Bảy ngày sau, khi thương thế của Cổ Viêm đã khỏi hẳn hắn cùng Ngọc Nhi quyết định đi đến đại sảnh phòng khách của thành chủ mà chào hỏi hắn.
Phủ thành chủ cũng không có rộng lắm ,cách bố trí không gian cũng rất đơn giản, trồng rất nhiều cây xanh hoa cỏ thoáng mát mơ hồ khiến người ta bước vào khu rừng thần tiên vậy.
Nhờ có sự giúp đỡ của một tỳ nữ trong phủ mà bọn họ đã có thể thanh công đến được đại sảng của phủ chủ.
Trước mặt hai người là đại sảng của lão thành chủ , một thân ảnh lão giả dáng đứng uy nghiêm quay lưng lại với bọn họ, tay trái chắp sau lưng , tay phải cầm một quyển sách đang nghiền ngẫm đọc, hơi thở tỏa ra cỗ khí tức hàn lạnh nhè nhẹ phảng phất trong không khí khiến căn phòng như đang đón một đợt rét lạnh ùa về.
Tất Bính thành chủ !
Đó là âm thanh của Cổ Viêm, trước mặt hắn là lão thành chủ già nua , khuôn mặt non nớt kia trông thấy lão liền lập tức cung kính chào hỏi cho phải đạo làm khách.
Cổ Viêm , Ngọc Nhi , là hai người sao.
Tất Bính thành chủ đang ngâm thơ, nghe thấy tiếng của hai người họ lập tức quay người lại cười thân thiện đáp lại nói.
Cảm ơn thành chủ đã tiếp đãi chăm sóc chúng ta trong những ngày vừa qua, nhưng bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, đến lúc chúng ta phải đi rồi.
Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, lão thành chủ lúc này không còn nhận ra hắn nữa, liệu hắn còn là Cổ Viêm mà lão biết không, cách cư xử khác hẳn so với lúc trước điều này có thể thấy rõ.
Ha ha, quả nhiên đã trưởng thành hơn nhiều rồi, ta cứ lo trên đường đi Ngọc Nhi sẽ bị ngươi bắt nạt xem ra lão già ta nghĩ nhiều rồi.
Khặc khặc, nếu không làm vậy liệu ngươi có tin tưởng cho ta mượn Bạch Vũ Ưng không, đợi khi rời khỏi nơi quỷ quái này chính là ngày cuộc đời của Cổ Viêm ta phất lên, sẽ không còn ai bắt nạt ta được nữa.
Cổ Viêm cười âm hiểm trong lòng thầm nghĩ.
Đi thôi ta dẫn các ngươi đi lấy Bạch Vũ Ưng.
Thành chủ vừa dứt lời liền chỉ tay ra hướng bên ngoài cửa dẫn đường cho hai người đi.
Tại trước cửa của phủ thành chủ, đã có vô số đám đông thanh niên và cả những người trung niên đã đứng trước cửa để tiễn biệt hai người họ .
Lão thành chủ hai ngón tay để vào trong miệng , huýt một tiếng sáo chỉ thấy trên đỉnh đầu, hơn 1500 m trong cao không , một đầu hình thể khổng lồ phi cầm yêu thú màu trắng xuất hiện , nhanh chóng tấn công xuống.
Này phi cầm yêu thú khí thế kinh người , chớp mắt sẽ đến trên không trung hơn trăm mét , hình thể từ vừa mới bắt đầu tựa như một đám mây màu trắng che khuất ánh mặt trời tạo thành một bóng đen lớn chiếu xuống đất.
Kinh khủng yêu uy , kèm theo cơn lốc , cuồn cuộn toàn bộ khu vực phủ chủ.
To quá ,kích thước thậm chí không thua kém gì bích lân huyễn xà và ám ma minh hổ.
Cổ Viêm sừng sững khuôn mặt thầm nhận định nói.
Này phi cầm yêu thú, yêu khí tận trời vừa nhìn chính là hung ác tàn nhẫn tàn nhẫn vật nếu như không có ai cản lại, chỉ sợ rằng đám người bình thường như Cổ Viêm vô sức ngăn cản.
Đừng có sợ, con yêu thú này không đáng sợ như ngươi nghĩ đâu, chỉ vì ngươi là một người lạ nên mới đầu nó mới tỏ ra hung dữ như vậy thôi.
Quảng Cáo
Thành chủ không chút hoang mang, mỉm cười khẽ khuyên.
