Editor: Tây An
Tiết Xán Đông lắc đầu, từ chối chấp nhận sự bi quan của cô, nhưng không đợi nói xong, Cố Du liền nhắm mắt lại.
Trong lòng anh hơi hồi hộp, thân thể lập tức cứng ngắc, vô số ý nghĩ kinh khủng điên cuồng trào lên trong đầu, anh run mu bàn tay, nhẹ đặt ở dưới mũi cô, đến khi hô hấp cô yếu ớt đánh lên, khí mạch bị chặn nơi ngực lúc này mới tính là thông một lần nữa.
Tiết Xán Đông cơ hồ thoát lực mà dựa đầu vào trên giường, cầm chặt tay cô, chậm chạp không có sức động đậy.
“A, Ưm–” đáng thương thay Bảo Bảo bị bố ép dưới người, phát ra tiếng kêu kháng nghị.
Tiết Xán Đông lúc này mới miễn cưỡng lên tinh thần, thở sâu, ngồi thẳng lên. Sờ sờ khuôn mặt đáng yêu của con, anh bỏ nó bên người Cố Du, sau đó lấy điện thoại di động ra bắt đầu liên hệ bệnh viện.
Cố Mặc nghe lén ngoài cửa, khóc hu hu. Vừa nâng kính mắt, há to miệng, mặt mũi tràn đầy sầu bi và cảm động, miệng lải nhải nói: “Chị ơi—chị hãy kiên trì! Anh rể em đối với chị cũng không phải tuyệt tình như vậy mà! Chị tuyệt đối không được rời đi như vậy! Em xin chị đấy!!”
Mẹ Cố một bên lặng lẽ nhìn cậu ta một cái, lại nhìn qua cánh cửa đang đóng, sau đó tiếp tục cúi đầu ngồi trong góc, toàn thân trên dưới nom u ám.
Ba giờ sáng, căn nhà cũ tràn ngập kiềm chế và bi thương.
Nhưng không đợi bao lâu, sự hắc ám này, bị tiếng xe cứu thương gào thét làm kinh sợ.
Khẩn cấp đưa thuốc, kiểm tra toàn diện, chuyên gia hội chẩn.
Bận rộn một loạt, khiến con đường Cố Du chờ chết xuất hiện biến số.
Trong phòng bệnh, các kiểu dụng cụ đo lường rung động tinh tích.
Trải qua hai hơn mười giờ, lúc này lại vào đêm lần nữa. Con bị đưa về nhà, người nhà của cô cũng được an bài đi ăn cơm. Lúc này Tiết Xán Đông ngồi bên cạnh Cố Du, lẳng lặng, nhìn cô chăm chú thật sâu.
Lời bác sĩ không ngừng nhiều lặp lại trong đầu, khiến anh lực lao lực quá độ, đồng thời lại thoáng thở được trôi chảy.
Kết quả hội chẩn cho thấy, tình trạng của cô cực kỳ nguy hiểm, tạng khí suy kiệt, chất xương lơi lỏng nghiêm trọng, cơ bản đã vào giai đoạn dùng sức đυ.ng một cái liền sẽ thịt nát xương tan. Điều duy nhất đáng để mừng chính là, vỏ não cô chưa xuất hiện dấu hiệu suy giảm. Phương án trị liệu khai thác dược vật và phương thức kết hợp tâm lý, đương nhiên hết thảy là tiền đề, đều phải nhờ cô tích cực phối hợp. Không thì tất cả đều là phí công.
Lo lắng của Tiết Xán Đông, khi biết không phải bệnh nan y, hơi thả lỏng, không thì dù anh làm có nhiều, chỉ sợ cũng hết cách. Ở tình huống này, nguy hiểm nhất chính là biến chứng lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện, và chứng trầm cảm nghiêm trọng của cô.
Biến chứng nhờ có bệnh viện tùy thời giám sát trị liệu, trầm cảm cần thuốc và can thiệp tâm lý. Phương án trị liệu không phức tạp, chỉ xem ý chí và độ phối hợp của cô như thế nào thôi.
Đối với ý chí của cô, anh không lo lắng. Vì một sai lầm mà cố gắng mười năm, không ai càng có ý chí hơn cô. Về phần độ phối hợp… Anh có con, trừ phi cô đối với con không còn bất kỳ lưu luyến gì, không thì không thể nào không tìm thấy lý do để cô sống.
Tất cả anh đều nghĩ xong rõ ràng, nên làm như thế nào cũng cực kì sáng tỏ, nhưng cảm xúc trong đáy lòng lúc này, vẫn rất sa sút và bi thương.
