Editor: Tây An
Chúng ta đều giấu trong lòng sự ‘cố chấp’ khổng lồ, trong quá trình ta tri nhận từng chút từng chút của thế giới này.
Từ sự tự luyến toàn năng ‘Tôi lớn nhất, tôi chính là thế giới’ thời kỳ còn bé, đến dần dần rõ đạo lý ‘Thế giới này không bởi vì ý chí của tôi mà chuyển di’. Khác biệt duy nhất, có lẽ là có những người biết nhanh, có người lại phải hơi chậm một chút.
Đủ loại cảm xúc của Cố Du, vào thời khắc bố mẹ chồng cũ ôm con vào cửa này, trở nên phức tạp hơn.
Tiết Tĩnh Kỳ đáng yêu hiếu kì đánh giá phòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người bố, vươn tay ra muốn anh ôm. Tiết Xán Đông đón con, ôm theo đến bên người Cố Du.
Cố Du nhìn con, lại nhìn hai vị trưởng bối. Nhất thời, lại không biết nên chú ý ai trước.
“Cuối cùng tỉnh rồi, tinh thần tốt chút nào không con?” Đinh Văn Tú đau lòng tiến lên nắm chặt tay của cô, nét mặt tràn đầy yêu mến. Tiết Quốc Thụy một bên cũng mỉm cười nhìn qua cô, hiền lành đến cực kì.
“… Tốt nhiều rồi ạ.” Cố Du vừa trả lời, vừa đè xuống nút bấm giường bệnh, muốn để mình dựa vào.
Đối mặt với hai vị trưởng bối này, cô tuyệt đối áy náy. Nhìn họ giống trước, vừa vào cửa liền biểu đạt lo lắng và yêu mến đối với mình, cô thực sự xấu hổ vô cùng.
Đinh Văn Tú vội vàng đi qua vịn lấy cô, đau lòng nói: “Rồi rồi, đừng lộn xộn. Phối hợp thật tốt với bác sĩ, điều dưỡng thân thể mới quan trọng, biết chưa?”
“… Vâng.” Cố Du gật gật đầu, dù cho trong lòng có trăm lời muốn nói, nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
“A — Ưm– “
Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ bị bố ôm không thoải mái, kháng nghị lẩm bẩm hai tiếng, sự chú ý của mọi người lập tức tập trung đến trên người nó.
Đinh Văn Tú cười nói: “Thằng nhóc này thông minh lắm, giống như đúc Xán Đông khi còn bé. Mấy ngày trước phòng hờ, vừa đi vào hành lang bệnh viện liền dắt dì về. Đúng là quỷ con lanh trí! Kỳ Kỳ, nào, để mẹ ôm.”
Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ bị điểm danh, tò mò nhìn bà nội.
Tiết Xán Đông nhéo mặt trứng của con trai một cái, đưa nó tới trước mặt Cố Du, nhưng không dám để cho cô ôm, còn vừa giữ cánh tay nhóc, sợ nó nắm lung tung.
Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ trắng trắng mập mập, đặc biệt khiến người ta thích. Nhìn Cố Du, mắt to tròn căng, nháy nháy, hiếu kì cực kì.
Tất cả mọi người bị sự đáng yêu của nó gây cười, Cố Du làm mẹ càng như bị đâm đui mù nhìn nó chằm chằm, ngày đó cô mê man, không có thấy rõ ràng như giờ, đứa bé cái mềm mềm, thơm thơm, non nớt như có thể vắt ra nước, là Bảo Bảo của cô. Còn… Thật sự giống như anh. Nhìn một lát, hốc mắt của cô lần nữa lại đỏ.
Cô chậm rãi vươn tay ra, vuốt ve tóc của đứa bé, mềm mềm, như nhung.
“Đừng khóc, giờ cũng tốt rồi.” Đinh Văn Tú nói như vậy, nhưng cũng đỏ mắt, dỗ dành cô xong, mình thì khống chế lại cảm xúc trước, nhìn thằng cháu đáng yêu, dẫn câu chuyện về đứa bé, bà cười nói: “Đừng thấy Kỳ Kỳ giống Xán Đông, nhưng mẹ cảm thấy mắt không giống nó, giống con. Đen như mực, sạch sẽ trong trẻo, nhìn cũng khiến người ta thích. Mắt Xán Đông không được, đa mưu túc trí quá, y bố nó!”
Hai bố con nhà họ Tiết đứng một bên, hai mặt nhìn nhau.
Cố Du hơi ngẩn ra, bị điều này quấy rầy, cảm xúc lại hơi được khống chế, cô lẳng lặng nhìn về phía con, ánh mắt dịu dàng đến hòa tan người ta.
“Tên Kỳ Kỳ ạ?” Cô hỏi. Lúc ở cữ, họ gọi con là ‘Bảo Bảo’.
Đinh Văn Tú cười nói: “Tiết Tĩnh Kỳ*, ông cụ lấy, hi vọng anh bình an cát tường.”
*[祺; Kỳ]; điềm tốt lành
Cố Du gật gật đầu, trên mặt cũng thêm ý cười.
