Chương 4: Sec bay cùng với bé Elf

Khoảng ba mươi phút sau, Sec cuối cùng cũng lại thấy ánh mặt trời. Tuy nhiên, thay vì tận hưởng ánh sáng, anh lại bị bao vây bởi một rừng cây cổ thụ khổng lồ, như thể rơi vào phiên bản thiên nhiên của buổi triển lãm bonsai ngoại cỡ.

Cảm thấy có chút đáng ngờ, anh dàn trải một lượng nhỏ mana (ma lực) ra xung quanh, kết hợp với phép bản đồ khiến tầm quan sát rộng đến vài trăm Kilômet.

Nhưng tiếc thay, bản đồ không hiển thị gì khác ngoài rừng rậm và tàn tích của những ngôi làng có dấu vết bị tấn công.

Không còn cách nào khác, Sec lần nữa tạo ra đôi cánh, đánh dấu những ngôi làng rồi bay thật nhanh đến từng nơi để kiểm tra. Tuy hiện giờ gió khá nhẹ, nhưng vì đang bay với tốc độ cao, tiếng gió rít để người ta cảm thấy hơi ngứa tai.

Từ khi bay lên cao, bà chị Fit đã chuyển nhà vào giữa hai xương quai xanh của thằng em, ngay dưới yết hầu. Được bao vây bởi thứ mùi mà ai cũng biết là mùi gì (không phải mùi hôi đâu), Fit bất giác nói ra suy nghĩ từ sâu tận đáy lòng.

“Ah~~~phê~~~♡”

Giờ đã đến buổi hoàng hôn, ánh nắng đỏ đỏ cam cam lóa sáng chói mắt nơi chân trời phía tây, khiến Sec cảm thấy như mình đang bay qua bức tranh của một họa sĩ lười biếng.

Những tán lá xanh um tùm phía dưới chuyển sang màu vàng nhạt, cành cây lay động như đang chào mùa thu. Nhìn xuyên qua khe hở của tán lá từ trên cao, có những cây cầu nhìn rất chắc chắn bắc ngang con sông chảy xiết.

Bắt nguồn từ cái hồ có cột nước phun ra ở trung tâm một cách bất hợp lý, nước chảy khắp nơi gần như thành một hệ thống sông suối dày đặc. Độ sâu không đáng kể, nếu kẻ sang sông cao 4 mét trở lên.

Bay là đà ngắm cảnh chiều tà, cuối cùng Sec cũng tìm thấy mục tiêu. Một ngôi làng đổ nát, cây cối đổ nghiêng ngả, những ngôi nhà trên cây thơ mộng cũng tan hoang đổ nát. Khi đang dạo quanh, anh phát hiện một bé gái tộc Elf ló đầu ra nhìn trái ngó phải.

Sec bước tới, thong thả cất lời.

“Thật bất ngờ khi một thiếu nữ như nhóc vẫn sống cho đến giờ đó, cô bé.”

Nghe được âm thanh lạ đột ngột xuất hiện, bé Elf nhảy dựng lên, chui tọt vào đống đổ nát. Thấy vậy, Sec chậm rãi bước đến rồi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào chỗ mà bé Elf vừa lú ra. Anh lên tiếng an ủi với âm thanh như đang kể truyện ma.

“Xin lỗi vì đột ngột lên tiếng, nhưng có một thắc mắc mà ta buộc phải hỏi em đấy. Không cần phải sợ đâu, ra đây nào.”

Cảm nhận được đối phương không có ác ý, dù không lú ra hẳn, nhưng bé Elf vẫn để lộ đôi mắt tròn xoe nhìn ra từ đống đổ nát.

“Cảm ơn vì đã chịu lắng nghe.” Sec ngồi bệch xuống đất, đối diện với cặp mắt tròn xoe kia, nói. “Mạo muội cho ta hỏi, làm sao mà nhóc có thể sống sót được? Ở trong đây bao lâu rồi? Với cả là người khác đã nhét nhóc vào đây, hay là tự chui vào?”

Con bé nói, âm thanh trong trẻo có phần dè chừng.

“Hai ngày trước, chị hàng xóm. . .”

Sec nở một nụ cười nhẹ nhàng, ngồi đó trò chuyện với bé Elf đến tối. Khi đứa nhóc đã có chút lòng tin với kẻ lạ mặt này, anh ta lên tiếng mời gọi (dụ dỗ).

