Chương 14: Em là cô gái tháng Năm

Mình được sinh ra một ngày cuối tháng 5, là con gái cung Song Tử – Gemini. Mình nhớ đã từng đọc đâu đó một câu khá hay thế này “A Gemini will make you see heaven or give you hell”. Đấy quả đúng là mình. Khi đã thương yêu ai đó, mình tự nhận thấy mình ngọt ngào và cuồng nhiệt kinh khủng. Nhưng nếu một khi đã chia tay, mình lạnh lùng và phũ phàng không cách nào xoay chuyển được. Không phải ex chưa từng mong muốn được hàn gắn, nhưng mình luôn quan niệm “Cầm lên được thì phải bỏ xuống được”. Nếu ai đó đã không trân trọng những gì họ từng có, họ chẳng xứng đáng sở hữu nó lần 2. Một khi đã xa nhau, điều đó bằng nghĩa với việc chấm dứt tất cả, kể cả làm bạn bình thường cũng không được.

23/05/2015

Đó là một buổi chiều cuối tuần của tháng 5, khi mình đang nằm lười trên giường chat vớ vẩn cùng anh.

Anh: Hic, tự nhiên anh lại cầm quyển sổ mà cô bạn bên Đức làm cho mấy năm trước.

Anh: Xem đúng 1 trang mà đã không kìm nước mắt

Anh: Có lẽ anh phải đốt hết những thứ liên quan.


Anh viết lại 1 câu của cô ấy (xin phép không chép lại vì sự riêng tư của người ta), tự dưng mình thấy có điều gì rất cảm thông với mối tình này. Cô gái đó chắc chắn đã yêu anh rất nhiều mới có thể viết ra câu ấy. Trời ạ, chuyện họ đẹp như vậy, làm sao ai nỡ quên. Nếu anh sẵn sàng phủi sạch những điều đó thì anh mới không xứng đáng được ai yêu thương nữa. Nhưng anh ơi, em không phải là một thiên thần để đủ độ lượng mỉm cười thật lòng an ủi. Em thấy đau! Sao tình cảm lại có lắm rắc rối như vậy. Ghen với tương lai, lại ghen cùng quá khứ, trong khi còn chưa biết chắc mình có được xem là hiện tại không?

Anh: Anh xin lỗi anh lại nói nhảm quá.

Anh: Chỉ muốn tâm sự với em thôi.

Anh: Anh đi dạo vài vòng vậy, vừa hay trời đang mưa.


Sài Gòn đang mưa ư? Lòng em cũng đổ mưa đó anh!!!

Anh off rồi, mình cũng tự suy nghĩ thật thấu đáo về mối quan hệ này. Có lẽ mình đã sai, mình không nên tiến về phía anh, mình đã xâm phạm khoảng không gian đầy kỷ niệm đẹp đẽ của anh. Kết thúc nhé anh, dù sao thì cũng chưa quá sâu đậm, lui quân càng sớm càng tốt đỡ phải thiệt hại nhiều. Thì ra để tìm được một người thật sự đem đến cho mình hạnh phúc khó đến như vậy. Chỉ nghĩ đến chuyện thôi không còn được nhìn thấy nhau, nước mắt em lại tuôn trong vô thức. Thật nực cười đúng không anh, sao em lại sợ mình mất anh ngay cả khi anh vốn dĩ không thuộc về em? Ngay giữa khoảnh khắc đó, em thấy như mình lại đang ở nơi ấy. Có gì đó hệt như mùa đông của nhiều năm trước, như nước mắt em rơi suốt con phố Portland, là nỗi cô đơn không thể diễn tả bằng lời, là sự bế tắc khiến em lúc nào cũng muốn trốn chạy. Em tưởng đã quên từ rất lâu rồi, chôn vùi tất cả rồi, hôm nay lại tràn về như vậy ư? Khi mất mát điều quan trọng nhất của cuộc đời, người ta mới nhận ra những mất mát trước kia chẳng có nghĩa lý gì cả.

Những tia nắng đầu đông

Trải đầy sân theo cung đường gió nổi,

Bỏ sau lưng chiếc lá vàng rơi vội

Buổi cuối tuần chuếnh choáng những bâng khuâng.

Kìa mùa đông ngỡ xa lại rất gần

Làʍ t̠ìиɦ em xôn xao nơi ngõ vắng,

Kỷ niệm xưa ùa về trong tĩnh lặng

Em mệt nhoài lắp ghép mảnh thương yêu…

Là dáng anh năm ấy, một buổi chiều

Đứng đợi em giữa trời đông giá buốt

Là xuyến xao từ bàn tay quen thuộc,

Là ánh nhìn sưởi ấm cả không gian.

Giờ là em trong phút chốc vội vàng

Lỡ lãng quên những ngày đông năm ấy…



Viết 1 bài thơ về mùa đông trong một chiều tháng 5, xem ra lòng em cũng sang đông mất rồi.

Tạm biệt anh…

Mà, chả lẽ em không xứng đáng được yêu thương sao anh?