Đạp chân nhẹ lập tức bay lên phía lưng con yêu thú thì thầm vào tai nói, bỗng chốc sự giận giữ của nó cũng biến mất, tính ngoan ngoãn nghe lời gật đầu đáp lại.
Từ phía trên lưng yêu thú, lão giả lại nhảy xuống tiếp đất hướng về phía hai người Cổ Viêm mỉm cười nói.
Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng để lên lưng nó chưa.
Liệu có an toàn không, ngộ nhỡ giữa đường tính cách nó thất thường hất chúng ta xuống thì sao.
Cổ Viêm vẻ nghi ngờ khẽ nói.
Không sao, không sao đâu, ta có thể đảm bảo với các ngươi con cự thú này tuyệt đối rất an toàn.
Thành chủ vỗ vai cười khuyên.
Cổ Viêm ca, thành chủ đã nói như vậy, thì con cự thú này tuyệt đối sẽ an toàn chở chúng ta đến đó , yên tâm đi.
Đến Ngọc Nhi còn tin tưởng đến như vậy thì lý do gì hắn phải sợ, nghe theo lời của thành chủ , hắn quyết định trèo lên lưng con cự thú đó.
Dậm chân nhẹ xuống đất, lão thành chủ già nua vậy mà sức mạnh không thua kém gì đám thanh niên, hai tay mỗi tay kéo một người trực tiếp bay lên lưng Bạch Vũ Ưng cự thú.
Được rồi ta chỉ giúp các người đến dây thôi, hành trình sau này phải dựa vào hai người, có chữa được hay không phải xem vào duyên số của hai người thôi , nhưng cho dù không được cũng đừng quá tuyệt vọng chỉ cần có hy vọng kỳ tích ắt sẽ xuất hiện.
Bạch Vũ Ưng mau bay đi , hãy đưa họ đến nơi họ cần đến.
Một tiếng quát to, Bạch Vũ Ưng chợt rung động hai cánh, một cỗ lực lượng khổng lồ áp bách tới, hai người bọn Cổ Viêm chỉ cảm thấy được trên thân trầm xuống, hai bên kiến trúc nhanh chóng biến mất, phóng tầm mắt nhìn tới thời điểm, đã đi tới trên không trung hơn trăm mét.
Bạch Vũ Ưng hai cánh liên tục phách động , thật lớn kình khí trong nháy mắt ở chung quanh tạo thành một cổ kịch liệt phong bạo, xông tới mặt khí lưu dường như dao nhỏ một dạng, uy thế khủng bố phát ra.
Gió lớn ào ạt ,nếu là người bình thường hô hấp đều biến được khó khăn, cơ hồ thở không nổi, nhưng vì đã được nuốt tịnh thanh đan một loại đan dược nhị phẩm có thể giúp con người ta chống chịu được áp lực không khí khi bay cao rất thích hợp cho những người lần đầu cưỡi phi cầm yêu thú như Cổ Viêm.
Cúi đầu nhìn lại, ở dưới phủ thành chủ rộng lớn chậm rãi nhỏ đi đám đông phía dưới không còn nhìn rõ chỉ thấy vô số chấm đen ở dưới, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Tốc độ của Bạch Vũ Ưng nhanh kinh người, chớp mắt chỉ trong vỏn vẹn mười lăm ngày đã đưa bọn họ đến phía nam, lãnh địa của Băng Vân Cung, nhìn từ trên xuống thấy vô số ngọn núi tuyết hùng vĩ, muốn tìm được đúng vị trí cũng không dễ dàng gì.
Đúng lúc này, tiếng xé gió vang, vô số đạo lưu quang nhiều màu hướng tới, rơi ở trước mặt hai người họ, cái tản mát ra khí thế cường đại bóng người.
Vèo ….vèo ..
Tốc độ của những cường giả này quá nhanh dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, không hề để ý đến sự tồn tại của hai người họ.
Lục Hồng tỷ tỷ .
Quảng Cáo
Ngọc Nhi bỗng reo lên.
Phía trước một đạo lưu quang màu hồng nhạt bay tới, nghe thấy âm thanh của Ngọc Nhi bỗng nhiên dừng lại, hiện ra một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người , toàn thân mặc một bộ đồ hồng nhàn nhạt, cặp mắt đen láy sáng long lanh kèm theo đó là một mái tóc dài màu đen búi cao xỗ ngang vai tựa hồ như tiên nữ giáng trần.
Vừa nhìn thấy Ngọc Nhi, nữ cường đã biểu hiện ra khuôn mặt kinh hãi, nàng không dám tin vào mắt mình người trước mặt lại chính là tiểu sư muội của mình.