“Đừng thấy nhóc giờ mới hơn tám tháng, rắn chắc lắm đây, cả ngày vội vã học đi, có đôi khi con vịn nó, còn có thể đi một hai bước đấy! Nói cũng sớm, giờ cũng biết kêu mấy từ đơn giản như bố, bà.” Đinh Văn Tú nói đến cháu trai, thao thao bất tuyệt, thấy Cố Du nghe đến vui vẻ, còn nói: “Đương nhiên, nó thích nhất vẫn nói là ‘Không’. Cũng không biết ‘Không’ đâu mà nhiều thế, cả ngày cứ ‘Không không không’.”
Cố Du cười càng sâu, tay bất giác phủ lên gương mặt mập mạp của con. Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ bị bố ôm quá lâu, lúc này cũng phối hợp hô lên mấy từ ‘Không không không’.
Mọi người đều bị nó chọc cười, Cố Du cũng cười cong mắt. Chỉ bởi gầy quá, mỡ và cơ bắp bị xói mòn, khiến cô dù cười lên, cũng hoàn toàn không còn đáng yêu lại thuần chân lúc trước. Khóe mắt thậm chí cũng có nếp nhăn, cả người già nua không chịu nổi.
Đinh Văn Tú nhìn hai mẹ con, đột nhiên lại đỏ mắt, trong lòng đau đớn. Một người xinh như đóa hoa, mà lại thành dạng này. Bà mặc dù không biết hai đứa này bởi sao chia tay, nhưng nhìn con trai bây giờ, biết sẽ không là mâu thuẫn mang tính nguyên tắc gì, không thì đứa con trai này dù chết cũng sẽ không quay đầu. Nếu đã không phải mâu thuẫn mang tính nguyên tắc, lại giày vò con gái người ta thế này. Khiến bà càng nghĩ càng giận, không nhịn được trừng con trai mình một cái.
Đáng tiếc, Tiết Xán Đông đang chăm chú nhìn Cố Du chơi với con, hoàn toàn không lưu ý đến ánh mắt mẹ.
Mà Tiết Quốc Thụy một bên nhìn thấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai bạn già. Đinh Văn Tú gật gật đầu, cho ông một ánh mắt ra hiệu mình không có việc gì.
Cố Du đắm chìm trong nhất cử nhất động với con, hoàn toàn không thể nào kềm chế. Dù cho sức lực đã có phần không ổn, nhưng vẫn là gượng chống, cũng không muốn bỏ mỗi một cái nháy mắt đáng yêu của nó.
“Nghỉ một lát đi.” Tiết Xán Đông nhìn ra cô mỏi mệt, không nhịn được mở miệng.
Cố Du lắc đầu, đổi thành nắm tay nhỏ của con, thằng bé vô ý thức nắm về, khiến lòng cô giống như nở hoa, lập tức sướиɠ đến quên đau đớn và cùng mệt mỏi.
Chỉ tiếc cô không thể vui lâu, bác sĩ đã tiến đến. Sau đó kiểm tra và giám sát các kiểu, cộng thêm đổi thuốc, bận rộn một trận, cuộc thăm nom của hai ông bà Tiết chỉ có thể kết thúc. Trong phòng bệnh lần nữa chỉ còn hai người bọn họ.
Cố Du lẳng lặng nhìn cửa, trong mắt là không nỡ và khó chịu, khiến Tiết Xán Đông đau lòng, anh tới gần, cầm tay của cô.
Cô kháng cự muốn rút về, nhưng căn bản không thể nào là đối thủ của anh, anh dùng mấy phần sức, nắm thật chặt cô, nhẹ nói: “Mau tốt lên, biết chưa?”
Cố Du nhắm mắt lại, mặc cho anh cầm mình, nơi trái tim bất giác nhảy loạn thình thịch.
Trong giọng nói của anh ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, cô không thể nào vờ không hiểu, anh kiêu ngạo như vậy, mà nguyện ý vì người như cô, thỏa hiệp, đau lòng, thậm chí là khẩn cầu?
Đối với sự yêu thương hoàn toàn như trước đây của trưởng bối, cô hoàn toàn xấu hổ vô cùng. Con cô đáng yêu ngây thơ, khiến cô cảm thấy mình sống lại. Duy chỉ anh bên cô, dùng thái độ này đối đãi với cô, khiến cô không biết làm sao.
Tiết Xán Đông nhìn nước mắt cô rơi xuống từ khóe mắt, lặng thinh một hồi, đưa tay giúp cô lau khô. Khi cảm giác được cô rõ ràng bởi vì một hành động kia của mình, thân thể lập tức cứng nhắc, anh cười. Bi thương, tự giễu cười khổ, là biểu cảm mà người đàn ông cái gì đều có, đến giờ chưa từng xuất hiện.
Im lặng thật lâu, không tìm thấy một câu. Nghĩ thật lâu, cũng không có đáp án.
Đến cùng thích cái gì ở cô cơ chứ? Anh không đáp được.
Không phủ nhận ngay từ đầu thứ hấp dẫn anh, là vẻ ngoài của cô, và tính cách cô đặc biệt vì anh tạo nên.
Như vậy giờ thì sao?
Khi trải qua chân tướng, ly hôn, sinh con, và sau khi cô bệnh nặng tưởng chết, anh thích cái gì ở cô?
Không nghĩ ra, lại chỉ biết không nỡ.
Thật sự rất không nỡ.