Quyển 1: [lão cán bộ ảnh đế x mười tám tuyến diễn thay] Chương 12: Trêu đùa

Tay của hắn không ngừng xoa nắn đầṳ ѵú, hai đầṳ ѵú đều đứng thẳng lên, giọng của Hồ ly mang chút nức nở nói với Tiêu Viễn.

"Đừng... Đừng xoa nữa mà..."

Nhưng hắn càng chơi càng hăng say, không thèm để ý người.

"Anh thật là phiền mà!"

"Vật nhỏ, dám nói tôi phiền?"

Tiêu Viễn nghe được tiểu cô nương vậy mà nói hắn phiền, không khỏi có chút kinh ngạc, hắn lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn Hồ ly.

"Còn muốn đại côn ŧᏂịŧ hay không, không muốn nữa đúng không?"

Hồ ly: Đương nhiên muốn!

Còn chưa nói ra, trên ngực lại một trận tê dại, hắn chơi xấu mà nắm lấy toàn bộ xoa nắn.

"A... A ......a..." Hồ ly bị kí©h thí©ɧ kêu lên vài tiếng, thân thể cũng mẫn cảm mà run lên.

Tiêu Viễn lúc này cũng phát hiện cách chơi mới, hai tay nắm lấy hai bên ngực, há miệng ngậm chặt đầṳ ѵú, không ngừng mυ"ŧ vào.

Hắn rất dùng sức, thường thường phát ra vài tiếng giống như là trẻ con đang uống sữa, hút đến Hồ ly vừa đau vừa ngứa, giống như đang có vô số kiến nhỏ đang bò lên.

"Thật có vị sữa!"

Trước đó lúc bị bầu ngực phất qua mặt, Tiêu Viễn cảm nhận được nhàn nhạt hương sữa, lúc ấy hắn còn nghĩ là ảo giác.

Nhưng lúc này hắn lại hút ra được chất lỏng hương vị như sữa bò, cái này nói cho hắn là thật.

"Em lại mang thai giống của dã nam nhân nào? Bị người khác thao đến mang thai rồi?"

Nghĩ vậy, khuôn mặt Tiêu Viễn cũng trầm xuống, cũng không còn thấy vị ngọt nữa, lập tức dùng răng cắn cắn lên đầṳ ѵú, còn trừng phạt mà hung hăng vỗ một cái lên tiểu huyệt, bên trong phòng phát ra tiếng vang rõ ràng.

Hắn âm trầm nhìn nàng.

Hồ ly tức khắc bị đánh đến đỏ mặt.

"Anh mới mang thai!"

"Cả người anh đều mang thai!"

Nàng rõ ràng là một tiểu hồ ly, lại bị nói thành mang thai.

Hồ ly lên án Tiêu Viễn hai câu, còn không hết giận mà đi lôi kéo quần áo của hắn.

Lúc làm ở ngoài phim trường kia, nàng gần như là trần trụi mà người này lại ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn.

Không công bằng!

Hồ ly đã sớm nhìn chằm bộ quân trang này của Tiêu Viễn, muốn cởi ra, quần áo đứng đắn cấm dục như vậy, cởi ra mới thích chứ.

Mà Tiêu Viễn biết là hiểu lầm, lúc này mới không tức giận nữa, hắn cũng không ngờ chỉ nghĩ đến có người giống như hắn lúc này chơi đùa, hay làm vật nhỏ này có thai cũng khiến mình tức giận, mất lý trí như vậy.

Nhưng nếu là hiểu làm, vậy là được rồi.

Hắn không có ngăn cản nàng, dù sao hiện tại chỉ có hai người bọn họ người, thích cởi liền cởi, cũng càng thuận tiện hơn.

Có Tiêu Viễn phối hợp, rất nhanh phần áo trên của bộ quân phục đã bị Hồ Ly lột sạch.

Mà Hồ ly lúc này cũng đã phát ra từ nội tâm ca ngợi cảm thán.

Tám khối cơ bụng!

Cơ bắp đường nét lưu loát, không phải là loại cực kỳ nổi lên khoa trương, mà là rất mỹ cảm, không có dọa người, lại mang đến cảm giác nam tính mạnh mẽ.

Trách không được vừa rồi hắn kéo nàng một cái dễ dàng, một đường ôm đến đây cũng không hề thấy cố sức.

