Tháng chín đã tới, thành phố như chìm ngập trong sắc thu lành lạnh. Những cơn mưa hè đã dịu bớt, chừa lại chút ánh nắng nhạt màu. Vũ đang nghĩ, tháng này cô cần phải tìm một công việc mới. Ở tòa soạn vừa tuyển nhân sự, cô lại thấy mình bị chìm ngập bởi những con người khác. Có lẽ cô không hợp ở những nơi ồn ào và tràn đầy nhựa sống. Thế giới của cô phải là nhữngnơi trầm màu. Hoặc là không có gì cả.
Vũ gọi điện về ẹ, cô nói bản thân đang rất tốt. Nói dối là một điều ai cũng cần phải học, đôi khi nó giúp cho chúng ta và cả những ngườithân của chúng ta an lòng. Mẹ dặn, con nhất định không được lao lực quá, cần phải chăm sóc tốt bản thân. Cô nói phải, chứ không nói vâng! Nhữnglời mẹ nói bao giờ cũng được Vũ mặc định là dạy dỗ, còn sự quan tâm củamẹ bao giờ cũng được cô đồng hóa thành nghi hoặc và không tin tưởng. Mẹrất giống Vũ, bà sẽ không bao giờ tin vào sự hài lòng của người khác vàcủa chính bản thân mình. Đó không biết là sự cầu toàn hay là đa nghi.
Cuối tuần, thành phố như một quả cầu bị nhồi nhét đến căng phồng. Nó gần như muốn bùng nổ trong sự đông đúc, ồn ào và khói bụi. Vũ nghe thấynhững tiếng gào từ sâu thẳm trong lòng thành phố. Nó muốn ai đó vỗ vềhoặc là giang một vòng tay để nó ngả vào thật yên bình. Tuy nhiên, Vũ tự nói rằng thành phố rộng lớn như vậy, biết tìm đâu ra một người như thếchứ!
Cô đi khắp các ngõ ngách trong thành phố, chụp rất nhiều ảnh. Thời giangần đây Vũ bỗng nhiên chán công việc viết báo của mình. Cô nhận chụp ảnh ột tờ báo tuổi học trò. Vì chưa phải là cộng tác viên chính thức,nên lương vẫn phải tính theo sản phẩm.
Những khoảnh khắc mà Vũ chọn lựa thường là những khoảnh khắc muộn – Lànhững bức ảnh mà cô biết mình sẽ không bao giờ nắm giữ được điều quantrọng trong đó.. Là những bức ảnh mà vũ biết, cả cuộc đời này cô khôngthể bắt gặp lại được nữa. Chúng cần phải tan biến
Vũ nhớ mình còn giữ tấm ảnh của Liêm, tấm ảnh màu đen trắng. Lúc rửa ảnh cô còn nghĩ sẽ đưa nó cho anh vào một ngày không xa, hy vọng rằng anhta sẽ thích nó. Nhưng gần nửa tháng nay, Liêm đã biến mất. Anh ấy khônghề nói gì với cô, mà, có gì đâu để trao gửi cho nhau chứ. Trước đó Liêmtừng nói, anh ấy không phải người thuộc về thế giới này. Anh ấy đến đâychỉ để yêu. Tuy nhiên, hạnh phúc lại quá ngắn ngủi, người con gái củaLiêm đã thực sự tan biến vào bầu trời.
Vũ dừng chân lại ở một con phố, trên phố đông người qua lại. Có rấtnhiều thứ khiến cô muốn bật khóc ngay lúc này. Cảnh, người, vật, nỗibuồn, hạnh phúc…và anh. Một người đã từng hát: “Anh xa khuất mờ, giữaphố người. Chuyện tình yêu…chỉ là giấc mơ thôi!”. Hóa ra tất cả những lý do khiến chúng ta sống cho đến thời điểm này chính là những giấc mộngđó. An Ni Bảo Bối từng nói, thế giới không hợp với ước mơ của chúng ta.Nhưng chúng ta lại không thể đang tâm vứt bỏ những mong ước lớn lao đótrong lòng. Thành ra cứ phải sống như thế, yếu ớt và mỏi mệt. Có lẽ côấy nói đúng, chúng ta chỉ là những người trần mắt thịt yếu ớt và mỏi mệt mà thôi.
