Sau khi tiến vào Hoài Bắc, mọi người mới từ từ nhìn thấy người ở.
Không giống với Hà Nam đất cằn ngàn dặm, Lưỡng Hoài kênh mương nằm dày đặc, thổ địa tốt xấu có thể thu chút lương thực, chỉ có điều bên trong núi rừng vẫn là sơn trại lục lâm khắp nơi. Trừ phi là thương đội có thực lực, mời tới lượng lớn hộ vệ cùng tiêu sư mới dám cất bước ở trên đường.
- Thiếu gia, phía trước không xa chính là bến đò, kế tiếp chúng ta đi đường thủy, nếu như thuận lợi thì chỉ cần mất khoảng mấy ngày là chúng ta sẽ có thể chạy tới Kim Lăng rồi!
Sau khi gϊếŧ lui một đám sơn tặc nhỏ, Khương Anh Kiệt quan sát hoàn cảnh xung quanh, phân biệt rõ vị trí sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xuất phát từ huyện Kỷ đến hiện tại đã qua chừng mười ngày, mấy người bọn hắn trang bị nhẹ nhàng, không có gây nên sự chú ý của những sơn trại lớn kia nhưng vẫn bị nhiều vô số kể sơn tặc không ngừng chặn lại.
Dù là thực lực của Khương Anh Kiệt cùng mấy người Cổ Như Kim đều không yếu nhưng liên tục đi đường cùng chém gϊếŧ mười mấy ngày cũng vô cùng mệt mỏi.
Cũng may bọn họ đã đi qua đoạn đường nguy hiểm nhất, đợi đến phía trước đổi thành đường thủy sẽ không có nhiều phiền phức như vậy, đường thủy kênh đào quanh năm có thuyền đi lại, có Tổng đốc thuỷ vận cùng quan binh dọc theo đường bảo vệ, không có thủy tặc quy mô lớn.
Đồng thời ở tình huống thuận gió, thuyền một ngày một đêm có thể được chạy mấy trăm dặm, trên mặt nước to nhỏ thuyền rất nhiều, hầu như sẽ không lại có thêm nguy hiểm gì.
- Mấy ngày nay khổ cực các vị huynh đệ rồi, đợi đến Kim Lăng, mỗi người sẽ được thưởng bạc hai mươi lượng!
Phong Nguyên đầu tiên là gật gù, sau đó đưa ánh mắt liếc qua ở trên người mọi người, trầm giọng nói.
Mấy hộ vệ của Vương phủ này chính là thành viên nòng cốt của hắn trong hiện tại, hắn chuẩn bị đến Kim Lăng tìm ra bảo tàng sau đó bắt đầu mời chào nhân thủ.
Những ngày này, sau khi trải qua mười mấy trận chém gϊếŧ, công phu đao thương của những hộ vệ của Vương phủ này càng ngày càng sắc bén, ở trong quân hẳn là cũng thuộc về tinh nhuệ, lúc này ban thưởng một ít bạc cũng dễ dàng mua chuộc lòng người.
Cho dù là gia đinh tinh nhuệ của quan quân tổng binh, tiền lương một tháng cũng vẫn chưa tới ba lượng bạc, hai mươi lượng bạc đối với mấy hộ vệ của Vương phủ này không phải là một số tiền nhỏ.
Nghe Phong Nguyên nói như thế, tất cả mọi người bao quát Khương Anh Kiệt ở bên trong đều dồn dập chấn động. Oán khí cùng cảm xúc mệt mỏi vì lặn lội đường xa cùng chém gϊếŧ nhất thời tiêu giảm hơn nửa, có người thậm chí đã bắt đầu nghĩ đợi đến Kim Lăng, nhất định phải đi lên thuyền hoa trên sông Tần Hoài danh truyền thiên hạ kia chơi chơi.
Ở dưới sự kí©h thí©ɧ của bạc, bước chân của mọi người cũng tăng nhanh hơn, rất nhanh bến đò đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Chỉ thấy ở bến tàu phía trước đã có mấy chiếc thuyền to nhỏ đậu lại, trong đó một phần lớn đều là thuyền đánh cá, chỉ có phần nhỏ là thương thuyền có thể đi xa, những trên thương thuyền này đều treo cờ, lá cờ múa may theo gió.
