Rất nhanh, bên ngoài đã truyền đến ầm ầm nặng nề của tiếng vó ngựa, một đội thiết giáp kỵ binh tinh nhuệ vây quanh mấy nam tử người khoác giáp trụ, khí thế kinh người nhanh chóng chạy về phía phủ Thanh Châu Hầu.
Giáp trụ trên người nam tử cầm đầu vô cùng tinh mỹ, phía trên khôi giáp mơ hồ có mấy ký tức lập loè linh quang kỳ lạ, áo choàng màu đỏ tung bay theo gió, một thân khí thế hùng hồn không che giấu nổi phả vào mặt, tướng mạo có chút tương tự với Phong Nguyên, chỉ có điều càng thêm uy nghiêm, tràn ngập khí thế của thượng vị giả.
Hắn chính là Phong Tông, một phương chư hầu chấp chưởng trấn địa trọng yếu Thanh Châu.
Ở hai bên còn có bốn đại tướng người khoác giáp trụ, trong đó ba người là ba đại gia tướng của phủ Thanh Châu Hầu tên là Triệu Khiêm, Phong Phi Kình, Địch Anh.
Ánh mắt của Phong Nguyên chỉ nhìn lướt qua những người này sau đó hắn đặt sự chú ý ở trên người của nam tử ở cuối cùng kia. Người này tướng mạo có chút xấu xí, nhưng một thân khí thế sát phạt cường hãn, cũng không kém ba đại gia tướng chút nào.
- Đại lang!
Phong Tông suất lĩnh hộ vệ cùng gia tướng khác nào sấm đánh, trong chớp mắt đã đi tới trước cửa phủ Thanh Châu Hầu, sau khi vừa đến trước cửa, tọa kỵ Thanh Long câu của hắn đột nhiên dừng lại, những chiến mã khác cũng rất có linh tính, ở dưới sự thao túng của các kỵ sĩ cũng vừa đúng dừng lại.
Nhìn thấy con trai đứng ở cửa nghênh tiếp, thân thể đã không có cái gì quá đáng lo, ở trên mặt của Phong Tông nhất thời lộ ra nét mừng, hắn vươn mình nhảy xuống ngựa, nhấc chân bước những bước dài về phía Phong Nguyên.
- Thân thể của con đã tốt rồi! Được lắm! Không hổ là con trai của Phong Tông ta!
Hắn đưa tay phải ra, đặt ở trên vai của Phong Nguyên rồi ấn xuống một cái. Từ trong bàn tay của hắn, một luồng khí ấm áp nhanh chóng lan tràn, kiểm tra trạng thái thân thể hiện tại của Phong Nguyên.
- Còn có, chuyện con những ngày này ở trong phủ nỗ lực luyện tập võ nghệ, ta đã biết rồi, xem ra con đã biết tầm quan trọng của thực lực bản thân, cũng không uổng công ta không quản ngại đường xa ngàn dặm đánh tan Hắc Sơn bộ hả giận giúp con!
Phong Tông cười ha ha, làm chủ nhân của thành Thanh Châu, gần như tất cả mọi chuyện ở trong thành đặc biệt là trong phủ Thanh Châu Hầu đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, cho nên đối với sự biến hóa của Phong Nguyên trong những ngày này, hắn cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Phong Nguyên có thể cảm giác được, trong lời nói của đối phương ẩn chứa sự quan tâm cực kỳ rõ ràng, hơn nữa đã dung hợp với trí nhớ của tiền thân, tiếp thu hết thảy tất cả của đối phương , cho nên hắn cũng không có bài xích đối với vị phụ thân tiện nghi ở trước mắt này.
Đương nhiên, cảm tình cũng không có quá sâu sắc.
- Phụ thân!
Phong Nguyên dựa theo quy củ của thế giới này, thi lễ với đối phương một cái.
Phong Tông tiện tay nâng hắn lên đến, cười nói:
- Lần này đánh tan Hắc Sơn bộ cũng kiếm được không ít đồ tốt, ta chọn một vài thứ, đợi lát nữa sẽ phái người đưa đến chỗ của con, cũng coi như là lễ vật ta tặng cho con khi trở về!
- Hầu gia!
- Phụ thân!
