Chương 15
Chap 15 ( Ngày 7/10 ):
Dạo này mình rất đen đủi. Cái vận đen từ khi gặp Tiny hình như vẫn bám lấy mình như hình với bóng không thôi. Sau tai nạn không may với thằng HKT thì mình ốm liệt giường. Vừa đỡ được mấy hôm thì mình lại tiếp tục bị viêm họng. Chưa kể đến 2 lần thi hộ bị đuổi ra khỏi phòng và 1 lần bị quỵt tiền. Ngoài ra còn nhiều nhiều cái không may nhỏ nhặt nữa nhưng mình sẽ không nhắc đến. Chap này mình sẽ tập trung kể về quãng thời gian vừa qua bên cạnh Mc và cố gắng đuổi kịp thời điểm hiện tại. Yeah !
Chiều 7/10 mình phải thi thi lại một môn khó nhằn. Môn này có 6 điểm trắc nghiệm và 4 điểm tự luận. Đợt thì lần 1 thằng bạn mình chả biết cái khỉ gì khoanh bừa hết trắc nghiệm và không làm một tý tự luận nào. Ấy vậy mà nó được 5 điểm qua luôn. Mình xoắn quẩy không dám khoanh theo nó thành ra phải hành xác đi thi lại. Đằng nào cũng không còn đường lùi nên mình đành nhắm mắt đưa tay. Ra khỏi phòng thi mà bài làm của mình tốt hay xấu, hay hoặc dở mình cũng không biết luôn. Chỉ mong sao không phải học lại là mình hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng thôi mặc kệ cái môn thi chết tiệt đó, giờ mình có việc quan trọng hơn phải làm là đi cùng Mc đến sân vận động Mỹ Đình. Hôm nay ở đó có chương trình “Hãy Cùng Hát Vang”. Nghe đâu còn có màn nhảy flash mob để được ghi vào kỷ lục guinness nữa. Mình không khoái nhảy nhót lắm nhưng mình thích Emily. Mình thích không phải vì Emily xinh, mình chưa bao giờ thấy Emily xinh cả, đó chỉ là một cô gái dễ nhìn thôi. Thậm chí nếu đem lên bàn cân so sánh thì Emily còn thua xa Mc của mình. Vậy nhưng mình thích Emily vì tài năng, vì giọng hát của cô ấy… Không có quá nhiều ca khúc nhưng mỗi bài đều rất lắng đọng, đúng với tâm trạng, tính cách của mình.
Gần đến sân vận động thì mình rẽ vào gửi xe. Được ngày đẹp trời mấy thằng bảo vệ chém cho 20k/xe… nhất là trong thời buổi bão giá làm mình xót hết ruột. Quên không kể, hôm nay Mc diện một chiếc quần jeans hơi rách gối màu xanh. Bên trên là chiếc áo phông doraemon mà nàng mặc trong lần cafe đầu tiên với mình. Có một sự thật đau lòng là sau bao ngày không gặp thì con mèo máy ngu si vẫn chỉ biết ăn bánh rán chứ không biết ăn đào tiên mặc dù mình đã nhắc nhở nhiều lần(Bạn đang đọc truyện tại website TruyenVKL.com chúc các bạn online vui vẻ!)
Gửi xe đi bộ một đoạn thì mình bị mấy bà bán vé chặn đường
– Không có vé không vào được đâu cháu ơi – Bà chìa một xấp vé ra cho mình
– Vâng, vậy cô bán luôn dùm cháu nhé – Mình đưa lại bà hơn chục cái vé thừa. Số là mình có đứa bạn trong đội ngũ staff, nó quằng cho mình một tập vé kêu đi phát hộ nhưng mình lười định bụng đem về làm giấy dán tường.
Mình không thích đến xem trực tiếp mấy chương trình ca nhạc này là vì…
– Thứ nhất… rất đông đúc, chật chội, chen lấn xô đẩy.
– Thứ hai… nóng!!! Mình có thể chịu lạnh chứ không thể chịu được nóng
– Thứ ba… Hay mất đồ. Lúc đó đang nghĩ về mấy lý do thì mình mới nhớ ra quên chìa khóa xe ở cốp. Vậy là mình đành quay về lấy chỉ cầu trời không bị đứa nào nhảy mất. Cũng may số mình chưa đến nỗi quá đen… chỉ mất công đi lòng vòng tập thể dục chứ không mất chìa khóa
– Thứ tư… Ở đây rất ồn và tai mình lại có hiện tượng rè rè…
Ghét vậy nhưng mình vẫn đi. Lý do đầu tiên là vì Mc thích, thứ 2 là có Emily và thứ 3 là ChiPu cùng Andrea. Ừ thì mình cũng là con trai, mà con trai đứa nào chẳng thích ngắm gái đẹp và mình cũng chẳng phải ngoại lệ. Tiếc một điều là đến cuối cùng 3 hot girl này chỉ nhảy chứ chẳng hát hò gì sất. Biết trước thế này mình ở nhà ngủ cho khỏe.
Mở màn là màn trình diễn beat box. Sau đó có 1 anh Mc lên dẫn chương trình. Mình để ý sau mỗi câu hỏi của anh ấy đều có chứ Ô ô ô kê ê ê. Cái cách kéo dài làm mình nghe rất khó chịu… Rồi còn cả cái cách ổng dạy high fight nữa chứ. Mình chỉ biết ôm bụng cười với anh chàng vui tính này. Chả hiểu sao ổng lại được chọn để dẫn chương trình. May và về sau có người khác thay chứ nghe ông này bô lô ba la chắc mình về luôn khỏi xem gì nữa.
