năm qua, chính mình mỗi khi thăm dò, đều không giải quyết được gì, lúc đó có thể nói nàng còn nhỏ, mình còn có thể chờ. Thế nhưng trải qua cuộc chiến ở Uyển thành, theo lý giải của nàng đối với chuyện của Hổ Tử và Minh Tuệ, nàng không phải không hiểu một chữ tình, mà là một mực không muốn nghe hắn, không ngừng né tránh đề tài này, mỗi khi mình vừa nhắc tới, Vân Tử Xung có thể rõ ràng cảm giác được nàng bất đắc dĩ kháng cự.
Điểm này Vân Tử Xung nghĩ thế nào cũng không ra, cố ý làm lễ cập kê cho nàng tại từ đường Tư Mã, chính mình cố gắng tới để bảo đảm tương lai và địa vị cho nàng, chẳng thế thì ở trong hoàng thất chú trọng xuất thân và địa vị, nàng phải dùng gì để làm chỗ dựa, tuy mình một phen khổ tâm, trước hết vẫn phải thuyết phục sự cố chấp của nàng mới được. Nói thật, Vân Tử Xung có chút nóng vội, Tiểu Nguyệt bất quá mới vừa mười bốn tuổi, nhưng bản thân hắn cũng đã hai mươi, về việc tuyển phi, phụ hoàng mẫu hậu đã nói ra nhiều lần, chính mình nghĩ muốn kéo dài, sợ cũng chỉ là qua tiết nguyên tiêu này thôi.
Vân Tử Xung phiền muộn vì chính mình không xác định được trong lòng Tiểu Nguyệt, giữa hai người dường như từ một năm trước liền có tâm tư khác nhau, loại tâm tư đó kéo đên hiện giờ lại ẩn ẩn phát triển thành ngăn cách không thể vượt qua. Vân Tử Xung đột nhiên nghĩ đến khi đó tại Uyển thành, thời điểm Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên ở chung, cực kì khác hẳn với thái độ lạnh nhạt trước kia không quen, giơ tay nhấc chân, mỗi tiếng nói mỗi cử động, đều lộ ra một loại quen thuộc ăn ý, chẳng lẽ Tiểu Nguyệt… Nghĩ đến điều này, sắc mặt Vân Tử Xung trầm xuống nói: "Ngươi hẳn không phải thích Hách Liên Chi chứ?"
Ngữ khí âm trầm so với sắc trời bên ngoài càng tối đen hơn, Tiểu Nguyệt kinh ngạc quay đầu, ngày thường Vân Tử Xung phong tư tuấn nhã ung dung bình tĩnh, lúc này lại không giống, sắc mặt có chút gấp gáp đến đỏ lên, giữa đôi mắt hiện lên, là tức giận cùng ghen tuông, nào có khí độ ung dung của thân Thái tử, trông khó chịu giống tiểu nam hài, không khỏi làm Tiểu Nguyệt nhớ tới tình cảnh bảy năm trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Giống như không được tự nhiên, nhưng dị thường đáng yêu.
Tiểu Nguyệt cười nói: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ngươi nghĩ ta là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành sao, Hách Liên Chi sao lại để ý nha đầu sơn dã như ta chứ, lời này của ngươi không có đạo lý"
Vân Tử Xung không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ tâm tư Hách Liên Chi, nha đầu kia căn bản một chút cũng không biết, Vân Tử Xung đương nhiên không ngốc mà nhắc nhở Tiểu Nguyệt, lại nói tránh đi: "Thế vừa rồi ta nói cái kia..... câu trả lời là......"
Ngữ khí có chút chần chờ cùng khẩn trương, Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm ánh mắt tuấn tú của Vân Tử Xung, bên trong kiên định cùng quả quyết rất rõ ràng. Có lẽ mình nên cho hắn một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội, có lẽ bất đồng cũng không nhất định, dù sao ít nhất ở hiện tại, hắn là chân thành, còn có bảy năm ở chung, cho dù tương lai tình yêu không còn, cũng còn có tình thân gắn bó, những thứ này là vô luận thế nào cũng không thể vứt bỏ.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nguyệt hơi hơi thở dài: "Nếu ngươi không chê ta xấu xí, như thế trâm gỗ ta liền thu”
Vân Tử Xung suýt nữa cho rằng mình nghe lầm, đề xuất chuyện này đương nhiên Vân Tử Xung là cố ý, nhưng không nghĩ tới, Tiểu Nguyệt luôn luôn không được tự nhiên khi nói về việc này, trái lại thẳng thắng như vậy. Việc này không khỏi làm Vân Tử Xung sửng sốt, sau mới nảy lên kinh hỉ vô cùng, đứng lên nhanh chóng đến đến bên người Tiểu Nguyệt, thâm sâu nhìn chăm chú vào ánh mắt nàng, thâm tình nói: "Tin tưởng ta, ngươi sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay "
Thanh âm ôn nhu kiên định bao hàm thâm tình, ngoài cửa sổ tuyết mịn không tiếng động rơi xuống, rơi vào trên những nụ hoa cẩm tú cầu, nụ hoa tại tuyết mịn thấm xuống lẳng lặng nở rộ, một trận gió nhẹ thổi qua, mùi thơm ngát bay tới trong phòng thấm vào lòng người, lơ lững giữa hai người đang ôm nhau, hương thầm lan tỏa, mỹ lệ xinh đẹp, giờ khắc này cảnh đẹp như mơ.