“Đi với ta không? Ta có thức ăn, ban sáng ta có giải thoát vài đồng tộc của nhóc khỏi hang của bọn goblin da trắng. Trên đường đi, không chừng nhóc có thể gặp lại người quen đấy.”

Nghe kẻ trước mắt nhắc tới bọn goblin, cái đầu hơi nhú ra khỏi nơi trú ẩn của đứa nhỏ lập tức rút vào trong. Nhưng khi bình tĩnh lại, nghĩ đến hắn từng cứu các Elf khác, đứa nhóc từ từ chui ra.

Bé theo kẻ lạ mặt này vì đồng tộc không phải vì đồ ăn! Bé theo kẻ lạ mặt này vì đồng tộc chứ không phải vì đồ ăn! Bé theo kẻ lạ mặt này vì đồng tộc chứ không phải vì đồ ăn! Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.

Em nó từ từ chui ra từ nơi ẩn náo, chỉ cao ngang hông của Sec. Mái tóc xanh lục dài quá thắt lưng, phần mái được cắt tỉa gọn gàng để lộ đôi mắt tròn xoe màu lục chưa hết vẻ lo sợ. Nước da trắng sứ vì bụi đất mà có vài vết bẩn nổi bật, Sec tiến tới thả một phép làm sạch rồi nói.

“Từ giờ, nhóc sẽ là đồng hành tạm thời với ta. Khi gặp lại đồng tộc, ta sẽ đưa nhóc cho họ.”

Dứt lời, hào quang tượng trưng cho ma thuật khế ước hiện lên, hiện lên mặc kệ biểu cảm trợn tròn mắt của em nó.

Trong đầu, từ nơi sâu trong ký ức vang lên giọng của một người đàn ông nghiêm túc căn dặn.

"Này con gái, hãy nhớ lời ta nói này. Con người rất xảo trá, chúng có thể lừa con ký khế ước nô ɭệ rồi làm những thứ khủng khϊếp với con. Mặc cho ban đầu có tốt đến đâu, nhưng vẫn có khả năng chúng sẽ lật lọng.”

“Còn nữa, dù cho là một tên đàn ông mua nô ɭệ nam về, nói không chừng hắn chỉ cần sức lao động theo nghĩa khác của anh ta. Con phải nhớ kỹ đó, con gái.”

Hồi đó, bé vẫn còn hồn nhiên, cất giọng trong trẻo hỏi ông ta.

“Sao bố lại biết những thứ này vậy?” Em lại nghiêng đầu thắc mắc. “Với sức lao động theo nghĩa khác là gì?”

Người đàn ông im lặng một hồi, lại chỉ trả lời ngắn gọn.

“Ta, ta không muốn nhớ lại.”

Hai cha con đi dạo chơi trong ngôi làng chan hòa, yên bình.

Trở về với hiện thực, bé Elf tròn xoe mắt run rẩy. Bố ơi, bé bị lừa rồi! Bé bị con người lừa thành nô ɭệ rồi!

Dù không biết con người trông như thế nào, nhưng em nó chắc chắn tên trước mắt là con người.

Sec không để ý đến biểu cảm sợ hãi đó, anh dùng ma pháp sáng tạo, giả vờ lấy ra một ổ bánh mì thơm phức từ trong tay áo.

Tuy vẫn còn hơi hoang mang, nhưng bé Elf vẫn rất thành thật với cái bụng đang đánh trống biểu tình. Bé lao tới, ngoạm ổ bánh mì nóng hổi trước mắt.

“Ngoàm! Cứ gọi em là Grin.”

Grin vừa gặm bánh vừa khai tên, rất có tính tự giác.

Sec cũng nói lời giới thiệu muộn màng.

“Ta là Sec.”

Chỉ vừa dứt câu, cả hai như dịch chuyển lên không trung. Sự thay đổi độ cao bất ngờ làm Grin tuột mất ổ bánh mì, em ấy phải khua tay múa chân như điên, cuối cùng mới thành công giữ lại phần thức ăn quý giá. Trong khi ngồi trò chuyện, Sec đã dàn trải ma lực ra trong phạm vi nhỏ, mục đích để kiểm tra từng ngóc ngách của làng. Ngoài cô nhóc đang bay cùng, anh không nhận được tín hiệu sống của ai khác nữa.

Việc cần làm hiện giờ là nên nhanh chóng kiểm tra những nơi đã đánh dấu từ trước, xong nhanh còn tìm nơi nào đó để đánh một giấc ngon lành.