Kháng cự, chấn kinh, sợ hãi biến mất, đau thương có không gian càng lớn để sinh tồn. Hồi tưởng đến từng bước của hai người, anh không thể nào không trách mình tự phụ. Nếu như anh nguyện ý quan tâm cô một chút trong nửa năm này, thậm chí là hơi coi trọng cô một chút thôi, cũng không đến nỗi tới tình trạng này hôm nay.
Cầm tay của cô, vuốt ve mặt cô, sự dị dạng kia, với xúc cảm hoàn toàn khác biệt trong dĩ vãng, khiến anh bi thương.
Đối với thân thể của cô, anh vẫn có ký ức, thậm chí trước kia tại khi trời tối người yên, sẽ còn bất giác nhớ tới mùi hương và xúc cảm của cô. Dù về sau cô rất đáng ghét, nhưng trong tiềm thức anh, cô thật ra vẫn chính là cô gái ôm eo của anh, ngửa mặt lên, ánh mắt tràn đầy yêu thương và hạnh phúc.
“Em hãy mau tốt lên nhé.” Anh hôn tay cô, thấp giọng nói cho cô nghe.
Cố Du ngủ không có phản ứng, hôm nay cô bị đẩy đi làm kiểm tra các hạng mục, sớm hao hết tất cả thể lực.
Tiết Xán Đông cũng không chờ mong cô sẽ tỉnh, đổi thành ve vuốt mái tóc cô trở nên thưa thớt, từng chút từng chút, vuốt thật lâu.
Hai mẹ con Cố gia ăn cơm trở về đứng tại cửa ra vào, nhìn cảnh này, im lặng không nói. Vào cũng không được, không vào cũng không được.
Cố Mặc vụиɠ ŧяộʍ nói với mẹ Quách Anh: “Anh rể cũng đâu phải không thích chị, sao phải tra tấn chị ấy?”
Quách Anh không tiếp lời, mặt đen nhìn cửa sổ, cảm giác trong lòng cực kỳ khó chịu.
Đối với tất cả chuyện phát sinh trong thời gian này, hoàn toàn vượt qua phạm vi năng lực của bà ta. Đầu tiên là bị người ta báo con gái bệnh nặng, sau đó trơ mắt nhìn con nha đầu chết tiệt kia từng ngày không muốn sống, chờ nhận số mà đón cô về chuẩn bị chờ thời, con rể cũ trong truyền thuyết trước đột nhiên xuất hiện. Sau đó lại đưa bệnh viện, rồi lại gọi chuyên gia, phòng bệnh còn là phòng cao cấp, nhân viên hộ lý cũng mời một đống.
Lúc này ngồi trong phòng, nhìn cũng rất thâm tình. Nhưng nếu như thật sự thâm tình như vậy, sao lại ép con gái bà ta đến nước này?!
Anh bận rộn phen này, thể hiện hết thâm tình của anh, nhưng đồng thời cũng làm hai mẹ con bọn họ đặc biệt khốn nạn.
Nhưng nếu không phải bệnh viện nói để bọn anh trở về, bà ta sẽ trơ mắt nhìn con nha đầu kia chết sao? Coi như lại không thích tính tình nha đầu kia, nhưng làm mẹ thì sao có thể hi vọng con của mình rời cõi đời?
Quách Anh đắm chìm trong tâm tình của mình, càng nghĩ càng bực bội, hoàn toàn vẫn cảm thấy người khác đều ích kỉ.
Cố Mặc thì ở đứng một bên tính toán, trong lòng mặc niệm: Chị nhất định phải sống, trong nhà giờ quá cần yếu nhân trợ giúp, sự nghiệp của em cũng vẫn chưa có cất bước đâu!
Hai mẹ con mang tâm sự riêng, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, của lớn sau lưng đột nhiên bị mở ra, hai người cùng nhau nhìn sang.
Hai ông bà nhà họ Tiết phong trần mệt mỏi xuất hiện tại cửa ra vào, trông thấy đôi mẹ con đứng tại phòng khách, nhất thời còn tưởng rằng tìm nhầm cửa, bất giác nhìn về phía Phó Lỗi sau lưng.
Phó Lỗi đuổi bước lên phía trước giải thích hai câu, Tiết Quốc Thụy không có phản ứng gì lớn, Đinh Văn Tú lại nhướng lông mày, một hồi lâu sau mới khiến mình thành công tiêu hóa tin tức này. Cô con dâu vốn cho là lẻ loi hiu quạnh, chẳng những có mẹ, hơn nữa còn có em trai?
Chuyên này khiến bà có chút mơ hồ, vô ý thức nhìn về phía trong phòng, vừa hay Tiết Xán Đông nghe tiếng đi ra.
“Mọi người đến rồi.”
