Quyển 1: [lão cán bộ ảnh đế x mười tám tuyến diễn thay] Chương 10: Tiểu Hồ ly lại ướt rồi

Công pháp kia cần phải có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong mới có thể vận chuyển, Hồ ly đến đây cũng là vì lý do đó, chủ yếu là tăng lên tu vi nha.

Hồ ly không dám tin, lại đưa tay dời xuống, sờ lên vùng bụng trơn bóng đang có một mảng sền sệt dính dính chất lỏng, tỏa ra nồng đậm ngọt ngào hương vị, đây là do Tiêu Viễn côn ŧᏂịŧ phóng thích ra, cũng là Hồ ly cực cực khổ khổ dùng miệng nhỏ phía dưới hút ra, rất nhiều rất nhiều.

Nhưng mà ——

Không đúng vị trí nha!

Không phải nên toàn bộ phóng cho tiểu huyệt của nàng sao?

Tại sao lại là trên bụng?

Hồ ly không thể không thừa nhận cùng Tiêu Viễn làm rất là thoải mái và sảng khoái, nếu nàng thanh tỉnh thì tuyệt đối sẽ không để những tϊиɧ ɖϊ©h͙ không dễ có này thoát khỏi mật huyệt, một giọt đều sẽ không tha, nhưng bây giờ thứ quan trọng nhất đã không có.

Hiện giờ Hồ ly quả thật muốn khóc rồi.

Thật là lam nhan họa thủy mà!

Nhìn chằm chằm gương mặt vô cùng đẹp trai của Tiêu Viễn, hẳn là được vô số fan ca ngợi, trong đầu Hồ ly lập tức xẹt qua bốn chữ này.

Mặc dù nàng không có khóc, nhưng cũng không khác biệt gì nhiều, bởi vì đạt tới cao trào quá mức hưng phấn khiến cho hai gò má ửng đỏ, gương mặt vừa mới còn hưởng thụ vui sướиɠ đột nhiên suy sụp xuống, cộng thêm nước mắt vẫn còn sót lại do bị làm quá tàn nhẫn, cả gương mặt u oán nhìn Tiêu Viễn.

Tiêu Viễn dù sao cũng là diễn viên lâu năm, đối với cảm xúc của người khác rất mẫn cảm, càng không nói đến hiện tại toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Hồ ly.

Vốn là vừa trải qua tình sự kịch liệt cả người Tiêu Viễn đang vô cùng lười biếng thoả mãn, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Hồ ly đôi mắt liền lạnh đi.

Đây là làm sao? Ngủ hắn xong rồi muốn đá đi à?

Hình như đúng là rất phù với tiểu vô lương tâm này, tuy rằng bọn họ mới gặp mặt nửa ngày nhưng không hiểu sao Tiêu Viễn cảm thấy hắn vô cùng hiểu biết nàng.

Dù sao chuyện thân mật nhất đều đã làm rồi.

Tiêu Viễn nhất thời khó chịu nhưng cũng may bình thường gương mặt hắn vốn luôn lãnh đạm xa cách nên cũng không có ai nhìn ra khác thường, hiện tại xung quanh rất nhiều người nên Tiêu Viễn cũng không gấp đi chất vấn Hồ ly, ngược lại chỉ dùng chăn bọc lại thân thể của nàng mới quay sang nhân viên hiện trường.

"Làm phiền mang cho cô ấy một bộ quần sao sạch sẽ.”

Bộ sườn xám ban đầu đã sớm rách nát không ra hình dạng gì rồi, quan trọng nhất chính là nó đang nằm dưới hai người bọn họ, không biết chừng đã bị nàng làm ướt hết.

Hồ ly cũng thuận theo Tiêu Viễn nói một câu.

"Không cần tìm quần áo khác, giúp lấy quần áo của tôi là được, để ở bên kia, cám ơn." Còn tặng kèm một khuôn mặt tươi cười với nhân viên hiện trường.

Tiêu Viễn, "..." Đôi mắt của Tiêu Viễn càng thêm đen tối không rõ.

...

Sau khi hoàn thành cảnh quay, Tiêu Viễn bị một đám trợ vây quanh rời khỏi, còn Hồ ly lại bị phó đạo diễn kéo lấy kết toán tiền công.