Vũ đưa máy ảnh lên, liên tục bấm. Trong khoảng năm tấm, luôn xuất hiệnmột người đàn ông mặc áo phông trắng, quần jeans, đầu đinh, khuôn mặtgóc cạnh và đang nhìn về phía ống kính. Anh ta đứng yên, giữa phố đôngngười. Lens làm mờ ngoại cảnh, chỉ hiện rõ người đàn ông ấy.
Cô từng nói: “Chúng ta có thể giữ liên lạc không?”
Anh từng trả lời: “Được!”
Cho đến bây giờ mới được gặp lại anh, nhưng khoảng cách lại ngỡ như mỗingười một đầu thế giới. Cô từng nghĩ, khi gặp lại anh nhất định phảichạy đến, ôm chầm lấy anh. Cô sẽ dùng tất cả sự cố chấp mà bản thân cóđể giữ anh lại bên đời. Đôi cánh trên vai anh bị cô nẹp chặt, mãi mãikhông thể tự do được nữa. Chúng ta đôi khi phải ác độc với chính tìnhyêu của mình. Tuyệt tình và mãnh liệt, cho dù có phải làm tổn thươngnhau. Điên cuồng như thế, đó mới chính là tình yêu mà chúng ta theođuổi.
Từ trong ống kính, Vũ có thể thấy Dương Nguyễn đang bước lại về phíamình. Tấm áo trắng của anh sáng lòa trong nắng thu nhợt nhạt. Khuôn mặtlãnh cảm như đã trải qua hàng ngàn sự đời. Đôi mắt sâu thẳm như lòng đại dương. Làn môi bạc khẽ mím, sẵn sàng tức giận bất cứ lúc nào. Từ conngười của anh, cô luôn luôn cảm thấy có gì đó rấ sạch sẽ và thanh khiết. Nhưng đó là một màu trắng tuyệt vọng.
Anh nói: “Tôi sẽ không dễ dừng lại bên cạnh một người con gái chỉ bởi vì tôi thích cô ta, hoặc cô ta thích tôi.”
Vũ buông máy ảnh, cả khuôn mặt ngập trong vẻ mỏi mệt. Có lẽ là do hômnay cô đã đi rất nhiều. Phải, cô đã đi rất lâu mới có thể tìm thấy anh.Cô đáp: “Nếu em nói, em chỉ nhớ anh thôi thì sao? Chúng ta đều là nhữngkẻ cô độc, đều hiểu rằng không thể chịu được cảm giác ở nguyên một chỗ.”
“Tôi thích đi đến một ngọn núi, có tuyết và gió lạnh. Tôi sẽ hút thuốc trên đó, hoặc là tự thiêu đốt đời mình.”
“Em không muốn biết về những dự định của anh, bởi vì chúng mãi mãi sẽchỉ là những dự định. Nhưng em tin, anh cũng nhớ em như em đã làm vậy!”
Cả hai người cùng đứng nhìn nhau, thành phố đã thực sự bùng nổ cho cáisự nhét thêm này. Không phải vì căng thẳng và mỏi mệt, chỉ là thời gianchờ đợi đã quá lâu.
Dương Nguyễn nắm lấy tay cô, anh dẫn cô đi qua lòng đường, xe cộ đềukhông thể đâm xuyên qua họ. Trong thành phố này, bất kỳ ai cũng sẽ tựcoi mình là sinh vật nhỏ bé, vô hình. Nhưng nếu có ai đó bên cạnh, họ sẽ chẳng quan hoài điều gì khác nữa.
Thật bất ngờ là Dương Nguyễn lại dẫn cô về nhà anh, nơi mà cô vẫn thường tự tưởng tượng. Cô đã từng nghĩ đến chiếc ghế mà anh ngồi, chiếc giường mà anh nằm, chúng nhất định sẽ có màu xám. Nhưng không, chúng đều bìnhthường như cuộc sống vốn dĩ. Dương Nguyễn sống trong một căn hộ cao cấp, Vũ không biết anh lại giàu có đến như vậy. Tất cả đồ đạc trong nhà đềurất đắt giá, chỉ có duy nhất người đàn ông này là không!
Vũ luôn cảm thấy Dương Nguyễn là một gã trai thầm lặng, ngoài vẻ cô độcthu hút ra thì không có điều gì khác. Phải, anh ta có thể được rất nhiều người con gái thích thú, nhưng với những người khác thì không. Sẽ không có ai chịu ở bên một kẻ suốt ngày chỉ im lìm như một loài động vật nguy hiểm cả. Như thế là quá tẻ nhạt, hoặc có thể là quá mạo hiểm!
