Người dịch: Nxkhiêm
- Long Du Bang dám động thổ trên đầu Thái Tuế, quả thực là sống được thiếu kiên nhẫn, hôm nay trước dạy cho các ngươi một bài học!
Tôn Kỳ cùng Thôi Vạn Phúc nhấc chân đá rất nhiều thủy thủ nằm lăn lộn rời thuyền, rầm rầm, trong nháy mắt, trên thuyền cũng chỉ còn sót lại đầu mục của Long Du Bang cùng mấy tên thủ hạ.
- Thế nào? Là chính ngươi nhảy xuống, hay là chúng ta đưa ngươi xuống?
Mấy người Tôn Kỳ vây quanh đầu mục này, khà khà cười nhạt.
- Các ngươi không nên quá đắc ý, người của Long Du Bang chúng ta không phải dễ bắt nạt như vậy đâu!
Đầu mục của Long Du Bang bị bức ép liên tiếp lui về phía sau, đứng ở biên giới boong tàu, chỉ thiếu chut nữa là sẽ bị đẩy xuống thuyền, vẻ mặt ấm ức cùng không phục.
- Có cao thủ đến rồi!
Ở một bên, Phong Nguyên đang thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên mí mắt hơi động, nhìn về mặt sông cách đó không xa.
Chỉ thấy một chiếc tàu xé gió cắt sóng, tốc độ cực nhanh, chạy như bay về phía con thuyền của bọn họ.
Bên trên tàu nhỏ có bốn người đứng. Một đôi vợ chồng trung niên, còn có hai ông lão đứng phía sau có vẻ là người hầu.
Cho dù tàu nhỏ xóc nảy lay động, bốn người này đều giống như là bàn thạch, lù lù bất động. Chỉ bàn về công phu đứng tấn này cũng đã vượt qua chín phần mười võ giả trên giang hồ.
Ánh mắt của Phong Nguyên sắc bén, có thể cảm giác được bên trong bốn người này, võ công lợi hại nhất chính là hán tử trung niên đứng phía trước kia.
Chỉ liếc mắt nhìn, Phong Nguyên đã theo bản năng xuất hiện cảnh giác, đối phương tựa hồ có thể sản sinh uy hϊếp rất lớn đối với hắn.
- Bang chủ Vinh Thải của Long Du Bang cũng tới, xem ra người của Long Du Bang đã sớm nhìn chằm chằm chúng ta, ý đồ đến không lành!
Tôn Kỳ cũng nhìn thấy tàu nhỏ chạy như bay tới cách đó không xa.
Hắn nhận ra thân phận của một trong hai ông lão đứng sau kia cho nên không khỏi cau mày, cũng không có công phu đi quản đầu mục của Long Du Bang còn lại trên thuyền kia nữa.
Vào lúc này, khi nhìn thấy vợ chồng trung niên này, sắc mặt của Thôi Vạn Phúc đột nhiên kịch liệt biến đổi.
- Thần Quyền Vô Địch Quy Tân Thụ.
Quy Tân Thụ có danh tiếng vang dội ở trên giang hồ, đặc biệt là ở Giang Nam thậm chí còn có thể nói là như mặt trời ban trưa, mơ hồ có địa vị minh chủ võ lâm Giang Nam, thanh danh của hắn đều là dùng nắm tay đánh ra.
Từ khi Quy Tân Thụ thành danh tới nay có thể nói là chưa từng bại trận, được xưng Thần Quyền Vô Địch. Võ công cùng địa vị đã tiếp cận sư phụ của hắn, Thần Kiếm Tiên Viên Mục Nhân Thanh được xưng thiên hạ đệ nhất nhân.
Mấy người Thôi Vạn Phúc cùng Tôn Kỳ ở trong chốn võ lâm Giang Nam cũng chỉ là nhân sĩ trung đê tầng, đột nhiên nhìn thấy vợ chồng Quy Tân Thụ, căn bản không sinh nổi chiến ý.