Lúc này, Trương thị mang theo Phong Linh Nhi tiến lên, hành lễ với Phong Tông, hoan nghênh chủ nhân của phủ Thanh Châu Hầu về nhà.
Ánh mắt của Phong Tông nhìn lướt qua hai người rồi nở nụ cười tươi.
Phong Tông cũng không có quá nhiều cảm tìnhvới người thϊếp thị này của mình, chỉ có điều là bởi vì phủ Thanh Châu Hầu cần một nữ chủ nhân nên mới lấy nàng mà thôi, ngược lại trong lòng của hắn vẫn còn có chút coi trọng đối với con gái ruột Phong Linh Nhi của mình.
Chỉ có điều sự coi trọng này chung quy lại vẫn không thể so sánh với con trai trưởng, người thừa kế tương lai như Phong Nguyên.
Phong Tông cũng mang cho con gái một ít lễ vật, ôn hòa nói hai câu với Trương thị rồi để nàng mang theo quản sự, tôi tớ trong phủ lui ra, chuẩn bị tiệc rượu.
Lần này thành công đánh tan Hắc Sơn bộ, hắn nên khánh công vì mấy đại tướng.
- Đại lang, con còn có nhớ biểu huynh cùng nhau chơi đùa khi còn bé hay không?
Ở bên trong đại sảnh của phủ Thanh Châu Hầu, Phong Tông chỉ vào nam tử có tướng mạo hơi xấu xí kia, cười hỏi.
Nam tử có tướng mạo hơi xấu xí kia tuổi tác cũng lớn hơn Phong Nguyên một chút.
- Biểu huynh ư?
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Trong lòng của Phong Nguyên hơi động, trong đầu chớp mắt hiện ra một ít hình ảnh, ở trong ký ức khi còn bé của tiền thân xác thực là có một người biểu ca đến từ bàng chi của Phong thị, đã từng tới phủ Thanh Châu Hầu chơi với hắn một quãng thời gian.
Cùng lúc đó, tên của người biểu ca này cũng xuất hiện tại trong ý thức của hắn.
- Phong Lâm biểu ca?
Hắn cảm thấy bất ngờ, không nhịn được bật thốt kêu một tiếng, trong thanh âm mang theo cảm xúc ngạc nhiên nghi ngờ.
- Ha ha ha ha, ta biết biểu đệ còn nhớ ta mà!
Nam tử tướng mạo hơi xấu này chính là Phong Lâm, biểu huynh của Phong Nguyên, con cháu đến từ bàng chi của Phong thị. Sau khi Phong Nguyên nhận ra hắn, Phong Lâm nhất thời sang sảng cười to.
- Hai huynh đệ các ngươi, thật vất vả gặp mặt, mấy ngày nay, hãy cẩn thận tự ôn chuyện! Phong Lâm, cháu cũng ở lại thành Thanh Châu một thời gian ngắn đi, lại không lâu nữa, bệ hạ sẽ muốn điều khiển đại quân chinh phạt Đông Di. Đến thời điểm đó, ta sẽ đích thân tiến cử, cho con một tiền đồ tốt!
Từ trước đến giờ, thái độ của Phong Tông đối với người có thực lực vẫn là vô cùng coi trọng, Phong Lâm tuổi còn trẻ thế nhưng đã có thực lực gần tương đương với bốn đại gia tướng của phủ Thanh Châu Hầu, đồng thời vẫn là con cháu của Phong thị, cẩn thận bồi dưỡng một phen, sau này chính là trợ giúp lớn của phủ Thanh Châu Hầu.
Nếu như Phong Lâm có thể lập đại công, phủ Thanh Châu Hầu cũng có rất nhiều chỗ tốt.
Lúc này, bất luận là Phong Tông vẫn là Phong Lâm đều không có nhận ra được Phong Nguyên ở một bên đang khϊếp sợ trong lòng. Coi như là nhìn thấy cũng sẽ cho rằng hắn quá kích động vì đột nhiên nhìn thấy biểu huynh đã lâu không gặp mà thôi.
- Phong Lâm...