Tiền không ít nha.

Dù sao cũng là đại chế tác, ra tay chính là hào phóng, Hồ ly đơn giản nhìn một cái, thật dày một xấp tiền có lẽ còn nhiều hơn nguyên chủ một tháng sinh hoạt phí.

Bất quá đối với Hồ ly bao nhiêu đều không vấn đề, nàng trong lòng tràn đầy đều là Tiêu Viễn, chuẩn xác mà nói là Tiêu Viễn tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Vừa rồi phí công vô ích một lần rồi, bị làm lâu đến vậy chính là không có được đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm Hồ ly vô cùng ảo não, nàng vốn là muốn gắt gao đi theo Tiêu Viễn, nhưng lại bị phó đạo diễn cản lại, không có cách nào thoát thân.

Đợi Hồ ly đi tìm thì đã không thấy Tiêu Viễn.

Hồ ly: ? ? ?

Tiêu Viễn bảo bảo của nàng đâu rồi?

Hồ ly loanh quanh một vòng vẫn là không thấy bóng dáng, cuối cùng hết cách đành phải hỏi thăm nhân viên công tác. Nhưng mà thật sự không dễ dàng, nàng phải hết lời dỗ dành mới có người lộ ra chút tinh tức.

"Lúc nãy hình như thấy Tiêu ảnh đế ở bên kia."

Hồ ly lại lần nữa cảm ơn mới đi về chỗ nhân viên công tác chỉ.

Nàng rẽ vào chỗ ngoặt sau đó đi đến một hành lang.

Hành lang vị trí khá hẻo lánh, hơn nữa có thể là do mái che nên dù ban ngày bên trong vẫn có chút tối, không đến mức không nhìn thấy gì nhưng vẫn có chút mơ hồ.

Lúc này trừ bỏ Hồ ly không có một người, nàng chỉ nghe được tiếng giày cao gót của mình rơi trên hành lang, “cộp, cộp, cộp”, ngoài ra không có âm thanh gì khác.

Tiêu Viễn bảo bảo ở bên này thật sao?

Hồ ly đi mấy bước, đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, vòng qua trước cổ giữ chặt bả vai của nàng, đem nàng kéo qua một bên, Hồ ly bị người kéo đến lảo đảo vài bước, cuối cùng bị mạnh mẽ ấn lên một cơ thể hắn.

Hiện giờ Hồ ly bị người khống chế từ phía sau, hai người dính sát cùng một chỗ không chút khe hở, hơi thở đặc trưng của đàn ông bao phủ cả người nàng.

Hồ ly kinh hô một tiếng, sau lưng nàng là rắn chắc l*иg ngực, vừa nhìn thì biết hằng năm rèn luyện ra.

Hắn hô hấp phả vào phần cổ thon gọn tinh tế của Hồ ly, mang đến từng tầng nóng ấm, phần da mẫn cảm nhanh chóng nổi lên da gà, mà người đàn ông này một tay khống chế Hồ ly, tay còn lại cũng không thành thật, thô bạo mà chà xát vài lần trên ngực Hồ ly, cảm giác tốt đẹp lại khiến hắn nắn bóp vài cái.

Ở chỗ tối tăm hẻo lánh này, thiếu nữ xinh đẹp lại bị đàn ông xa lại chơi đùa. Nếu người khác gặp được loại tình huống này chắn chắn là liều mạng phản kháng, nhưng Hồ ly bên này lại rất bình tĩnh, nàng thậm chí tươi cười vô cùng ngọt ngào mà gọi:

"Tiêu Viễn?"

Hồ ly có thể cảm nhận được cơ thể phía sau cứng đờ, mà thừa dịp lúc này, Hồ ly hơi xoay người ngưỡng mặt lên hôn một cái lên phần cằm góc cạnh của hắn.

"Anh vừa rồi đi đâu vậy, tôi phải đi tìm mãi, anh không đợi thì thôi còn dọa người ta.”

Giọng nói Hồ ly mềm nhũn, như là trách cứ lại càng giống như đang làm nũng, cộng với một đôi mắt xinh đẹp đang lấp lánh, hoàn toàn làm người khác đầu hàng.

Người sau lưng đúng thật là Tiêu Viễn.

