Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Của Cô

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tây An

Một lát sau, anh gật đầu với cô.

Sự tác thành này anh không có lý do gì mà từ chối, nhưng vẫn là nói bổ sung: “Nhận nhà đi, em đâu thể không có chỗ đặt chân.”

Cố Du nhẹ nhàng lắc đầu, “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi còn có ít tiền tiết kiệm.”

“Đừng tranh chấp mấy thứ này cùng tôi.” Ngữ khí của anh không thể nghi ngờ.

Cố Du lặng thinh không nói.

Tiết Xán Đông không phải không hiểu sự kiên trì của cô, nhưng ép mình làm như không thấy, tiếp tục nói: “Em ở lại đây chờ sinh, chuyện khác tiến hành dựa theo nội dung hiệp nghị.”

Cố Du không nói một lời, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn ngoài cửa sổ, dịu dàng ngoan ngoãn thanh lạnh.

“Hiệp nghị tôi bảo Phó Lỗi sửa một chút, đợi lát nữa đến thư phòng ký tên. Giấy chứng nhận đã sớm chuẩn bị xong, buổi sáng làm xong thủ tục.” Tiết Xán Đông luận sự an bài, ánh mắt một mực ngừng trên người cô.

Cố Du lẳng lặng nghe, có vẻ như không có dị nghị đối với tất cả anh an bài.

“Buổi chiều tôi phải đi công tác.” Cuối cùng, anh đột nhiên bổ sung một câu như vậy, cũng không biết có phải là muốn để mình có vẻ không quá tuyệt tình không.

Cố Du vẫn không có phản ứng gì, tư thế không thay đổi, ánh mắt cũng không rơi ở trên người anh, chỉ an tĩnh ngồi ở kia, không biết suy nghĩ cái gì.

Tiết Xán Đông chậm rãi thu mắt lại, nhất thời cũng không rõ trong tim là cảm giác gì. Cảm giác như chặt đứt mớ đay rối trong ngực, nhưng lại thêm một vết sẹo vào tim.

Anh đứng dậy trong phút chốc, đi ra cửa. Nhất định phải rời khỏi không gian này, bởi vì lại tiếp tục chờ đợi với cô như thế, anh không chắc mình sẽ không làm ra quyết định không lý tính gì.

Tiếng đóng cửa khẽ khàng, có vẻ đột ngột trong căn phòng an tĩnh. Cơ thể Cố Du vô ý thức rung một cái, theo đó chậm rãi thu tầm mắt lại, lại nhìn về phía cửa. Rõ ràng nom vẫn là vẻ mặt không biểu tình, bộ dáng bi thương không quan trọng, nhưng một giây sau mí mắt nhẹ nhàng rủ xuống, nước mắt liền chảy xiết không có dấu hiệu ngừng. Gấp rút, lại không một tiếng động.

Cô yên lặng nói với mình, đây là lần cuối cùng rơi lệ.

Hiệu suất làm việc của Tiết Xán Đông phi thường cao, giống như lúc kết hôn, ly hôn lúc cũng dứt khoát mau chóng như cũ.

Vẻn vẹn một buổi sáng, hai người đã giải quyết xong quan hệ vợ chồng, từ đó thanh toán xong cả người cả của.

Đương nhiên, trước khi con sinh ra, vẫn không thể tính là thanh toán xong. Cô không thể dời xa nhà anh, thậm chí không thể rời nửa bước khỏi người anh an bài. Hiệp nghị nói chi hay thì là phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, thật ra đương nhiên là vì đề phòng cô mang theo con chạy thôi.

Nhưng mặc dù cần ở lại trong nhà anh chờ sinh, song gian phòng lúc đầu, rốt cuộc cô không ở lại được. Dù cũng không đến bao lâu, nhưng không biết vì sao, hồi ức thuộc về căn phòng này lại nhiều như vậy.

Cô chỉ có thể chọn một phòng khách ở lầu một bình thường không hay vào để chuyển vào, giữ vững tinh thần thật tốt để thai nghén con của mình.