“Tiểu Du thế nào rồi?” Đinh Văn Tú tiến lên hỏi anh.
“Trước mắt coi như tương đối ổn định.” Tiết Xán Đông ngắn gọn nói, và giới thiệu một chút với mẹ con Cố gia bên trái.
Cố Mặc rất khách khí chào hỏi hai ông bà Tiết, Quách Anh thì nhàn nhạt gật đầu ra hiệu.
Hai ông bà Tiết đương nhiên là lễ phép đáp lại, đối với lần gặp gỡ thân gia cũ, đương nhiên trong lòng còn có dò xét. Chỉ là trạng thái này họ cũng không lo tốn được nhiều những tâm tư này, vẫn một lòng lo lắng đến tình trạng Cố Du.
Lúc hai người nhận được tin tức còn ở Nhật Bản, vừa xuống máy bay liền vội vàng chạy đến. Trên đường đi mang theo đủ loại khó tin, quả thực không nói nên lời.
Tiết Quốc Thụy còn tạm ổn, Đinh Văn Tú lại đỏ hốc mắt.
“Chúng ta đi thăm nó.” Đinh Văn Tú mở miệng.
Tiết Xán Đông gật đầu đẩy cửa phòng bệnh, mọi người nhao nhao đi vào.
Hai ông bà Tiết lần đầu tiên nhìn thấy cái bộ dáng này của Cố Du, không chỉ có Đinh Văn Tú nhìn cô liền òa khóc, mà ngay cả Tiết Quốc Thụy cũng cứng mấy giây, khó có thể tin.
Mẹ con Cố gia ở một bên nhìn, lại mỗi người có tâm tư riêng.
Cố Mặc bi thương, lòng lại có chút hưng phấn. Hai ông bà Tiết, không giống lời đồn, chị ơi chị nhất định phải sống đấy! Cha mẹ chồng thích chị như thế, có gì hơn được điều này?
Quách Anh kéo căng khuôn mặt, còn thối hơn vừa rồi, cảm thấy Đinh Văn Tú đang cố ý làm dáng, mẹ ruột bà ta đây còn không có khóc, bà khóc cái gì? Thật sự đau đớn như vậy, lúc trước sao để chúng ly hôn? Còn ôm con đi!
“Con bé này làm sao lại ngốc như vậy chứ?” Đinh Văn Tú vừa lau nước mắt, vừa nói nhỏ.
Tiết Quốc Thụy cũng đồng cảm, mặc dù về sau ông nghe em mình kể mà hiểu rõ tình hình thực tế, nhưng cũng chỉ có thổn thức và đồng tình, cảm thấy đứa nhỏ này khổ quá. Giờ lại biến thành thế này, trong lòng ông càng cảm thấy đau đớn.
“Bác sĩ nói thế nào?” ông hỏi con trai.
Tiết Xán Đông nói cho họ từng ý kiến chuyên gia và phương án trị liệu, Tiết Quốc Thụy gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của anh, lúc này trừ người nhà của cô, khổ sở nhất, chính là thằng bé này.
“Con đối với nó tốt vào.” Đinh Văn Tú dặn dò.
Bởi vì không ai nói cho bà tình hình thực tế, cho nên từ đầu tới đuôi bà đều cảm thấy là con trai mình sai. Nhưng khi bà chuẩn bị trách cứ anh, nhìn thấy anh cô đơn mỏi mệt, lại có phần không đành lòng, chỉ có thể đổi thành căn dặn.
Tiết Xán Đông đương nhiên gật đầu đáp.
Bởi vì có người ngoài ở đây, hai ông bà Tiết không thể cùng nói chuyện với con trai, Tiết Xán Đông cũng thông cảm họ đi đường mệt nhọc, nên không bao lâu liền đưa họ trở về.
Lúc cáo biệt, Đinh Văn Tú nhỏ giọng hỏi anh: “Không nghe nói Tiểu Du có người nhà, chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiết Xán Đông sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác, “Cô ấy không sống cùng mẹ, quan hệ của hai người cũng không tốt lắm.”
Đinh Văn Tú gật gật đầu, đối với sự âm dương quái khí trên mặt mẹ Tiết kia, giờ đã hiểu.
Bà thở dài, không nhịn được lần nữa nói với con: “Một người đang ổn, lại thành vậy, con đối với nó tốt một chút đi, biết chưa?”
“Vâng.” Tiết Xán Đông gật đầu.
Hai ông bà Tiết im lặng một hồi, mang theo cảm khái và thở dài rời đi.
Tiết Xán Đông đứng tại cửa bệnh viện, vừa đưa mắt nhìn xe đi xa, vừa mặc cho gió lạnh thổi vào thân hình.