Ngọc Nhi là muội sao, khuôn mặt nguội tại sao lại thành ra như này, rốt cuộc mấy năm nay muội đã đi đâu, muội có biết không chỉ sư tôn kể cả phụ thân phụ mẫu , muội muội, ca ca của muội lo lắng cho muội lắm không.
Tỷ tỷ tại sao quanh khu vực Tuyết Vân Sơn này lại có nhiều cường giả đi tới vậy rột cuộc có chuyện gì xảy ra vậy.
Ngọc Nhi tò mò hỏi.
Chúng ta vừa nhận được tin kết giới tại Tuyết Vân Sơn đã yếu đi, đây là cơ hội tốt để mở ra kho tàng trong đó thậm chí có thể có thể lấy được truyền thừa, vì thế các đệ tử của tứ đại tông môn đã hợp lực tại đây phá vỡ phong ấn nhưng không may khi phá được kết giới vào trong ngoài một cái đầm Thái Nhất Chân Thủy và mấy cái rương trống rỗng ra không còn thứ gì khác khiến mọi người có chút thất vọng nhưng bọn họ lại vô tình nhìn thấy có một kẻ lạ mặt từ phía sau núi bay ra khả năng cao kho tàng biến mất là do hắn nên đã hợp lực ráo riết đuổi theo.
Lục Hồng mở miệng giải thích.
Vậy là cả truyền thừa bị kẻ khác cướp mất vậy còn truyền thừa liệu có bị cướp mất không?
Ngọc Nhi mở miệng hỏi tiếp.
Muội cũng biết đến truyền thừa này sao, muội nghe ở đâu vây ?
Lục Hồng ngạc nhiên hỏi.
Ta cũng chỉ nghe mọi người đồn Tuyết Vân Sơn có linh hồn tuyệt thế cường giả trấn giữ nên mới liên tưởng đến việc sẽ có truyền thừa để lại không ngờ lại vô tình đoán trúng.
Ngọc Nhi mỉm cười đáp.
Chuyện này ta cũng không rõ nữa chỉ biết báu vật bị người ta cướp đi còn truyền thừa thì không biết có hay không, có lẽ nếu tìm ra kẻ lạ mặt đó mới biết toàn bộ mọi chuyện.
Lục Hồng thở dài.
Nghe đến hai chữ "truyền thừa " hai mắt Cổ Viêm bỗng dừng sáng ra nghe mọi người đồn rằng truyền thừa có thể thay đổi số phận của con người cho họ sức mạnh vô cùng to lớn nếu hắn có được không phải hắn sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ đến lúc đó không cần phải lo sợ người ta bắt nạt nữa chỉ cần có sức mạnh to lớn sẽ có cuộc sống sung sướиɠ vinh hoa phú quý hưởng ở thế giới này nghĩ tới thôi hắn đã cảm thấy vô cùng phấn khích.
Phải rồi truyền thừa này chính là món quà mà ông trời ban cho ta để bù đắp sự nghèo khổ bấy lâu nay làm sao có thể bị kẻ khác cướp được, không lâu nữa thôi cuộc đời ta sẽ bước sang một trang mới, đến lúc đó việc đầu tiên ta sẽ làm chính là đánh cho bọn người Lưu Lôi khốn khϊếp kia cho phụ mẫu chúng không nhận ra mới thôi sau đó cướp hết nhà cửa đất đai gia tài của chúng mở hạ được cơn giận này.
Cổ Viêm nhếch miệng cười đắc ý thầm nghĩ nói.
Ngọc Nhi tiểu tử này là ai, muội và hắn có quan hệ gì ?
Lục Hồng nét mặt không mấy thiện cảm nhíu mày nhìn hắn rôi quay sang nhìn Ngọc Nhi hỏi.
Tỷ tỷ ta quên không giới thiệu với tỷ, huynh ấy là Cổ Viêm chính huynh ấy là ân nhân cứu mạng của ta chuyện của chúng ta dài lắm đợi sau này ta có thời gian sẽ kể với tỷ sau.
Quảng Cáo
Lục Hồng tỷ, tỷ có biết Tuyết Vân Sơn ở đâu không, mau chỉ cho muội.
Ngọc Nhi bộ dáng nghiêm túc khẽ hỏi.
Phải rồi, chắc chắn muội đến đây là vì Thái Nhất Chân Thủy, mau đi theo ta.
