Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Cưa Trai - Phải Lòng Anh

Chương 11: Như thuở ngu ngơ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuộc đời mình có rất nhiều chuyến bay, nhưng có lẽ đây là chuyến bay khiến mình căng thẳng nhất. Sau những gì đã xảy ra, khi đứng trước mặt anh, mọi chuyện sẽ thế nào đây? Mình về từ hôm 26 nhưng do bay chuyến trễ nên thôi hẹn anh sang chiều đi ăn Dim Sum. Haha, nghĩ cũng ngược đời, Dim Sum vốn là món ăn sáng mà về VN thành ăn buổi nào cũng đc. Vì thế nên mình có đủ thời gian để làm đẹp, tô lại bộ móng, sấy lại mái tóc cho ôm nhẹ vào vai. Mình không thích thấy bản thân đơn giản quá! Rồi anh cũng đến, không biết từ lúc nào nụ cười của anh trở nên quen thuộc với mình đến vậy. Chạy đc 1 lúc, anh hơi quay đầu về phía sau nói với mình bằng giọng rất nghiêm túc

Anh: Chở em anh có 1 điều rất khó chịu.

Em: Hả?? Em làm gì mà anh khó chịu.

Anh: Em chả làm gì mới khó chịu chứ. Sao ko vịn hay ôm anh đi, em ko làm thì xe mất thăng bằng là nguy hiểm cho cả 2 đứa lắm đấy.

Haha, bó tay cái anh này. Ừ thì… mình luồn tay ra trước, móc 2 ngón tay vào con đỉa quần jean của anh (chỗ để luồn dây nịt qua), đấy nhé, đúng ý anh chưa. Anh bật cười “Em thật là”. Tự nhiên thấy 2 đứa cứ như trẻ con
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
. Phải chi ngày nào cũng đc gặp nhau như này anh nhỉ? Buổi đi chơi khá vui, thành phố vào dịp nghỉ lễ cũng không vắng vẻ là mấy, xem ra ngta vào đây du lịch cũng nhiều. Ôi không ngờ đã xa SG 3 năm rồi đấy, có lẽ là cũng đến lúc phải về lại rồi. Chờ em nhé SG dấu yêu ^^

Buổi tối rồi cũng trôi nhanh, bọn mình lại lóc cóc đi về. Đúng là về SG vui hơn đi Đà Nẵng nhiều hehe, nhờ trai có khác.

Em: Bye bye anh, cám ơn anh nha.

Anh: Ơ nói mỗi vậy là xong à, còn thiếu gì nữa nhỉ.

Em: Thiếu gì là gì?

Anh: Đừng để anh nhắc nha, anh ko có kiên nhẫn đâu hehhe, anh ko có thói quen báo hiệu trước khi tấn công.

Ôi trời, đã bắt đầu biết đòi hỏi rồi đấy. Mình nhìn anh cố nén cười

Em: Anh chìa má ra nào.

Anh: Hả? Sao ko phải môi

Em: Vớ vẩn ko nói nhiều.

Anh bật cười chìa má ra, mình nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay áp vào má anh “Anh về cẩn thận nhé” (nghĩ thầm, đây không có dễ đầu hàng vậy đâu nha hehhe). Anh lắc đầu, kéo mình dứt khoát lại gần, làn môi lướt qua môi mình cũng nhẹ nhàng không kém. What the hell? Huhu, đây có phải lần đầu hôn trai đâu mà sao thế giới quay cuồng thế này. Ơ mà, mình đã định làm chuyện này đâu chứ, thật là quá đáng.

“Này em, em dùng son gì hay quá, hôn xong vẫn đều màu vậy?”

Cái gì vậy trời, đây là câu nói của cái người bất ngờ hôn người khác đây hả

“Coco Chanel Shine”

Nói xong mình bước vội vào nhà, tim vẫn đập nhanh thình thịch. Hic, có phải là mới biết yêu đâu?
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


30/04/2015 – Em nhớ anh

Sau buổi tối gặp nhau thì cả 2 đều bận, mẹ với mình về quê ngoại chơi mấy ngày, dù gì cũng lâu lắm rồi mình không về. Nhà ngoại mình ở 1 tỉnh miền Tây, bình yên theo kiểu buồn chán. Hồi nhỏ mình rất thích về quê ngoại, thích ngồi xem ngoại nhóm bếp, mình ngồi cạnh lấy bao nhiêu là vỏ dừa khô cho vào, thích được nhâm nhi những trái trứng cá còn hồng hồng cam cam, thích ngồi xem cậu đặt lưới bẫy cá. Thế nhưng lớn rồi thì những điều hay ho nhất của tuổi thơ cũng biến mất. Ngôi nhà lá ẩm thấp khi xưa đã được xây lại khang trang, ngoại đã thay bếp ga cho bếp củi. Mấy cái ao đầy cá lẫn bèo cũng được lấp kín, mẹ mình với cậu xây cả dãy phòng trọ cho thuê. Cây trứng cá bên nhà cậu Ba cũng đã chặt đi từ khi nào, giờ đây cảnh chẳng còn gì, chỉ còn những người thân yêu mới giữ mình lại được. Chính nhờ những ngày buồn chán đó, mình lại có thời gian chiêm nghiệm về mối quan hệ mình đang vướng vào. Thật ra bình thường mình tự tin về bản thân mình lắm mấy thím à, nhưng không hiểu sao với anh thì mình lại dễ bị mất bình tĩnh. Chán thế chứ! Tự nhiên mình lại nghĩ phải chi mình được biết anh sớm hơn, khi vẫn còn trẻ trung và cả 2 chưa từng có vết thương lòng nào.

Tối đó đang ngồi sát phạt với mấy đứa em, tụi này chỉ thích đánh với mình vì cái bài tứ sắc 1 năm mình chơi chắc đc đôi ba lần, tính toán ko lại tụi nó. Nói cách khác là thân làm chị phải lăn ra cho mấy em nó vặt lông kiếm tiền ăn quà hihi. Đang ham hố thì anh gọi

Anh: Đang làm gì đó em?

Em: Em đang đánh bài với tụi em út. Còn anh?

Anh: Mới đi nhậu về phê quá. Mai em về chưa?

Em: Trưa mai em về, lên tới thành phố chắc khoảng 7-8h gì đó.

Anh: Ờ vậy anh qua chở đi ăn ok? Xong đi coi phim với anh nha

Em: Thế có trễ quá không ta? Mà phim gì anh?

Anh: Hình như vẫn còn chiếu Fast and Furious 7 đó, em có biết series này không?

Em: Ô, vậy thì phải đi xem thôi, đúng tủ em rồi hì hì. Chơi luôn.

Anh: Good, anh cũng biết là rủ đúng người mà. Vậy nha, anh đi nằm đây đuối rồi.

Em: Ok bibi anh, see you.

Cúp máy xong, tự nhiên nghĩ ra 1 điều, mình bấm gọi lại cho anh

Anh: Sao em, đừng nói đổi ý nha cưng??

Em: Không có, em quên nói với anh chuyện này

Anh: Ờ trình bày đi em.

Em: Em nhớ anh đó. Vậy nha, bye anh again.

Quay trở về “sòng bài” thì đã thấy anh nhắn kịp 1 tin

“Ê you, tối rồi đề nghị không quăng lưới thả câu, cá đã nằm im thở khẽ rồi mà.”

Ai mà thèm thả câu chứ, nhớ thật mà ^^
« Chương TrướcChương Tiếp »