– Anh phải thừa nhận rằng em làm Mc rất tuyệt chứ không như anh kia – Mình quay sang thì thầm với nàng. Ở đây ồn quá nên phải ghé sát vào tai mới nghe rõ
– Mỗi người có một cách dẫn, anh chưa quen nên thấy vậy thôi – Nàng nheo mắt cười khúc khích. Con gái mà, được khen ai chẳng thích
Có mấy ca sỹ lên hát nhưng mình không nhớ tên vì toàn người mình không thích. Đến gần cuối là màn flash mob. Phải công nhận là cái trò này tếu. Trước mình không thích nhảy nhót lắm nhưng giờ thì mình phải suy nghĩ lại. Nhìn nàng lóng ngóng nhảy theo mấy em tình nguyện thì mình phải cố gắng lắm mới nhịn được cười. Cũng phải thôi vì nàng đã tập bao giờ đâu.
Tầm 7h kết thúc chương trình, mình rủ nàng đi ăn bánh cuốn nóng. Món này hồi bé thích ăn mà lớn rồi toàn dậy trễ chả mấy khi động tới. Riêng bánh cuốn chả quế ở đây thì làm hai đĩa vào rồi thơm nhau thích phải biết. Nói đùa vậy mà lúc ăn xong mình chu mỏ giả hun bị nàng dí cho nguyên tập giấy ăn vào mặt xém nghẹt thở.
Vẫn còn sớm nên mình rủ nàng ra hồ tây hóng gió. Ngày trước mình có thú vui tao nhã là đi lòng vòng hồ tây gặp đôi nào ôm ấp nhau là mình hét to :”Yêu nhau đi để rồi mai chia ly”. Giờ có gấu rồi không Gato với bọn nó nữa nhưng mà lại sợ đυ.ng những thằng trẻ trâu như mình hồi đó thì bỏ mợ.
– Em đi cùng anh nhiều vậy không sợ người yêu gen à? – Mình đá đểu xem phản ứng của nàng thế nào
– Người yêu em bị gay mà sao biết gen – Nàng nháy mắt tinh nghịch. Ẩn ý quá…
– Men thế này mà dám bảo gay à? – Mình nổi đóa lên rồi mới nhận ra bị hớ. Lại còn hớ do chính mình tạo ra nữa chứ
– Ơ thế không phải anh yêu Bống à? – Nàng mở to mắt tròn xoe tỏ vẻ ngây thơ vô số tội
– Ờ hồi trước anh gay, giờ men rồi mà – Bống là thằng bạn thân của mình, chính thằng này rủ rê lôi kéo mình đến với voz. Cơ mà thằng này gay thật, đẹp trai phong độ mà 20 tuổi đầu chưa một mảnh tình vắt vai. Đã thế lại còn luôn miệng :”đừng làm chị nóng”. Hình như nick nó là kohesovo. Chả biết đã ra đảo chưa nữa…
– Thật không đó ! – Nàng hơi nhún lên cao tiến sát vào mặt mình. Cảm tưởng như chỉ vài mm nữa thôi sẽ có va chạm mạnh giữa môi và lưỡi. TDTT với những ý nghĩ đen tôi, mình nhắm mắt lại chờ đợi…
– Oáp… !!!z – Nàng ngáp cái rõ to làm mình cụt hứng…
Trăng thanh gió mát vậy mà nàng lại ngáp. Vào một ngày vui thế này và mình đang định tỏ tình rồi nhanh chóng thực hiện kế hoạch XH-CT. Vậy mà nàng ngáp một cái làm tan tành bao nhiêu dự định của mình. Làm mặt giận mình quay đi ngắm hoa sen trong hồ. Bao lần ra đây mà chưa lần nào mình để ý hoa đẹp đến thế.
– Giận à anh 2?
– Hứ ! Ai thèm… – Mình trề môi
– Bắt cóc người ta ra đây rồi im im thế à? – Nàng chọc lét để mình cười nhưng không thành
– Ờ… Trả về nơi sản xuất
Nói rồi mình lôi tuột nàng lên xe phóng về. Trước giờ toàn nàng giận mình nay phải trả thù lại mới được… dù rằng cái lý do rất chi là vớ vẩn. Phải làm vậy để nàng biết con trai giận là một nét đẹp văn hóa nhưng con gái giận lại là một thảm họa.
Thật ra mình làm vậy cũng có lý do. Mấy hôm nay mình ốm nàng toàn ở bên chăm sóc, đêm cũng không về luôn. Lỡ có chuyện gì đến tai mẹ nàng lại rách việc. Cơ mà mình bảo về thì còn lâu nàng mới chịu nên mình dùng cách trực tiếp nhất, đơn giản nhất là đánh vào lòng tự trọng mới hi vọng cô nàng ngổ ngáo này về nhà.
Dừng xe trước cửa, nàng quay đầu đi thẳng vào nhà luôn không thèm chào mình. Chẳng biết mình giận hay nàng đang giận đây? Mình làm vậy là đúng hay sai? Liệu một người thông minh như nàng có hiểu được ẩn ý đằng sau những hành động đó không? Mình không chắc…
Câu trả lời sẽ có vào ngày mai
Update Ngày 8/10:
Chả có gì hót, Mc giận thật, không nhắn tin gọi điện cũng chẳng thèm sang lấy đồ về. Mình rút ra một kết luận là phụ nữ dù có thông minh, tinh tế đến dâu đi chăng nữa thì khi ghen hoặc giận, họ đều sẽ bị tình cảm chi phối lấn át lý trí.
“Trút bỏ phấn son em còn lại gì?
Nước mắt mỏi mòn chôn dấu dưới hàng mi
Trút bỏ xiêm y em còn lại gì?
Tâm hồn thể xác hay trái tim tiều tụy?”