Vừa dứt lời vị tỷ tỷ xinh đẹp của Ngọc Nhi vội quay đầu lại bay lên phía trước dẫn đường, hai người Cổ Viêm và Ngọc Nhi theo sau.
Bay được trăm dặm bỗng thiếu nữ hồng sam xinh đẹp này dừng lại, phóng thẳng xuống phía dưới, từ trên cao có thể nhìn rõ được một ngọn núi khác thường, trên đỉnh lại có một cái hang lớn tối đen, hiển nhiên đây chính là Tuyết Vân Sơn trong truyền thuyết .
Bạch Vũ Ưng dang đôi cánh rộng phóng xuống đáp xuống đỉnh núi , nhẹ nhàng khẽ sải cánh hướng xuống đất tạo thành cầu trượt cho hai người bọn họ lướt xuống .
Nào, từ từ thôi, để ta đỡ muội.
Tỷ tỷ xinh đẹp hồng xam ,trông thấy vậy vội quay người lại nhẹ nhàng dỡ thân thể nàng , còn Cổ Viêm vì lướt nhanh quá lên bị ngã chổng vó xuống đất, cái mông hiện giờ vẫn còn đau ê ẩm.
Bạch Vũ Ưng cảm ơn ngươi, quay về cho ta gửi lời hỏi thăm tới Tất Bính thành chủ.
Bạch Vũ Ưng vui sướиɠ vỗ cảnh gật đầu, sau đó hướng lên bầu trời chớp mắt tiêu thất trong không khí.
Khoan đã, tiểu tử thối đứng ngoài cho ta, đợi muội muội ta chữa thương xong đã.
Trông thấy bộ dạng gấp gáp của Cổ Viêm, lập tức vị tỷ tỷ xinh đẹp này , lướt lên phía trước ngăn lại ánh mắt hiện vẻ coi thường lạnh lùng nói.
Tỷ tỷ, không sao đâu cứ để cho huynh ấy vào, dù sao huynh ấy cũng không phải người ngoài.
Ngọc Nhi mỉm cười khẽ khuyên.
Nhưng hắn ta là nam nhân đó, còn chúng ta là nữ nhân sao có thể …
Lục Hồng tỷ tỷ, vẻ ngạc nhiên hiện lên, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy biểu hiện Ngọc Nhi lạ đến vậy, trước giờ chỉ chuyên tâm tu luyện chưa từng để ý đến nam nhân nào, nhưng trước mặt tên tiểu tử tầm thường này lại không để ý bản thân là nữ nhân mời hắn vào.
Thực lực của nữ nhân này mạnh hơn cả Ngọc Nhi rất nhiều, Cổ Viêm không dám làm càn nhưng trong lòng vẫn còn rất giận không thèm Ngọc Nhi lấy một cái lập tức quay người lại ngồi khoanh tay khoanh chân trước đỉnh núi mà chờ đợi.
Ngọc Nhi muội cứ kệ tên tiểu tử đó, chúng ta vào trong trị thương trước đã.
Bỏ mặc Cổ Viêm ngồi ở ngoài ,Lục Hồng nữ tử lập tức đỡ Ngọc Nhi bay vào trong , vì không yên tâm về Cổ Viêm sau khi vào còn để lại một đạo cấm chế trước cửa chặn lại cho an toàn.
Hai canh giờ trôi qua, lúc này cấm chế bên ngoài động đã bị hóa giải , từ trong động hai cỗ năng lượng cường đại bay ra , một đỏ sắc , một hồng sắc nhàn nhạt.
Đặc biệt là đạo năng lượng đỏ sắc đứng giữa không trung ngay sau đó hiện ra một thiếu nữ chừng mười bốn tuổi, một thân váy đỏ tung bay ,tóc đen xẫm búi cao xõa ngang lưng nhan dung như ngọc xinh đẹp tuyệt trần hai chân thẳng tắp thon dài, da thịt toả ra trắng loáng ánh sáng, thân thể mềm mại dị thường , mắt to tròn mũi ngọc mài ngày gắn trên khuôn mặt trái xoan trắng bóc, cánh môi hồng đỏ mọng xinh xắn hai má nàng ửng đỏ mê người. bộ váy đỏ tuy không bó sát nhưng lại không thể che hết những đường cong lả lướt, hai mắt khẽ đảo , phản phất thiên địa đều là mất nhan sắc , nàng như lột xác hoàn toàn so với trước đây chiều cao có nhỉnh hơn một chút , so với thiếu nữ mười tám không khác là bao .