Xoạt xoạt xoạt!
Khi tàu nhỏ tới gần, Quy Tân Thụ, Quy Nhị Nương cùng bang chủ Vinh Thải của Long Du Bang phi thân đi đến trên boong thuyền.
Vinh Thải nhìn thấy thủ hạ bị đánh vô cùng chật vật, sắc mặt có chút khó coi, chỉ có điều hắn không nói gì, mà là đứng ở bên cạnh Quy Tân Thụ, chờ người sau lên tiếng.
- Quy đại hiệp, Vinh bang chủ, chúng ta cùng quý phái không có ân oán, không biết các ngươi phái người chặn chúng ta lại là muốn làm gì?
Cổ Như Kim tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay hỏi.
Sau khi biết được thân phận của Quy Tân Thụ, Cổ Như Kim đã hiểu rõ, đối phương lần này đến là có mục đích khác biệt với suy đoán của bọn họ vừa nãy.
Quy Tân Thụ chính là cao thủ nổi danh của phái Hoa Sơn, từ trước đến giờ vẫn tự xưng danh môn chính phái, chuyện chặn đường cướp bóc như vậy là tuyệt đối không làm được.
- Một đám rác rưởi!
Vinh Thải đầu tiên là mạnh mẽ nhìn lướt qua đầu mục còn ở trên thuyền, sau đó tươi cười nói.
- Chu công tử, Cổ tổng quản, lần này, Long Du Bang chúng ta chỉ là tìm hiểu tin tức giúp Quy đại hiệp, chuyện của các vị không có quan hệ gì với Long Du Bang chúng ta!
Khoảng thời gian này, tin tức Phong Nguyên mang theo Triệu Hoành đi tới Ác Hổ Câu, đánh chết Âm Dương Phiến Sa Thiên Quảng, cũng thu phục mấy ngàn sơn tặc ở Sơn Đông đã từ Sơn Đông truyền tới Hoài Dương.
Danh tiếng của Sa Thiên Quảng ở trên giang hồ cũng là một quyền một cước đánh ra đến, là võ giả nhất lưu được giang hồ công nhận, bá chủ của lục lâm Sơn Đông.
Cao thủ như vậy lại thua ở trong tay của một người trẻ tuổi, chỉ cần là người nghe được tin tức này, đều có chút không dám tin tưởng.
Đồng thời sau khi Phong Nguyên chiếm cứ Bi Châu, thế lực không ngừng lớn mạnh, lại thêm sơn trại Ác Hổ Câu hùng bá Sơn Đông, tính ra đã có thể xưng tụng thế lực đỉnh tiêm ở trên giang hồ.
Chính vì thế Vinh Thải khi nhìn thấy thủ hạ bị đánh, cho dù trong lòng bất mãn, sắc mặt khó coi, cũng không dám nói cứng.
Nói đến, vẫn là danh tiếng của Phong Nguyên chỉ truyền lưu ở trong vòng những cao thủ giang hồ tin tức linh thông kia.
Những tiểu lâu la của Long Du Bang này căn bản không biết bọn họ đối mặt là cao thủ hàng đầu đã đánh gục Sa Thiên Quảng.
Nếu là Vinh Thải có thể nói tường tận tin tức của Phong Nguyên cho thủ hạ nghe một lần, những lâu la này sẽ không có gan lớn như vậy.
- Chu công tử, Vinh bang chủ của Long Du Bang chỉ là giúp chúng ta tìm hiểu hành tung của ngươi, cũng không có ý làm kẻ địch của ngươi!
Quy Nhị Nương tiến lên một bước, xem như là giải thích thay Vinh Thải.
- Vợ chồng chúng ta tìm đến Chu công tử là muốn cầu công tử khai ân, ban xuống mấy viên Phục Linh Thủ Ô Hoàn, cứu lấy đứa con trai mắc bệnh nặng kia của chúng ta!