Ở bến đò bờ phía Bắc, còn có một khu chợ, trong lúc thương thuyền ngừng lại, không ít thương nhân mang theo hộ vệ đi lại ở trong chợ, có người là dạo chơi, có người tìm kiếm hàng hóa buôn bán nên khu chwoj này cũng khá sầm uất.
Những ngày này, một đoàn mấy người Phong Nguyên liên tục băng rừng lội suối, phong trần mệt mỏi, mặt mày xám xịt, ăn chính là lương khô cứng, khó nuốt, sau khi đến chợ lập tức chạy tới một chỗ khách sạn, tắm rửa một phen.
Sau khi rửa qua người, Phong Nguyên đổi một bộ áo bào kiểu nhà nho, phong thần tuấn lãng, vừa nhìn chính là con nhà giàu. Đám người Khương Anh Kiệt cùng Cổ Như Kim cũng đổi trang phục, mang lên đao kiếm giống như là con nhà giàu mang theo gia đinh hộ viện ra ngoài dạo chơi.
Sau khi ăn uống một bữa no say ở khách sạn, Phong Nguyên mới mang theo mọi người tới đến bến đò, tìm tới một chiếc thương thuyền chuẩn bị đi tới Kim Lăng, giả làm sĩ tử đi Kim Lăng du ngoạn, cầu danh.
Lúc này, Giang Nam còn không có tao ngộ binh tai, sĩ tử nho sinh có địa vị cực cao, chủ thuyền nhìn thấy một đoàn mấy người Phong Nguyên khí thế bất phàm không giống như là tặc nhân, thoáng do dự một phen rồi cũng đáp ứng rồi.
Sau đó, mọi người không có gặp lại phiền toái gì, sau hai ngày, liền theo thương thuyền đi đến kênh đào.
Kênh đào xuyên qua nam bắc, từ sau khi Minh Thành Tổ định đô Bắc Kinh, quan to quý nhân và thương nhân trong kinh thành dựa vào kênh đào vận chuyển lương thực, thực phẩm, đồ dùng, kênh đào cũng thành đường sinh tử quan hệ đến sự an ổn của phương Bắc Đại Minh.
Hai người Phong Nguyên cùng Khương Anh Kiệt trong lúc rảnh rỗi, đứng ở trên boong tàu nhìn lại về phía kênh đào.
Mấy chục chiếc thuyền lớn chậm rãi chạy về phương Bắc, trên thuyền ngoại trừ áp giải tào lương của quan binh còn có hán tử tinh nhuệ, cường tráng mặc áo khoác ngắn.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Những người này thân hình chắc nịch, bên hông trang bị dao găm, trình độ nghiêm trang, cẩn trọng còn vượt qua những quan binh kia trông lương thực kia.
- Những người này là ai?
Phong Nguyên thấp giọng hỏi.
Khương Anh Kiệt liếc nhìn thuyền lương một lần, cũng nhẹ giọng nói:
- Bọn họ là Tào đinh dưới trướng Tổng đốc thuỷ vận, có đến mười mấy nghìn người, có người nói trong bọn họ có không ít người trong bóng tối thắp hương, ở trên giang hồ được gọi là Tào bang, rất khó dây vào!
- Thắp hương ư? Chẳng lẽ bọn họ là . . . giáo chúng của Bạch Liên Giáo? Hay là Văn Hương Giáo?
Phong Nguyên khẽ cau mày, khi Khương Anh Kiệt nhắc tới hai từ thắp hương này, trong đầu của hắn chớp mắt hiện ra hai tà phái đối nghịch với triều đình nhưng vẫn có sức sống mạnh mẽ là Bạch Liên Giáo và Văn Hương Giáo.
Trên thực tế hai giáo Bạch Liên, Văn Hương đều có cùng nguồn gốc, nói là một tà phái cũng được, lúc trước, trong quá trình lật đổ triều đình nhà Nguyên, Bạch Liên Giáo đã ra sức không ít.
Lúc trước, Minh Thái Tổ còn tiếp nhận sắc phong Tiểu Minh Vương của Bạch Liên Giáo, chỉ có điều Minh Thái Tổ mưu tính vô song, ngự hạ có thuật, binh mã đại tướng dưới trướng hùng mạnh, cũng không có bị Bạch Liên Giáo ảnh hưởng.
Chính vì thế sau khi Minh Thái Tổ qua đời, Bạch Liên Giáo nhiều lần khởi sự tạo phản, trở thành đại họa trong lòng của các đời hoàng đế. Sau đó ở triều đình nhà Thanh, Bạch Liên Giáo còn ở nhấc lên khởi nghĩa từ Xuyên Sở rồi lan đến nửa thiên hạ, thậm chí ảnh hưởng đến vận nước của triều đình nhà Thanh.