Tiêu Viễn đối với chính mình các phương diện yêu cầu cũng rất cao, mỗi ngày đi phòng tập thể thao rèn luyện, thời khắc vì quay phim làm chuẩn bị, bảo trì tốt nhất cơ năng của thân thể, cho nên nói thành công chẳng phải là ngẫu nhiên, mà là do luôn có chuẩn bị thật tốt.

Đương nhiên Hồ ly cũng không phải cảm thán hắn nỗ lực kiên trì gì, nàng chỉ muốn sờ thôi.

Hồ ly không phải kiểu người ngượng ngùng, trong lòng nghĩ liền đi làm, hai tay mềm mại chậm rãi sờ lên l*иg ngực hắn, thuận theo cơ bắp trượt xuống, cứng rắn, cực kỳ rắn chắc!

Trong miệng cũng không quên thán phục ca ngợi hắn.

Tiêu Viễn cũng rất thuận theo Hồ ly, nàng có thể yêu thích cơ bắp hắn như vậy cũng rất đáng kiêu ngạo, bất quá Tiêu Viễn trên miệng cũng không quên phản bác nàng.

"Ngực tôi rất bình thường, đàn ông là không thể mang thai ."

Hồ ly còn đang trầm mê trong thưởng thức cơ bắp, một chốc cũng chưa nghe hiểu ý tứ của hắn, một hồi mới hiểu ra.

Hồ ly hừ hừ hai tiếng: Ngây thơ quỷ.

"Nhưng mà." Tiêu Viễn đột nhiên nở nụ cười.

Hắn vốn là lớn lên rất dễ nhìn, cười như vậy càng có cảm giác đang điên đảo chúng sinh, Hồ ly trực tiếp nhìn ngây người, nàng hiện tại biết được một chút tâm lý các fan của hắn rồi, chỉ muốn Tiêu Viễn trực tiếp làm nàng thôi!

"Tôi có thể làm em mang thai." Hắn đứng thẳng lên, tiến sát bên tai Hồ ly nói một câu, còn thuận tiện ngậm lấy vành tai nhỏ kia.

Sau đó nhân lúc Hồ ly ngây người mà lần nữa ôm nàng lên, cười to mang người đi vào bên trong.

Thân thể đột nhiên bị bế lên, Hồ ly bị dọa nhảy dựng, nàng lập tức cả người quấn chặt lấy hắn.

"Anh sao lại bất ngờ như vậy, dọa chết tôi rồi!"

Hồ ly luôn cảm thấy hắn cố ý tìm cách chê cười nàng, nhịn không được đánh lên vai hắn một chút.

Bất quá tay nàng chẳng có sức lực gì, một quyền cho hả giận này đánh vào cơ thể rắn chắc của Tiêu Viễn không có một chút tác dụng, giống như đang gãi ngứa, còn có chút ý vị làm nũng tình thú.

"Có tôi ở đây chắc chắn không làm em rơi xuống được, sợ cái gì?"

Hồ ly cứ tưởng hắn sẽ ôm nàng lên giường, nhưng mà Tiêu Viễn cũng không có rời đi phòng khách, chỉ đem nàng đặt lên một bệ cao.

Trên bệ không có đồ vật gì, Hồ ly có thể ngồi xuống, chỉ là váy đều bị hắn vén lên, chỉ mặc quần lót ngồi xuống chó chút lạnh, Hồ ly theo bản năng kẹp hai chân lại.

"Không vội, tôi muốn nhìn tiểu huyệt của em trước."

Tiêu Viễn lên tiếng trấn an, còn chụp chụp lên mông nàng, ý bảo nâng người lên.

Hồ ly lúc này mới phát hiện Tiêu Viễn không biết lúc nào đã xách theo áo quân trang lúc nãy, lót phía dưới.

Thấy nàng đã ngồi ổn, hắn đưa ngón tay ra, không một chút do dự đem qυầи ɭóŧ nhỏ đã ướt đẫm kia cởi xuống, đồng thời nâng hai chân nàng lên, tư thế chữ M càng thuận tiện quan sát.

"Thật xinh đẹp."

Tiêu Viễn chỉ cảm thấy hai bầu ngực tròn trắng nõn thơm hương kia của nàng đã đủ làm hắn mê mẩn rồi, nhưng lúc này có đủ ánh sáng, không có gì cản trở nhìn vào tiểu huyệt này hắn mới biết cái gì mới là cảnh đẹp.