Chương 1: Những con đom đóm

Phù Không Đảo, một hòn đảo to lớn kinh người. Nó trôi nổi ở giữa tinh không vũ trụ, được soi sáng bởi nghìn nghìn tỷ tỷ vì sao.

Trên đảo, có một bãi cỏ xanh mướt. Rồi có cả những con đom đóm lập lòe bay ngang, chúng nó đậu rồi lại bay trên những cánh hoa tỏa sáng bảy màu.

Dù có nghìn nghìn tỷ tỷ vì sao chiếu rọi, nhưng ánh sáng vẫn có phần huyền ảo. Những con đom đóm thêm những cánh hoa ấy, làm nơi này trông như ngôi nhà của các tinh linh.

Nơi trung tâm có một cây đại thụ, những tán lá dày đặc có nhiều thật nhiều những tia sáng le lói, rồi cả những tia sáng lóe qua. Nhìn từ bên dưới, trông cứ như cái cây này chống đỡ cả một vũ trụ.

Dưới gốc cây, giữa những con đom đóm bay qua bay lại thật nhiều, có một quả cầu lớn tỏa ra những ánh sáng ấm áp tuyệt vời. Hình như là nó đang ngồi trên cái xích đu, được treo tòn teng dưới một nhánh nào đó của cây đại thụ.

Đung––đưa, đung––đưa.

Nó cứ đung đưa tới lui, tới lui, từ từ, chậm rãi. Nhìn gần hơn chút, ta sẽ thấy ngoài ánh sáng, quả cầu đó còn được cấu tạo bằng rất nhiều sợi lông, dày đặc đến không có khe hở. Nhìn thôi cũng đã thấy mềm rồi, sờ vào chắc chắn sẽ rất sướиɠ tay. Tên của nó là Fit, chủ của Phù Không Đảo này.

Khi đang ngồi chơi xích đu một cách nhàm chán, dường như có thứ gì đó đã làm “Quả cầu” này cảm thấy thú vị.

Fit cất lời: “Này— —Sec, cưng có muốn giúp chị dọn dẹp vườn hoa chút không?”

Đó là một giọng nữ, nghe như gió xuân thổi qua tai, êm ả dịu hiền. Cô hỏi, như thể có thêm ai đó ở nơi này nữa. Qua hồi lâu, mới có tiếng của một tên nhóc đáp lại cô.

“Nhưng mà giờ em muốn ngủ.”

Vang lên từ trong những sợi lông mềm mại và dày đặc, âm điệu có phần chậm rãi, mang đến cảm giác mệt mỏi và lười biếng. Chỉ mới nghe thôi, cũng khiến người ta thấy mình đã già đi hàng chục tuổi.

Nghe vậy, Fit vẫn chưa thôi ý định dụ dỗ nói.

“Thế khi nào em thức dậy ta sẽ đi nhé?”

Mmm~~~~

Có vẻ như cậu nhóc Sec đã không thể tiếp tục chống cự với cơn buồn ngủ. Từ trong thân cầu của Fit, bất ngờ lòi ra thêm một cái tay người bé bé xinh xinh.

Trên đó còn cằm thêm một cái bảng điều khiển màu xanh lam lớn cỡ cái iPad, cùng với đó là giọng ngáy ngủ của cậu nhóc.

“Một trăm năm— —giữ dùm.”

Vừa dứt lời, cánh tay lòi ra ngoài của Sec xụi lơ, cái màn hình cũng theo đó mà rơi xuống. May thay, bầy đom đóm đã hợp lại với nhau, kịp thời chụp lại trước khi nó chạm đất.

Cánh tay của thằng em cũng được Fit kéo vào trong thân cầu hết sức chậm rãi.

Khung cảnh ấm áp này, chắc chắn sẽ rất dễ khiến người khác hiểu lầm rằng đã có một nạn nhân vừa bị quả cầu này sát hại.

Ngồi một mình buồn chán, quả cầu lông Fit ngân nga một giai điệu êm tai. Rồi lại cất tiếng hát, tiếng hát thanh thoát êm dịu như thần tiên.

Những con bọ phát sáng gần đó dần tập hợp lại, cùng nhau bay vòng vòng như là đang nhảy múa theo tiếng ca.

Qua một hồi lâu, bài hát đã kết thúc, nhưng bầy đom đóm vẫn chưa hết nhiệt. Chúng đã tụ lại thành một đám mây dày đặc từ lâu, dập dìu dập dìu như những cơn sóng nhẹ vào buổi chiều tà.

Fit ngắm nhìn chúng làm trò, rồi chuyển tầm nhìn vào trong thân mình. Trong đó, một cậu nhóc nằm ngủ thoải mái giữa những sợi lông mềm mại bồng bềnh. Đó là Sec, chủ nhân của giọng nói ban nãy.

Nhóc ta mặc một chiếc áo khoác có phần tay dài và rộng, trang trí bằng những đường chỉ vàng lấp lánh. Cả quần dài và áo khoác đều có màu trắng tinh.

Tóc của Sec cũng là màu trắng, một màu trắng thuần túy mà chẳng pha thêm gì. Bờ môi đỏ, làn da trắng hồng mịn màng thêm cặp má phúng phính, có thể dễ dàng khiến các chị gái shotacon bằng lòng phạm pháp.

Rất lâu sau.

Vật đổi sao dời, các vì sao đã đổi vị trí cho nhau. Đầu của những cây cỏ xung quanh phẳng đều, có dấu vết vừa cắt tỉa rõ ràng. Những cây thân gỗ đã trở nên to lớn hơn, nhưng cây cổ thụ ở trung tâm vẫn vậy, không thay đổi gì.