Bởi vì thời gian quá ngắn, hắn vẫn chưa kịp thay trang phục mà còn đang mặc bộ tạo hình quân trang kia, hắn nhìn Hồ ly như vậy, thần sắc rất là phức tạp.

Phản ứng của vật nhỏ này quả thật ngoài dự liệu của hắn.

Hắn cho rằng nàng ngủ hắn xong liền trở mặt không quen nên muốn dọa nàng một phen, trừng phạt một chút mà thôi.

Bất quá Tiêu Viễn vẫn biết chừng mực, vừa rồi thấy nàng sợ kêu một tiếng hắn đã muốn tự lộ diện, nhưng không ngờ nàng lại nhận ra hắn, còn chủ động hôn nữa.

Không thể không nói, hành động này quả thật lấy lòng Tiêu Viễn, đôi môi nàng cũng giống hệt như giọng nói, mềm mại ngọt ngào, một chút một chút mà rơi trên cằm hắn.

Rất ngứa!

Tiêu Viễn cũng không chịu được cám dỗ, cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào mọng nước kia.

Hai người ôm hôn quấn quýt, Tiêu Viễn hôn rất mạnh bạo, giống như là muốn đem Hồ ly ăn tươi nuốt sống, dần dần chưa đủ thèm, cạy ra khớp hàm, liền dò lưỡi vào cùng Hồ ly dây dưa một chỗ trao đổi nước bọt.

Tiếng mυ"ŧ hôn vang lên không dứt, cuối cùng vẫn là Hồ ly cảm giác không thở nổi, dùng tay đấm nhẹ lên l*иg ngực hắn mới đem nàng buông ra.

Một sợi chỉ bạc kéo dài giữa hai môi, nhìn vô cùng kiều diễm ướŧ áŧ.

"Làm sao nhận ra là tôi?" Tiêu Viễn vờ như không thèm để ý mà hỏi, nhưng thực tế hắn cả người căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào.

Hồ ly: Đương nhiên là hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh nha!

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Hồ ly cũng không ngốc đến ăn ngay nói thật, nàng nhón chân lên, hai tay nâng gương mặt của Tiêu Viễn, “Chắc là thần giao cách cảm đó."

Tiêu Viễn dĩ nhiên rất thích lời này của Hồ ly, hắn cuối cùng lộ ra tươi cười, nhẹ giọng lặp lại, "Thần giao cách cảm."

"Đi, chúng ta đi ăn trước."

Hắn cũng không muốn tự làm khổ mình, Hồ ly phản ứng làm hắn cao hứng, vậy chuyện trước đó xem như bỏ qua.

Lúc này cũng đã đến giờ ăn cơm.

"Không, không muốn."

"Tôi muốn ăn anh!"

Hồ ly hai mắt lóng lánh nhìn Tiêu Viễn, còn liếʍ môi một lượt, bộ dạng hoàn toàn chưa thỏa mãn, nàng cả người mềm như không xương, hoàn toàn dựa lên người Tiêu Viễn.

"Gấp đến vậy?"

Vừa nãy lúc quay chụp hai người đã làm một lần rồi, Tiêu Viễn cúi đầu nhìn nàng thần thái mị hoặc, giống như nghĩ đến điều gì mà dùng tay vén váy của nàng lên, ngón tay thon dài lập tức đẩy ra qυầи ɭóŧ, lần ra khe hẹp bí ẩn kia mà cắm vào.

"Um,... a —— "

"Thật thoải mái."

Hắn chọc vào rất nhanh, Hồ ly còn không kịp phản ứng thì ngón tay đã tiến vào tiểu huyệt, cắm đến nàng run run, chân đều mềm nhũn, nếu không phải cả người nàng dựa lên Tiêu Viễn, nói không chừng hiện tại nàng đã quỳ xuống đất.

Mà Tiêu Viễn chậm rãi đem ngón tay rút ra, giơ lên phía trước, bên này tuy rằng rất tối, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy ngón tay đang ướt nhẹp.

Lão cán bộ Tiêu ảnh đế tự nhiên mà chà xát hai ngón tay rồi đặt gần mũi ngửi ngửi, phát ra một tiếng than nhẹ.

"Vậy mà ướt rồi."