Nhân viên công tác trong nhà vẫn như trước kia không có gì khác biệt, xưng hô như cũ, thái độ đối với cô cũng không có bất kỳ khác biệt gì. Giống như hoàn toàn không biết chuyện. Mà không chỉ như thế, hai ông bà nhà họ Tiết cô lo lắng nhất, dường như cũng không biết họ làm sao, hết thảy đối với cô vẫn như trước. Hình như hồ còn nghĩ rằng cô đột nhiên từ chức, chỉ là thân thể mỏi mệt mà thôi.

Thậm chí ngay cả Tiết Xán Đông, cũng vẫn ở cùng với cô, cùng nhà không cùng phòng. Cô chuyển ra khỏi phòng ngủ cũ, anh thì vẫn ở đó. Giống như hết thảy đã từng phát sinh ở nơi đó, với anh mà nói đều là râu ria.

Nhưng không thể không nói, cuộc ly hôn này anh xử lý rất có thể diện, cho hai người đủ tôn nghiêm. Tựa như bất kỳ quan hệ gì với anh trong dĩ vãng, đều kết thúc rất có tiết chế. Riêng tư chính là riêng tư, ngay cả cha mẹ đều có thể không nói. Cô nghĩ, hẳn là chỉ là tạm thời không nói cho thôi. Dù sao chờ con sinh ra, tất cả sẽ thật sự kết thúc.

Chuyện của bố, Tiết Quốc Lương đã cho người xử lý, trách nhiệm của Hà Kim Minh cũng truy cứu. Từ các kiểu hành vi điên cuồng tìm kiếm cô của Hà Tích, thế giới bên kia chắc hẳn cũng một trận gió tanh mưa máu. Nhưng những thứ này, đã không có quan hệ với cô. Đúng sai hay không, đều kệ vậy. Chuyện trước mắt chuyện cô một lòng muốn làm, chính là sinh ra con thật tốt.

Vui vẻ có lẽ không thể nào cam đoan, nhưng ít ra là một Bảo Bảo khỏe mạnh.



Sáng sớm ánh nắng tươi sáng, hôm nay là ngày kiểm tra sinh thiết của Cố Du.

Vừa tới gần phòng ăn, cô đã nghe thấy vị cà phê nồng đậm. Cô giờ không uống cà phê, nên người hưởng dụng nó chỉ có Tiết Xán Đông.

Bước chân bởi vậy mà dừng một lát, cô đứng tại chỗ ngoặt hít sâu hai lần, mới cất bước tiến vào phòng ăn.

Tiết Xán Đông mặc trang phục bình thường ngồi ở ghế chính, vừa hưởng dụng bữa sáng, vừa nhìn pad. Nghe thấy tiếng vang, vô thức ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua mắt của cô, trực tiếp rơi xuống bụng.

Dường như không ngờ được bụng của cô đã lớn như thế, anh ánh mắt lóe lên một tia chấn kinh.

Cố Du gật đầu với anh, giải thích nói: “Tám tháng.”

Mấy tháng nay Tiết Xán Đông vô cùng bận rộn, hai người lệch giờ rất lớn, bình thường anh về, cô đã ngủ. Đợi cô tỉnh lại, anh không phải đang nghỉ ngơi, thì là đã rời đi. Mặc dù cùng ở chung một mái nhà, cũng chỉ chạm mặt hai lần.

Tiết Xán Đông gật đầu hơi có vẻ cứng nhắc, để tay xuống pad, “Gần đây thế nào?”

“Rất ổn, hôm nay sẽ đi kiểm tra sinh thiết.” Cố Du lại rót nước ấm, bưng phần bữa sáng dinh dưỡng của mình, ngồi xuống một chỗ khác.