Căn cứ tin tức bản thân Phong Nguyên biết được, người có thực lực cường hãn trước mắt này hẳn chính là phó tướng Phong Lâm tuỳ tùng tổng binh Trương Quế Phương Thanh Long quan chinh phạt Tây Kỳ trong Phong Thần đại kiếp rồi.
Hắn thực sự là không nghĩ tới, mới vừa tới đến thế giới này không đến một tháng, tướng quân danh liệt Phong Thần Bảng trong tương lai đã xuất hiện ở trước mặt chính mình đồng thời còn có chút quan hệ với mình.
Ở trong tình huống Phong Nguyên lòng đầy tâm sự, mọi người ở trong đại sảnh phân biệt ngồi quỳ chân ở sau bàn gỗ, các hầu gái của phủ Thanh Châu Hầu nối đuôi nhau đi vào, đưa lên thịt cùng rượu.
Bốn đại gia tướng của phủ Thanh Châu Hầu còn có Phong Lâm đều là dũng tướng trong quân, khí huyết dồi dào, ném tảng thịt dùng hương liệu điều chế tốt vào trong miệng, nhai hai, ba lần là đã nuốt xuống, ngoạm miếng thịt lớn, uống từng bát rượu lớn.
Trong lúc ăn uống, mọi người còn không ngừng nói giỡn, nhắc đến chuyện đã xảy ra khi tấn công Hắc Sơn bộ.
Phong Nguyên ở một bên nghe, rất nhanh đã rõ ràng nguyên nhân Phong Lâm xuất hiện trong đội ngũ này.
Phong Lâm là con cháu của Phong thị, nhưng xuất thân bàng chi, cho dù hắn tư chất xuất chúng, tuổi còn trẻ đã có thể rèn luyện thân thể đến mức cường hãn không gì sánh được, đạt đến cấp độ Địa cảnh Đại tướng, đáng tiếc bởi vì không có bối cảnh cùng quan hệ ở vương triều Đại Thương cho nên cũng không có cách nào ra mặt.
Chính vì thế sau khi nghe được tin tức Thanh Châu Hầu điều động đại quân tấn công Đông Di Hắc Sơn bộ, Phong Lâm rất nhanh đã làm ra quyết định, chuẩn bị mượn cơ hội này thể hiện thực lực ở trước mặt Phong Tông, lấy phủ Thanh Châu Hầu làm ván nhảy, gia nhập vương triều Đại Thương kiến công lập nghiệp.
Đối với ý nghĩ của Phong Lâm, Phong Tông từ lâu cũng đã hiểu rõ thế nhưng mà nể mặt đối phương cũng là con cháu Phong thị, chuẩn bị giúp hắn một lần.
- Biểu đệ! Đây là bùa hộ mệnh ta tìm được ở trên người của một vu tế Hắc Sơn bộ, nghe nói đeo ở trên người, có thể chống đối một ít bàng môn tà đạo ám hại, ta tặng đệ coi như là lễ ra mắt!
Sau khi vui sướиɠ uống mấy bát rượu to, Phong Lâm đột nhiên nghĩ tới điều gì, từ trong tay áo lấy ra một tấm bùa hộ mệnh bằng bạch ngọc, phía trên tấm bùa hộ mệnh này mơ hồ tỏa ra ánh huỳnh quang, phía trên có khắc từng nét từng nét thần văn, xem ra khá là bất phàm.
Hắn ngồi dậy, quăng bùa hộ mệnh đến trong l*иg ngực của Phong Nguyên.
- Hả?
Phong Nguyên vốn định chối từ một hồi, nhưng khi bùa hộ mệnh rơi vào trong ngực, Đại Thiên Kính ở sâu trong tâm hải đột nhiên hơi rung động. Cảm nhận được điều này, ánh mắt của Phong Nguyên không khỏi biến đổi.
- Đa tạ biểu ca!
Hắn cười ha ha, thẳng thắn thu hồi tấm bùa hộ mệnh này vào trong ngực.
- Đại lang, con cũng không cần khách khí với biểu ca của con làm gì, bùa hộ mệnh này là một cái thứ tốt! Hãy thu đi!
Phong Tông thấy thế, cười mắng một tiếng.
Sau đó, mãi mới chờ đến lúc tiệc rượu tản đi, Phong Nguyên lập tức trở về trong phòng của chính mình.