Sắc trời dần dần tối, xuyên thấu qua hồ nước có thể thấy ngọn đèn dầu từ từ thắp sáng ở nơi xa, Vân Tử Xung nắm cả bả vai Tiểu Nguyệt nói: "Đúng rồi, đi, nhìn buổi lễ lớn ta cho ngươi"
Nói xong lôi kéo Tiểu Nguyệt ra khỏi học viện Phong Hoa, bóng đêm vừa mới buông, trên đường cái đã xuất hiện đủ loại đèn l*иg, đầy màu sắc và hoa văn, dị thường xinh đẹp. Khác với ngày xưa quạnh quẽ, trên đường cái nơi nơi là dân chúng đi xem đèn l*иg, vô luận quý tộc, thương nhân hay người buôn bán nhỏ, hôm nay giống như đều tụ trên con đường này. Đường cái trước học viện Phong Hoa là một con phố dài thông cả phía nam bắc của Nguyệt Thành, ước chừng mấy chục dặm, kéo dài qua đoạn đường phồn hoa nhộn nhịp nhất Nguyệt Thành, cũng là đường cái rộng dài nhất Nguyệt Thành.
Cho nên nơi này cũng là trung tâm tổ chức hoa đăng của tết nguyên tiêu, ở giữa đường cái là ba tầng trà lâu của Tư Mã gia, có cái tên cực kì đặc biệt là Trà Hương viên, là nơi Ngụy tiên sinh cùng Tư Mã Chu thường xuyên đến xem diễn kiêm diễn viên. Tuy chỉ có ba tầng, bất quá ở trong này có thể xem như địa phương cao nhất của Nguyệt Thành, mà mái cong điếu chân cực kỳ xinh đẹp, đương nhiên giá cả cũng khác biệt, dân chúng tầm thường chỉ có thể nhìn ngưỡng mộ. Tất cả tầng đều được bố trí phi thường xa hoa, cả ba tầng cũng chỉ có ba gian nhã thất, nhã thất nhìn ra sát đường, cách đường cái là cửa sổ bằng ngọc lưu ly trong suốt, treo rèm cửa màu xanh nhạt, phi thường lịch sự tao nhã.
Tại nhã thất gần cửa sổ mà trông, có thể rõ ràng nhìn thấy, hồ tự nhiên lớn nhất Nguyệt Thành cách đó không xa, Minh Sắt hồ. Hai bên hồ hiện giờ đều là ngọn đèn dầu lay động, dị thường náo nhiệt, tuy nhiên trên trời tuyết vẫn bay, trên hồ vẫn có thể thấy mấy chiếc thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng. Trà Hương viên thiết kế cực kỳ đặc biệt, trung gian là chạm rỗng, bên cạnh mới là nhã các tinh xảo, ở giữa dựng một sân khấu kịch rộng lớn, gánh hát của Kỷ gánh trưởng ở phía dưới y y nha nha xướng một khúc hát không biết tên. Tiểu Nguyệt cảm thấy được những khúc hát này tương tự Côn Khúc(1) ở thời hiện đại, hát lên những làn điệu tuyệt đẹp, tinh tế thấm thía lại triền miên uyển chuyển, nhu tràn khắp xa xưa.
Lầu ba là nhã thất cao nhất của Trà Hương viên, khách nhân tầm thường lên không nổi, thời gian hiện giờ tuy vừa qua khỏi bữa tối, nhưng đã có khách tới. Xuyên thấu qua màn sa ngăn cách, có thể thấy lờ mờ nhã thất bên cạnh, giống như có người, Trà Hương viên to như vậy cũng chỉ có hai gian phòng gần cửa sổ có thể nhìn thấy, chiếm hết ưu thế, đồng thời giá cả cũng là trên trời. Tiểu Nguyệt mỗi lần cùng Tư Mã Chu và Ngụy tiên sinh tới, cũng bất quá ngồi ở lầu một, nói ra Tiểu Nguyệt thích ngồi ở phía dưới, cảm thấy ngồi nơi đó nghe diễn và dùng trà tựa như mới càng thêm hương vị, dù sao tới nơi này chẳng phải vì muốn thanh tịnh sao.
Cùng Vân Tử Xung đơn giản ăn chút đồ ăn, dưới lầu đã có chút nháo, tiếng chiêng trống dần dần vang lên, tiểu khúc mềm dẻo vừa rồi đã bị tiếng chiêng trống vang dội thay thế, chợt nghe thấy, thật có vài phần hương vị phương tây. Nói đến đây, Tiểu Nguyệt không thể không bội phục trí tuệ cổ nhân, chỉ bằng Tiểu Nguyệt hát một đoạn không hề hoàn mỹ, Kỷ trưởng gánh có thể phối với nhạc khí, tuy không thể so sánh với hiện đại, bất quá rất có thần sắc riêng.