Tiết Xán Đông nhìn cô chậm rãi ngồi, có phần không quen. Dù dạo này tất cả tình hình của cô anh đều rõ như lòng bàn tay, nhưng sự rung động chân thực này, quả thực không thể dùng lời mà hình dung được. Hơn hai tháng trước trông thấy cô nơi đầu bậc thang, có lẽ cũng là do quần áo, nhìn vẫn không có gì thay đổi quá lớn. Lúc này nhìn cơ thể cô có vẻ hơi nở nang, cùng sắc mặt hơi trắng bệch, cảm giác sắp làm bố liền nồng đậm hơn.

“Tôi đi cùng em.” Anh bưng cốc cà phê, uống một ngụm.

Cố Du bất ngờ ngẩng đầu, có phần không biết đáp lại làm sao, hai giây sau đi mới cụp mắt xuống nói: “Không sao, chỉ là kiểm tra theo thông lệ thôi.”

Tiết Xán Đông nhìn chăm chú gò má của cô, im lặng không nói. Không phải không nhìn ra cô không được tự nhiên, ăn một bữa cơm cách anh vạn dặm, nếu như có thể, anh tin rằng khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô sẽ chọn quay đầu rời đi.

Mặc dù không trông cậy sau khi ly hôn còn có thể làm bạn, nhưng trạng thái lúng túng bây giờ này, quả cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Đặc biệt là sự yếu ớt trong lãnh đạm cô mơ hồ lộ ra ngoài, sẽ khiến cho anh có ảo giác mình là tên khốn. Nhưng rõ ràng cô mới là người phá hỏng tất cả quan hệ mà?

Tiết Xán Đông có chút đau đầu, lông mày cũng bất giác nhíu lại.

“Mấy giờ?” ngữ khí anh không được tốt hỏi cô.

Tay Cố Du uống nước dừng lại, nhìn sang anh, không rõ sự tức giận đột nhiên xuất hiện sao lại đến, cô lẳng lặng nhìn anh, cũng không đáp lời.

Ánh mắt hai người tương giao như vậy, cảm xúc không biết tên mau chóng phiêu tán giữa không trung.

Tiết Xán Đông bỗng nhiên ý thức được, đây là lần đầu từ khi ly hôn đến nay, cô nhìn anh như vậy. Từ ngày đó, tầm mắt của cô dường như không còn đặt trên người anh. Ngay cả vừa rồi khi chào hỏi anh, cũng chỉ là hơi nghiêng mắt nhìn anh một cái, thể hiện lễ phép. Mà suy nghĩ kỹ lại một lát, đêm hôm đó ở đầu bậc thang, cô cũng chỉ là buông thõng mắt, nói câu ‘Về rồi hả’ rồi vào phòng nhỉ.

Chẳng biết làm sao, chuyện này đột nhiên khiến anh có chút để ý, đến mức ánh mắt nhìn về phía cô cũng mang vẻ không vui.

Mắt vẫn là cặp mắt khiến anh động lòng lúc trước, cũng rốt cuộc không còn khiến nhịp tim anh ấm áp. Cô nói không sai, có lẽ đây mới thực sự là cô, người phụ nữ không còn diễn trò, cũng không yêu anh chút nào.

Cố Du không có Thuật đọc tâm, nhưng cũng có thể nhìn ra sắc mặt anh không tốt, chỉ là bây giờ cô đã không còn quyền lợi quan tâm anh, nên chỉ có thể làm như không thấy, thấp giọng nói với anh: “Mười giờ.”

Tiết Xán Đông bị ánh mắt và câu trả lời lãnh đạm của cô lôi lý trí về, thu tầm mắt lại, ‘Ừm’ một tiếng coi như đáp.

Cố Du không biết đây có phải là vẫn muốn theo cô đi kiểm tra sinh thiết hay không, nhưng nếu như anh nhất định phải đi, cô thật sự cũng không thể nói gì. Mặc dù đến giờ cô cũng không tìm ra cách chung đυ.ng cùng anh, nhưng dù sao diễn lâu như vậy, ‘Làm như không thấy’ đối với cô mà nói cũng không phải khó khăn như thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »