Vô số ngôi sao lốm đốm trên bầu trời đêm, một chút ánh sao soi sáng mặt đất, điểm xuyết vài nét khác biệt ở trong màn đêm đen, ở một chỗ bên ngoài thôn trang hoang phế, một ngôi miếu thổ địa tàn tạ không thể tả tọa lạc ở gò núi, bên trong miếu thổ địa mơ hồ có ánh lửa truyền ra.
Mười mấy nam tử trên người mặc áo giáp nằm ngang dọc tứ tung nghỉ ngơi ở trong miếu, trên khuôn mặt dù ngủ say vẫn thể hiện rõ sự uể oải, một nam tử trung niên thân hình khôi ngô mặc giáp, ngồi ở bên đống lửa gác đêm, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa, thần sắc ngơ ngác, giữa hai lông mày ẩn giấu đi cảm xúc mờ mịt.
Lửa trại thiêu đốt, khi thì phát ra âm thanh bùm bùm, nương theo tiếng nổ vang lách tách, một người thanh niên nằm ở rơm rạ trên từ từ có động tĩnh.
Mặc dù quần áo mặc trên người thanh niên này có chút rách rưới, nhưng chất liệu cùng kiểu dáng của quần áo đều không phải vật phàm, đồng thời mười mấy giáp y sĩ tốt khác dù nghỉ ngơi nhưng vẫn theo bản năng bảo hộ hắn ở chính giữa, từ đó có thể thấy rõ thanh niên có thân phận bất phàm.
- A!
Ý thức của Phong Nguyên từ từ thức tỉnh mà trong khi hắn thức tỉnh, một ít ký ức tàn tạ xông lên đầu, không ngừng xung kích với ý thức của hắn, muốn đồng hóa hắn với thân thể này.
Nương theo từng hình ảnh ký ức thoáng hiện, Phong Nguyên dựa vào quá tinh thần ý niệm hơn người của mình, bắt đầu đối tiến hành chỉnh hợp những ký ức này.
- Hay lắm! Ở thế giới Phong Thần trở thành Thế tử của Thanh Châu Hầu, không nghĩ tới đi tới thế giới này lại vẫn là con cháu vương hầu, chỉ có điều, tình huống bây giờ có chút thảm!
Phong Nguyên mở mắt ra, âm thầm thở dài, hắn đã biết được tin tức đại khái của thế giới này.
Lúc này chính là Đại Minh năm Sùng Trinh thứ mười lăm, Sấm Vương Lý Tự Thành vừa mới đánh bại Đinh Khải Duệ, Dương Văn Nhạc ở Trấn Chu Tiên, tướng quân Bình Tặc là Tả Lương Ngọc dẫn quân đào tẩu, một đường chạy nhanh đến thành Tương mới ngừng lại.
Sau khi chủ lực của quân nhà Minh đại bại, Lý Tự Thành lần thứ ba tấn công Khai Phong, đào móc Hoàng Hà lấy nước chìm thành, thành Khai Phong bị phá, hai vị Tổng đốc Thiểm Tây là Phó Tông Long, Uông Kiều Niên trước sau chết trận.
Mà thành Khai Phong chính là thuộc về đất phong của Chu Vương, thân phận bây giờ củaPhong Nguyên chính là Chu Luân Thánh, cháu ruột của Chu Vương.
Lý Tự Thành ba lần tấn công thành Khai Phong, Chu Vương ra tiền lại xuất lực, không ngừng lấy ra tiền bạc lương thảo khao thưởng, cổ vũ binh sĩ thủ thành, binh sĩ được khao thưởng, sĩ khí đại chấn, khiến Lý Tự Thành dù có gần triệu lưu tặc đánh lâu cũng không xong, cuối cùng không thể không đào phá đê đập ở Hoàng Hà, lấy nước lũ tấn công lúc này mới phá được thành trì.
Thành trì vừa vỡ, ngoại trừ quan binh thủ thành thì đứng mũi chịu sào chính là vương gia, Thế tử của phủ Chu Vương. Ở lúc thành phá, Chu Vương vì bảo toàn hậu duệ, để Thế tử, cháu ruột của Vương phủ phân biệt dẫn theo hộ vệ của Vương phủ phân tán phá vòng vây.
- Tiểu vương gia!
Người đàn ông trung niên đang gác đêm nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn thấy Phong Nguyên thức tỉnh, không nhịn được lộ ra nét mừng, hắn là Khương Anh Kiệt, gia tướng của Vương phủ, tuỳ tùng Chu Luân Thánh phá vòng vây.
võ nghệ của Khương Anh Kiệt xuất chúng, lần này Chu Luân Thánh dựa cả vào việc Khương Anh Kiệt gϊếŧ mấy chục lưu tặc mới có thể phá vòng vây. Đáng tiếc mặc dù võ nghệ của Khương Anh Kiệt không tệ nhưng chung quy thân phận không cao, sau khi Chu Luân Thánh bởi vì một đường chạy trốn kinh hãi đến hôn mê, hắn không thể quyết định gì, chỉ có thể mang theo mười mấy tên thủ hạ vừa thu nạp ngừng ở nơi miếu thổ địa này.
- Khương hộ vệ, chúng ta đến địa giới gì rồi?
Phong Nguyên chậm rãi ngồi dậy, cảm giác thân thể có chút mệt mỏi, trong bụng trống rỗng, toàn thân không còn chút sức lực nào, không nhịn được nhíu nhíu mày.
Bọn họ mới từ thành Khai Phong phá vòng vây, binh mã của lưu tặc nói không chắc còn đang truy tìm ở phụ cận, trước hết phải làm rõ vị trí mới được.
- Tiểu vương gia yên tâm, chúng ta đã đến phụ cận huyện Kỷ, có hồng thuỷ ở phía sau ngăn cản, đại bộ phận lưu tặc không thể đuổi theo, chúng ta chỉ cần cẩn thận phòng bị một ít lưu dân là được!
Khương Anh Kiệt còn tưởng rằng Tiểu vương gia đang lo lắng cho sự an toàn của chính mình, thế là mở lời an ủi hai câu.
- Chúng ta đã chạy đến huyện Kỷ rồi sao?
Trò chuyện vài câu với Khương Anh Kiệt, Phong Nguyên thế mới biết, huyện Kỷ nằm ở phía Đông Nam phủ Khai Phong, tiếp cận Biện Hà, lần này lưu tặc đào móc đê của Hoàng Hà khiến cho nước lũ tàn phá khắp mấy trăm dặm, Biện Hà cũng gặp phải tai vạ, hồng thuỷ phá tan bờ sông, khắp nơi là nước đυ.c nước bùn, đoàn ngựa thồ cùng đại bộ phận binh mã của lưu tặc không thể hành quân ở trong môi trường này.
Ở trong môi trường này, bọn họ chỉ là một nhóm nhân mã chạy nạn nhỏ nên cũng nhận được cơ hội thở lấy hơi, tạm thời không cần lo lắng đến sự an toàn của mình.
Lúc Phong Nguyên nói chuyện với Khương Anh Kiệt, có một người có chút thấp bé đang ngủ ở cạnh đó nghe được động tĩnh, cũng tỉnh lại.
- Bây giờ, ở trên người của chúng ta còn có bao nhiêu bạc? Lương khô còn có thể ăn mấy ngày?
Phong Nguyên trầm ngâm một lúc rồi lần thứ hai lên tiếng hỏi.
Bây giờ trong tỉnh Hà Nam này, nạn đói hoành hành, khắp nơi đều là người chết đói, sau khi luân phiên trải qua binh tai, lũ lụt, vô số bách tính đã biến thành lưu dân, ở trong môi trường này, quan trọng nhất chính là lương thực.
Đặc biệt mười mấy tên hộ vệ của hắn đều là tráng hán, lương thực tiêu hao càng nhiều, một khi khuyết lương, cho dù võ nghệ của Khương Anh Kiệt có xuất chúng cũng không làm nên chuyện gì.
- Lương khô ở trên người của chúng ta chỉ đủ ăn ba ngày, còn về phần bạc thì phải hỏi Cổ huynh đệ rồi!
Khương Anh Kiệt nói.
Khương Anh Kiệt vừa dứt lời, lập tức đưa mắt nhìn về phía nam tử vừa mới tỉnh lại, người này là Cổ Như Kim, cận vệ của Chu Luân Thánh. Bởi vì Cổ Như Kim tính cách thận trọng, là tôi tớ thân tín của phủ Chu Vương, vô cùng trung thành đối với Chu Luân Thánh cho nên vàng bạc châu báu đều được giao cho hắn cất giữ.
- Tiểu vương gia, trên người của tiểu nhân hiện tại có ba mươi bảy lạng vàng, 230 lạng bạc, những thứ khác thì trong lúc đang chạy nạn đều thất lạc rồi!
Cổ Như Kim nói.
- Chỉ còn dư lại chút bạc này thôi sao?
Phong Nguyên có chút buồn bực, dựa theo ký ức của Chu Luân Thánh, lượng vàng, bạc này ở phương Bắc xem như là một số tiền lớn, nhưng ở Giang Nam lúc này, căn bản không đủ cho mười mấy người bọn họ tiêu hao.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Không sai, sau khi Phong Nguyên biết được tin tức đại khái của thế giới này, hắn định chuẩn bị dẫn người đi tới Giang Nam. Lúc này chỉ có Giang Nam còn tương đối bình yên, có thể để bọn họ tạm thời an thân.
- Tiểu vương gia, bây giờ thành Khai Phong bị lưu tặc công phá, chúng ta tiếp đó nên đi chỗ nào. Xin ngài quyết định!
Sau khi Phong Nguyên thức tỉnh, Khương Anh Kiệt cùng Cổ Như Kim lại như là có chủ tâm cốt, ánh mắt của cả hai đều rơi vào trên người hắn. Thân là hộ vệ cùng gia tướng của Vương phủ, bọn họ đã thành thói quen nghe theo mệnh lệnh.
Phong Nguyên đầu tiên là nhìn hai người bọn họ sau đó lại liếc mắt nhìn mười mấy người nằm nghỉ ngơi còn không tỉnh ở cách đó không xa, trong những người này trung thành nhất chính là hai tên hộ vệ gia tướng ở bên cạnh hắn.
Cho tới những người khác, có mấy người là hộ vệ của Vương phủ, còn có mấy người là gia đinh của tổng binh Trần Vĩnh Phúc, lúc phá vòng vây, mọi người cùng hợp sức đồng thời trốn thoát.
Hiện tại mọi người tụ hợp lại một nơi, chỉ là bão đoàn sưởi ấm mà thôi, nếu như gặp phải nguy hiểm, hoặc là lưu tặc truy binh, cũng không ai dám bảo đảm những người này sẽ có phản ứng gì.
- Hiện tại lưu tặc chiếm cứ Hà Nam, chúng ta lên phía Bắc chính là chịu chết, hiện tại nơi có thể đi cũng chỉ có Giang Nam, tốt nhất là đi Kim Lăng! Chỉ có điều, chúng ta cách Kim Lăng đến cả ngàn dặm, trên đường chắc hẳn sẽ gặp gỡ lưu dân, sơn tặc.
Lúc này, Phong Nguyên thân thể suy yếu, khí huyết thiếu hư, trước khi lại tu luyện Hồn Thiên Huyền Công, đao pháp hắn tu luyện cũng không phát huy ra bao nhiêu uy lực, an toàn của mình dựa cả vào những hộ vệ này.
Nếu như bọn họ không chịu mạo hiểm đi tới Giang Nam, Phong Nguyên cũng không có cách nào.
- Tiểu vương gia yên tâm, Khương đại ca từng bái sư học nghệ ở Sơn Tây Võ Thắng môn, đao pháp tinh thâm, chỉ cần không gặp lượng lớn lưu tặc, chỉ là lưu dân hay sơn tặc không đáng nhắc tới!
Cổ Như Kim nói.
Khương Anh Kiệt khẽ lắc đầu, nói:
- Tuy rằng đao pháp của tiểu nhân vẫn tính tinh thâm, nhưng ở trên giang hồ còn không thể so sánh với những lục lâm tặc tướng chiếm cứ sơn lâm, nếu như Tiểu vương gia quyết định muốn đi Kim Lăng, vậy chúng ta tốt nhất cải trang, đổi quần áo, áo giáp, để tránh khỏi bị những lục lâm tặc tử kia cuốn lấy!
Năm thứ tám Sùng Trinh, Lý Tự Thành từng hội tụ lưu dân, sơn tặc trong thiên hạ tạo thành bảy mươi hai doanh nhân mã triệu mở đại hội ở Huỳnh Dương, lục lâm hào kiệt ở các nơi hưởng ứng, giúp hắn có danh vọng cực cao ở bên trong lục lâm hào kiệt.
Bây giờ Lý Tự Thành đại phá quan quân ở Trấn Chu Tiên, công hãm phủ Khai Phong, danh chấn thiên hạ, trong lúc mơ hồ có dấu hiệu bình định thiên hạ, thậm chí còn được những lục lâm hào kiệt kia coi làm gương.
Một khi để những ‘Lục lâm hào kiệt’ này biết thân phận của Phong Nguyên, bọn họ nhất định sẽ ra tay cướp gϊếŧ.
- Ta biết rồi! Chuyện đi đường, ta đều nghe hai vị sắp xếp hết thảy !
Sau khi Phong Nguyên biết ngọn nguồn cũng lập tức tỏ thái độ, để Khương Anh Kiệt cùng Cổ Như Kim yên tâm không ít, bọn họ sợ nhất chính là Tiểu vương gia không biết nặng nhẹ.
Bây giờ nhìn lại, sau khi trải qua binh tai, Tiểu vương gia đã trở nên bình tĩnh trầm ổn không ít.
- Đúng rồi, Cổ đại ca mới vừa nói, Khương đại ca bái sư học nghệ ở Sơn Tây Võ Thắng môn, Võ Thắng môn này chẳng lẽ chính là môn phái võ lâm trên giang hồ?
Phong Nguyên đi tới thế giới này chính vì là để nhanh chóng tăng cường thực lực.
Dựa theo tin tức Đại Thiên Kính đưa ra, sau khi chân linh của hắn chiếu đến những thế giới khác, trừ những ngoại vật như vàng bạc tài vật, hết thảy chỗ tốt có thể tác dụng với bản thân tỷ như khí huyết, tu vi, công đức khí số, đều có thể mang về gia trì lên bản thể.
Công đức khí số tạm thời không nói, Phong Nguyên hiện đang nghĩ tới chính là làm sao tăng cường thực lực ở thế giới này.
Ký ức của Chu Luân Thánh chỉ có các loại tin tức trong thành Khai Phong, làm cháu ruột của Đại Minh phiên vương, hắn không có cách nào rời khỏi thành Khai Phong, cũng chẳng có bao nhiêu kiến thức.
Sau khi Phong Nguyên thu dọn ký ức, vốn tưởng rằng thế giới này không có sức mạnh siêu phàm gì, chỉ có điều khi nghe đến trong lời nói của hai người Khương Anh Kiệt và Cổ Như Kim nhắc tới giang hồ, lục lâm hào kiệt, Sơn Tây Võ Thắng môn, hắn nhất thời mới phản ứng lại.
Thế giới này hẳn là có võ công nội lực tồn tại.
- Tiểu vương gia nói không sai, Võ Thắng môn là môn phái nổi danh nhất Sơn Tây, đệ tử trong môn trải rộng các phủ ở phương Bắc, tiểu nhân chỉ là đệ tử ký danh của Võ Thắng môn, học được một bộ đao pháp, còn không coi là lợi hại!
Khương Anh Kiệt thở dài nói.
- Khương đại ca có võ nghệ cao như vậy, ở trên giang hồ đều không lợi hại, như vậy cao thủ trên giang hồ sẽ mạnh mẽ tới trình độ nào?
Trong lòng của Phong Nguyên cũng có khϊếp sợ.
Lúc trước, khi phá vòng vây, Khương Anh Kiệt đã gϊếŧ hơn mười lưu tặc tinh nhuệ mới có thể dẫn dắt mọi người phá tan tầng tầng vòng vây. Lúc đó hắn đã thể hiện một loại đao pháp vô cùng sắc bén. Chỉ bằng vào sự tinh diệu của đao pháp thậm chí có thể so sánh với bốn đại gia tướng của Phủ Thanh Châu Hầu ở trong thế giới Phong Thần.
Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì phần lớn đại tướng, võ sĩ trong thế giới Phong Thần đều tập trung tu luyện khí huyết cùng sức lực, luyện tập chính là võ nghệ trong chiến trận, chiêu thức ngắn gọn, chú trọng sát phạt, cũng không tính tinh diệu.
- Cao thủ lợi hại chân chính trên giang hồ không gì bằng chưởng môn của phái Hoa Sơn, được xưng Thần Kiếm Tiên Viên Mục Nhân Thanh rồi! Ta từng nghe người ta nói, người này kiếm pháp xuất thần nhập hóa, võ công gần như vô địch thiên hạ!
- Còn có một số cao thủ cũng đều có kỳ nghệ riêng.
Mặc dù Khương Anh Kiệt là hộ vệ của Vương phủ, nhưng trong lòng cũng coi chính mình là một người trong giang hồ, bình thường vô cùng quan tâm tin tức trên giang hồ, chính vì thế lúc này mới có thể nói tới cao thủ trên giang hồ.
- Thần Kiếm Tiên Viên Mục Nhân Thanh...
Khi nghe đến danh tự này, mắt của Phong Nguyên bỗng nhiên co lại, cố nén sự chấn động ở trong lòng. Nguyên lai nơi chân linh của bản thân chiếu đến chính là thế giới Bích Huyết kiếm.