Ôn Phương Đạt cười ha ha, sau đó trường kiếm xoay chuyển, giống như là một tia sét cắt ra bầu trời, chói mắt, chiêu thức phiền phức, một chiêu liền có mười mấy nơi biến hóa, bao phủ chỗ yếu khắp toàn thân Phong Nguyên.
Vừa nãy chỉ là tiếp xúc, miễn cưỡng gọi là đánh một chiêu cùng Phong Nguyên nhưng Ôn Phương Đạt cũng vẫn biết được vị Tiểu vương gia ở trước mắt này có thực lực không yếu. Thế nhưng mà hắn vẫn cảm thấy chỉ cần mình sử dụng toàn lực, đối phương tuyệt đối không chống đỡ được.
- Lòe loẹt!
Phong Nguyên hừ lạnh một tiếng, tay phải hơi động, trường đao như núi cao từ trên trời giáng xuống, đi vào trong kiếm chiêu phức tạp, biến hóa chói mắt inh tai của đối phương.
Phù một tiếng, ánh đao từ trên xuống dưới, chiêu thức ngắn gọn không gì sánh được, hết thảy ánh kiếm như bọt biển dưới ánh mặt trời, trong chớp mắt đã bị phá diệt.
Răng rắc!
Trường đao ẩn chứa uy lực mạnh mẽ, không chỉ có phá diệt kiếm chiêu của đối phương, trong chớp mắt khi va chạm cùng trường kiếm còn mạnh mẽ chém gãy trường kiếm trong tay Ôn Phương Đạt, cũng thuận thế chặt đứt tay phải của đối phương.
Phụt!
Máu tươi tung toé, một cánh tay bay lên cao cao.
- A!
Ôn Phương Đạt cũng lại không thể duy trì bộ dáng cao nhân định liệu trước mọi việc nữa, chỉ thấy hắn ôm bả vai, kêu thảm thiết lên.
Nhìn thấy cảnh này, trên trán đám người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc nhất thời xuất hiện mồ hôi, mấy người bọn hắn liên thủ cũng không ngăn được Ôn Phương Đạt, thế mà đối phương lại ở trước mặt Phong Nguyên lại chỉ chịu được một chiêu.
Quả thực là không thể tưởng tượng nổi, để người khó có thể tin.
Trên thực tế, thực lực của Phong Nguyên bây giờ đại khái cũng chỉ tương đương với Viên Thừa Chí, Quy Tân Thụ mà thôi, Ôn Phương Đạt chịu một chiêu của hắn đã bị trọng thương, chủ yếu là bởi vì người sau không ngờ tới hắn có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Hơn nữa Lôi Chấn kiếm pháp tất cả đều là hư chiêu, tự nhiên không ngăn được ánh đao như lôi đình thiên uy.
Sau khi bị trọng thương, Ôn Phương Đạt lập tức triển khai thân pháp muốn chạy trốn.
Phong Nguyên căn bản không cho đối phương cơ hội chạy trốn, tay phải vung một cái, đơn đao trong tay xé rách không khí, phù một tiếng bắn xuyên qua người Ôn Phương Đạt, đóng vị võ giả nhất lưu nổi danh giang hồ này ở trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, mấy cao thủ đi theo sau lưng Ôn Phương Đạt nhất thời sợ hãi đến mất mật, không chút do dự xoay người thoát thân.
Ôn Phương Nghĩa đang chiến đấu cùng Triệu Hoành ở cách đó không xa, ánh mắt dư quang nhìn thấy kết cục của đại ca, xoạt xoạt xoạt, toàn lực thôi thúc đao pháp, bức Triệu Hoành lui hai bước, sau đó cũng xoay người trốn vào núi rừng.
- Hãn Thành Bá chó đẻ kia, lại còn nói tiểu tử họ Chu này tiện tay có thể cầm, đây rõ ràng là cao thủ đỉnh lưu trên giang hồ, ngươi đây là muốn chúng ta đi tìm cái chết sao!
Trong lòng Ôn Phương Nghĩa gào thét, nhưng nhằm vào không phải Phong Nguyên, mà là Hãn Thành Bá Triệu Chi Long ở xa tận Kim Lăng.
- Đều lưu lại cho ta!
Phong Nguyên hét dài một tiếng, nhấc chân bước ra, đi tới phía sau một võ giả phe địch, tay phải đẩy một cái về phía trước, sức mạnh bàng bạc vô lượng mãnh liệt bộc phát ra.
A!
Đối phương muốn đưa tay đón đỡ, lại cảm giác như là bị máy ném đá bắn trúng, răng rắc răng rắc, đầu tiên là cánh tay xương cốt, sau đó là xương sườn, cột sống. . .
Một tiếng nổ vang, cả người bị đánh bay mười mấy bước, xương cốt toàn thân nổ tung.
Phong Nguyên lại tiếp tục bước về phía trước, thoáng như Súc Địa Thành Thốn, song chưởng không ngừng vung lên, mỗi một chiêu đều sử dụng tám phần mười sức mạnh. Trong nháy mắt đã đánh chết toàn bộ mấy người chuẩn bị đào tẩu.
Ôn Phương Nghĩa đã chạy ra thật xa cũng bị hắn quăng trường thương bắn thủng, đóng ở trên thân một cây đại thụ.
Sau khi Ôn Phương Đạt, Ôn Phương Nghĩa cùng mấy người cao thủ đến từ Giang Nam bị Phong Nguyên mạnh mẽ đánh chết, hơn chín trăm người đang vây công một phương Phong Nguyên lại cũng không chịu nổi áp lực, sĩ khí ầm ầm tan vỡ.
- Thất bại!
- Chạy mau!
Những người này đều học được võ công, thực lực cá nhân vượt xa thủ hạ của Phong Nguyên, nhưng lúc này trong lòng bọn họ bị cảm xúc sợ hãi chiếm cứ, không còn đấu chí, căn bản không lo lắng quá nhiều, xoay người chạy thoát thân.
Gϊếŧ!
Khương Anh Kiệt cùng Hoàng Thủ Chính thừa cơ hội này, lập tức chỉ huy thủ hạ xung phong, đao kiếm chém vào, trường thương đâm tới, năm, sáu trăm người thần sắc sục sôi, gào thét tiến lên, nhanh chóng xông tới, chém gϊếŧ đối phương.
Tình cờ có người muốn tập hợp đồng bạn chống lại, một đội lính bắn súng đi tới, đạn chì nổ vang, hạ gục tất cả những người này.
Đối mặt tình huống như thế, mặc dù là Tôn Vũ, Hàn Tín phục sinh, cũng khó có thể cứu vãn bại cục.