Nhưng có lẽ vẫn còn chút lòng trắc ẩn, anh bay “từ từ” với vận tốc 200km/h (từ từ?) để bạn đồng hành bé nhỏ làm quen với độ cao này. Không cần phải nói, hồn của bé Grin như lìa khỏi xác.

Đến ngôi làng tiếp theo, Sec chỉ dùng ma lực quan sát từ trên cao. Không nhận được tín hiệu bất thường, không nhận được tín hiệu của người sống, anh bỏ qua nơi này rồi bay nhanh đến chỗ tiếp theo.

Bên cạnh, Grin đã chết lặng. Bé biết mình sẽ không rơi xuống được, nên bình tĩnh ngồi ăn bánh trong một cái hộp trong suốt.

Sec vừa bay vừa dùng ma lực như radar quét xuống dưới để thử tìm đồng tộc của bé Grin, nhưng không nhận được bất kỳ tín hiệu nào.

Trước đó, anh đã kiểm tra hết thảy sáu chỗ, giờ đến nơi cuối cùng. Quan sát từ trên cao, những ngôi nhà bị tàn phá bị bao phủ trong rong rêu, chứng minh chúng đã bị thế này từ rất lâu.

Đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, Sec bắt đầu làm nhiệm vụ thứ hai. Anh tìm kiếm các Elf khác bằng chức năng vừa thêm vào phép “Bản Đồ”. Đầu tiên là nhập Elf vào thanh tìm kiếm, nhưng không hề có tín hiệu, kể cả bé Grin đang ngồi ăn bánh ở đằng sau.

Anh bắt đầu đổi sang bán Elf, cuối cùng là High Elf thì mới xuất hiện phản ứng như mong đợi, nhưng chỉ có tín hiệu của Grin.

Sec mở rộng phạm vi tìm kiếm, 10km, 100km rồi 1000km. Đến 1000km, đã có tín hiệu mờ nhạt liên tục nhấp nháy ở rìa bản đồ. Mang theo Grin phóng nhanh trên trời, bay đến chỗ có tín hiệu. Bé cũng đã dần quen với tên nhìn có vẻ nguy hiểm này, em nó ngồi yên ăn những cái bánh mới được Sec cho thêm.

Anh bay vượt cả rào cản âm thanh, qua đâu đó 40 phút thì đã đến đích. Các nữ Elf gặp lại ân nhân, họ tụ hợp lại ríu ra ríu rít.

“Ngài tóc che mắt! Không ngờ chúng tôi vẫn còn cơ hội gặp lại ngài như thế này!”

“Ngài tóc che mắt! Ngài cứu chúng tôi mà không nói gì hết nhìn ngầu lắm đó!”

“Ngài tóc che mắt! Ngài là thiên sứ sao?”

“Ngài tóc che mắt!. . .”

"Ngài tóc che mắt!. . .”

Bọn họ liên tục lấn tới một cách quá khích, Sec buộc phải dùng Grin làm lá chắn để lùi lại. Anh vẫn không quên mục đích, lên tiếng hỏi mọi người.

"Yên nào! Yên nào! Cho ta hỏi cái nào! Có ai biết× cô bé này không? Ta tìm thấy trong đống đổ nát của ngôi làng gần cái hồ có cột nước phun ra nhất đấy.”

Câu hỏi của ân nhân để mọi người bình tĩnh lại phần nào. Xui xẻo rằng không ai biết bé Grin là con ai, thậm chí “Grin” chỉ là biệt danh của những đứa nhỏ chưa thực hiện nghi thức nhận tên thật.

May thay, cả bảy ngôi làng đều có qua lại với nhau. Dù không ai biết, nhưng bọn họ sẽ nhận chăm lo cho bé đến khi tìm thấy người nhà.

Sec nói lời cảm ơn, giao Grin cho họ rồi bay đi. Vì đã đủ điều kiện, ma thuật khế ước tự động giả trừ. Thấy thứ nghi là khế ước nô ɭệ không còn, Grin gần như vui đến phát khóc.

Anh bay về chỗ cũ, tìm lại thông đạo của cái hang goblin. Chỗ đó cũng cần kiểm tra kỹ càng, không lý nào chỉ đi bộ ba mươi phút dưới địa đạo lại xuyên qua hơn ngàn Kilômet được.