Nghĩ tới có chút xa.
Vừa nãy khi nhìn đến Tào đinh trên thuyền lương, trong lòng của Phong Nguyên đột nhiên hiện ra một ý nghĩ. Số Tào đinh này đều là thanh niên trai tráng, nếu như cẩ thận thao luyện một phen thì có thể tạo thành một nhánh binh mã thực lực không kém.
- Hết thảy thu hoạch của ta ở thế giới này bất luận là tu vi, khí huyết, vẫn là công đức khí số đều có thể gia trì đến trên bản thể ở thế giới Phong Thần... Tu vi, khí huyết tạm thời không đề cập tới, chỉ tính riêng công đức khí số này đã đủ để Phong Nguyên liều một phen rồi, bởi vì bất luận ở thế giới nào, công đức khí số đều có tác dụng cực lớn!
Trong thế giới Phong Thần, vô số tiên thần bị cuốn vào trong đại kiếp, vô số người tử thương nhưng cũng có tiên thần thoát thân ra được từ đại kiếp, thậm chí còn chiếm được chỗ tốt, những tiên thần có thể thoát thân từ đại kiếp này hoặc là có công đức hộ thể, hoặc là có khí số rất vượng.
Trong đó ví dụ rõ ràng nhất chính là Vân Trung Tử cùng Dương Tiễn. Vân Trung Tử có công đức hộ thể, ở trong tình huống Kim Tiên của Xiển Giáo hầu như toàn quân bị diệt vậy mà kẻ này còn chưa từng bị thương bao giờ.
Mà Dương Tiễn thân là cháu ngoại trai của Thiên Đế, có thân thể Bán Thần, lại là hộ pháp của Đạo môn, có đại khí số ở thân, cũng có thể thoát thân từ trong đại kiếp, hơn nữa còn kiếm được chỗ tốt cực lớn, cuối cùng nhục thân thành thánh.
Đương nhiên, một điểm quan trọng nhất giúp bọn họ có thể thoát thân từ trong đại kiếp vẫn là thực lực của bản thân đủ mạnh. Nhưng cũng không có thể phủ nhận tác dụng của công đức cùng số mệnh.
- Đứa con lớn nhất của Tây Bá Hầu Cơ Xương là Bá Ấp Khảo tương tự có đại khí số, chính vì thế cho dù ở trong đại kiếp ngã xuống, sau khi leo lên Phong Thần Bảng, cũng có thể trở thành Trung Thiên Bắc Cực Tử Vi Đại Đế, có được tôn vị vô thượng!
Nếu Phong Nguyên có khí vận như Bá Ấp Khảo vậy, căn bản không cần lại lo lắng Phong Thần đại kiếp.
Thân phận bản thể của hắn bây giờ là Thế tử của Thanh Châu Hầu, bất luận là thân phận, địa vị hay là năng lực cũng không sánh bằng những danh thần đại tướng trong Phong Thần đại kiếp kia. Bởi vậy thấy rõ khí số của hắn cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
Cũng may, chỉ cần hắn không chết thì có thể dựa vào món chí bảo Đại Thiên Kính này tăng lên các hạng mục của bản thân, bất luận là thực lực vẫn là khí số!
Cái gọi là khí số, cụ thể một điểm chính là mệnh cách và khí vận của một người, biện pháp hữu hiệu nhất để thay đổi khí số chính là thông qua ‘Tập chúng’, ngồi ở vị trí cao nắm giữ quyền to, người ở vị trí nào lâu dần sẽ có khí thế của vị trí đó, thời gian lâu dài, khí số sẽ tăng cường.
- Ta lần này có thể đến thế giới này, dựa cả vào Đại Thiên Kính hấp thu một tia Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Khí! Nếu là không thu hoạch được gì đã trở về, lại nghĩ lần thứ hai mở ra Đại Thiên Kính thì không biết là lúc nào rồi! Nhất định phải quý trọng cơ hội lần này!
Trong bóng tối, Phong Nguyên nắm chặt bàn tay lại. Bất luận là tu vi hay là khí số, hắn đều muốn!
Chờ sau khi đi tới Kim Lăng, hắn sẽ bắt đầu nghĩ biện pháp thu phục những Tào đinh này.