Cả “cô cầu phát sáng” cũng thế, vẫn ngồi trên cái xích đu đó, mặc cho thời gian đã trôi qua trăm năm. Cả cô lẫn cây cổ thụ này, cứ như đã nằm ngoài dòng chảy của thời gian.

Mmmmrrrrr~~~

Từ thân cầu của Fit truyền ra tiếng ngái ngủ, rồi lại từ đó, một cái đầu người chậm rãi ló ra, biểu cảm trên mặt lười không thể tả.

Nhưng đôi mắt màu xanh sáng của nó làm người ta muốn nhìn mãi, lại được phủ thêm tầng tầng hơi nước, lung linh lấp lánh như viên bảo ngọc. Nhìn tổng thể, hiện tại Fit thật giống một con cừu có đầu người.

“Đã chịu thức rồi đó à?”

Cô hỏi Sec, cũng gộp những sợi lông trên thân cầu lại thành ngón tay, chọt chọt vào cặp má của thằng em còn chưa tỉnh ngủ.

. . . . .

. . . . .

Sau một hồi im lặng, Sec mới giật mình mà hỏi.

“Ơ! Đã đến giờ rồi á?”

Thấy thế, Fit vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều mà trả lời.

“Đã trễ hai tháng rồi ông tướng ạ.”

Nghe vậy, cậu nhóc lười biếng đã nảy ra ý định chui ngược vào trong. Dù sao cũng trễ rồi, trễ thêm cũng chẳng sao.

Nhưng ý nghĩ này chỉ nảy ra trong chốc lát. Sec nhảy xuống bãi cỏ, đi vài bước đến trước, mỗi lần đặt chân ẩn ẩn như có các vì sao theo gót.

Hai tay cậu đút vào phần tay áo rộng, vừa đi vừa ngắm nhìn lũ đom đóm đang bay loạn. Đi rồi lại đi, Sec đã tỉnh ngủ hơn đôi chút, cậu quay lại sau lưng nói với Fit.

“Chị dẫn đường đi, em theo sau.”

Bà chị cầu lông lập tức đáp lại với giọng vui vẻ.

“Đến ngay đến ngay— —.”

Fit vừa dứt lời, những con đom đóm đang bay loạn tập trung lại một chỗ, cây cổ thụ mà Fit treo xích đu cũng vươn ra những cành cây to lớn. Những nhánh cây dần kết hợp với bầy đom đóm, tạo nên một cánh cổng thần thánh và uy nghiêm.

Fit dẫn trước trôi vào cổng, Sec nhanh chóng theo sau. Khi cả hai đã bước qua, cánh cổng bùng nổ ánh sáng, rồi lại tan ra trở về ban đầu.

—o0o—

Ở thế giới nọ, có một nơi, người ta gọi nó là “vùng đất bị quên lãng”.

Tại thung lũng nào đó trong vùng đất bị quên lãng, ánh nắng ấm áp chiếu xuống những giọt nước còn đọng trên lá sau cơn mưa. Lại thêm tiếng chim hót líu lo, thật yên bình. . .

Bất ngờ, có một cột sáng đánh thẳng vào giữa thung lũng. Khiến chim chóc bay loạn, những con vật nhỏ chạy tứ phía, phá tan khung cảnh bình yên tuyệt đẹp.

Chúng chạy đi, bởi vì bản năng liên tục mách bảo rằng thứ vừa xuất hiện kia cực kỳ nguy hiểm.

Ánh sáng qua đi, cả hai chị em nhà Fit đã đến nơi.

Sec xuất hiện dưới một thung lũng, ngoại hình trở thành một thanh niên, cao 1m8-1m9. Mái tóc màu xanh lá rũ xuống, trở thành kiểu tóc che mắt nguy hiểm cực kỳ.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhìn như bức tượng thạch cao. Thân thể rắn chắc, cân đối kia chẳng có mảnh vải che, trần trụi, hồn nhiên với hoa cỏ.

Về phần Fit, cô cầu đã trọc toàn thân, co lại cỡ quả bóng bàn. Ban đầu xuất hiện ở phần chóp vai của đứa em, rồi cô lại nhanh chóng lăn đến cổ xong bám dính ở đó.

Từ khi ánh sáng rút đi, nhiều thông tin đại khái về “vườn hoa” này đã xuất hiện trong đầu Sec, khiến cậu sa vào trạng thái thất thần.

Hồi lâu sau, rời khỏi trạng thái tiếp nhận thông tin, Sec mở miệng thầm hô.

“Status!”

Trước mắt, một màn hình điện tử xuất hiện sau tiếng hô.

Trên đó hiển thị trạng thái của chính cậu, những thông tin khá nhiều và chi tiết, sẽ cần một lúc mới có thể xem hết được.

Ở lùm cây phía sau, một cặp mắt lóe lên ánh sáng đỏ đang nhìn chằm chằm vào Sec, rõ là ánh mắt của kẻ săn mồi.

Có vẻ nó đã bị thu hút bởi cột sáng khi nãy từ rất xa. Quan sát sơ qua với cái bụng đói, nó đã chắc chắn tên nhân loại trước mắt không hề phòng bị.

GRÀO!

Con quái vật không kịp chờ đợi mà xông ra từ lùm cây, chiều cao phải đến ba mét, tứ chi to lớn lực lưỡng như hổ. Phần đầu heo rừng dữ tợn, khi há miệng để lộ cặp nanh vừa dài vừa sắc nhọn nhắm thẳng vào cổ con mồi.