Đang lúc xuất thần, Vân Tử Xung nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Nguyệt, khiến ánh mắt nàng nhìn phía ngoài cửa sổ, Vân Tử Xung đẩy ra cửa sổ, âm thanh náo nhiệt trên đường kèm với một trận gió tuyết mát rượi truyền đến, nơi xa ánh sáng lay lắt, mơ hồ có thể thấy được từng mảnh bông tuyết bay lượn, Tiểu Nguyệt nhìn một lúc, nói: "Nhìn cái gì?"
Vân Tử Xung mỉm cười thấp giọng nói: "Lễ vật ta tặng cho ngươi, mất mấy tháng rốt cục thành công, ngươi xem”
Nói xong chỉ tay, theo ngón tay hắn, là vài tiếng pháo hoa vang lên thùng thùng. Theo tiếng vang, một chùm ánh lửa hiện lên, nổ tung trên nền trời đen tối, nở ra muôn vàn đóa hoa, sáng lạn mỹ lệ. Ánh sáng chói mắt lại ngắn ngủi biến mất, nháy mắt liền biến mất trong đêm, chút vết tích cũng không lưu lại, rung động qua đi, Tiểu Nguyệt cảm thấy một trận thương cảm khó hiểu.
Nhớ ở hiện đại có xem qua một quyển sách, nội dung đã không nhớ rõ, thế nhưng tên sách lại vẫn đọng trong ký ức, tên sách là “Em còn cô đơn hơn pháo hoa”. Pháo hoa tuy mỹ lệ nhưng cực kỳ ngắn ngủi, khiến người ta cảm giác sinh mệnh luôn thay đổi, thế sự vô thường. Đây là lần đầu tiên ở Tiểu Nguyệt xem pháo hoa ở nơi này, đại khái là từ khi chính mình phát minh thuốc nổ, mới dẫn đến linh cảm của những người làm nghề giỏi, chế tạo ra pháo hoa mỹ lệ như vậy.
Trên bầu trời pháo hoa vẫn không ngừng bắn lên rồi rơi xuống, giống như vĩnh viễn không ngừng không nghỉ, khói lửa chiếu sáng Nguyệt Thành, cũng chiếu sáng Tiểu Nguyệt bên cửa sổ. Theo ánh măt Vân Tử Xung, lúc này Tiểu Nguyệt vô cùng mỹ lệ, so với pháo hoa trên bầu trời không kém chút nào, bất quá trong mắt nàng có một loại thương cảm không hiểu, khiến cho cả người có chút u buồn, tựa như tiểu nha đầu ngày thường trong một đêm trở thành thiếu nữ trưởng thành, thêm vài phần quyến rũ cùng thần bí, càng hấp dẫn đôi mắt mình. Hắn thâm sâu mà chuyên chú nhìn nàng, càng thêm trầm mê.
Khói lửa lập lòe, dưới lầu Trà Hương viên cũng có một đôi nhãn tình trông thấy Tiểu Nguyệt, kinh hỉ, bất ngờ, tưởng niệm, sau cùng trở thành khát vọng chiếm hữu bá đạo
Côn khúc (崑曲; Bính âm: Kūnqǔ) hay Ca kịch Côn khúc là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc. Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.
Từ thời nhà Nguyên tại miền Nam Trung Quốc bắt đầu phổ biến hình thức giải trí tạp kịch. Theo sách Nam từ dẫn chính thì Côn khúc có nguồn gốc tại Côn Sơn, Tô Châu vào cuối thời nhà Nguyên (khoảng thế kỷ 14). Ngay từ khi ra đời Côn khúc đã được các hoàng đế nhà Minh như Minh Thái Tổ, Minh Thế Tông chú ý, nhiều vở truyền kì trở nên nổi tiếng trên sân khấu côn khúc như Ngọc quyết kí, Minh phượng kí, Hoán sa kí. Côn khúc tiếp tục là loại hình ca kịch phổ biến ở Trung Quốc thời nhà Thanh và đầu thời Trung Hoa dân quốc trước khi lụi tàn vào giữa thế kỷ 20, đặc biệt là trong thời gian Cách mạng Văn hóa. Từ giữa cuối thế kỷ 20, ca kịch Côn khúc bắt đầu được phục hồi và đến năm 2001 thì loại hình nghệ thuật này đã được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.
Các vở diễn nổi tiếng
Hoán sa kí (浣纱记, tác giả Lương Thần Ngư)
Mẫu đơn đình (牡丹亭, tác giả Thang Hiển Tổ)
Trường sinh điện (长生殿, tác giả Hồng Thăng)
Thập ngũ quán (十五貫, tác giả Phùng Mộng Long)
Đào hoa phiến (桃花扇, tác giả Hồng Thượng Nhậm)