“Em có vẻ không thích nơi này.” Dương Nguyễn châm một điếu thuốc, anh nhếch môi nói.
Vũ nhìn xung quanh, vẻ mặt vô cảm, chỉ có đôi mắt đen là sáng rỡ. “Không phải, nhưng em không ấn tượng.”
“Em luôn cần tìm một thứ khiến bản thân phải rung động hay sao?” Nói đến đây, Dương Nguyễn bỗng nhiên nhìn vào chiếc máy ảnh đeo trên cổ của Vũ.
“Ừm, có lẽ vậy.”
Dương Nguyễn thở ra một làn khói, anh tựa người ra sau, đôi mắt khẽ nhắm hờ. Trên khuôn mặt của anh lộ rõ vẻ mâu thuẫn phức tạp. Dường như anhkhông quan tâm đến điều gì cả, mà dường như cũng rất lo sợ điều gì đó.Anh nói: “Nếu giờ tôi nói em hãy làʍ t̠ìиɦ với tôi, thì em có ấn tượngkhông?”
Vũ im lặng, trong lòng cô không phải chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.Cô rất bản năng và hoang dã. Cô yêu sự tự do, không toan tính. Cô muốnđược anh vuốt ve cơ thể bằng những ngón tay lạnh, đánh tan nỗi cô độcdày đặc trong tâm hồn. Cô muốn được anh ôm lấy, giúp cô bớt hoang mang.Đây là điều mà cô đã từng nghĩ, với người đàn ông của đời mình, cô nhấtđịnh sẽ cho đi tất cả.
Nhưng cô không biết, Dương Nguyễn có phải là người đàn ông của đời côhay không. Phải, chúng ta sẽ không bao giờ xác định được điều đó.
Thế rồi Vũ từ tốn trả lời: “Vâng, em sẽ rất rung động. Chỉ là, anh không sợ phải đón nhận thêm một sự cô đơn nữa hay sao?”
“Nghe này Vũ, em có bao giờ bị cảm giác tuyệt vọng xâm lấn hay chưa? Nếu rồi thì em chắc biết, tôi đã là kẻ trắng tay. Không tình yêu, không lối thoát, tất cả chỉ là sợ hãi. Một ngày nào đó tôi chết đi, tôi chắc sẽchẳng có ai nhớ gì về mình. Vậy nên người sợ hãi lúc này phải là em, vìnếu mọi chuyện xảy ra thì em sẽ phải nhớ đến tôi. Tận đến kiếp sau cũngkhông quên được!”
“Anh coi tình yêu là như thế phải không? Là phải bản năng, tự do và chìm ngập vì nhau. Phải không Nguyễn?”
“Phải. Tôi nghĩ nếu chúng ta yêu nhau, thì chúng ta sẽ đau khổ. Có đau khổ mới nhớ về nhau mãi mãi!”
Vũ chỉ cần vậy, chỉ cần anh cũng như cô, cũng nghĩ tình yêu chính là sợi dây gai đẹp mà tàn nhẫn.
Rồi cô tiến về phía anh, cúi xuống nhìn vào mắt anh. Người đàn ông nàychưa bao giờ nói sẽ ôm lấy nỗi cô đơn của cô như cô đã hy vọng. Nhưnganh khiến cô hiểu rằng, sẽ chẳng có ai làm như vậy cả, chúng ta phải tựthoát ra chính sự tuyệt vọng của bản thân.
Đặt môi mình lên môi anh, hít lấy chút khói thuốc còn vương lại, Vũ cảmnhận được sự ram ráp trên đôi môi trần ấy. Anh ấy hẳn là rất cuồngnhiệt, hoặc chỉ là một con thú hoang điên cuồng trong nhục cảm vì muốnthoát khỏi gông cùm.
Hôm ấy, cả hai đều ôm chặt lấy nhau như muốn hòa tan làm một. Cô thở dồn dập, liên tục cắn lên vai anh. Trên đầu lưỡi có vị tanh ngọt ngào, nókhiến cô gần như tan chảy. Có rất nhiều điều cô muốn nói với anh, nhưngcô nghĩ anh ấy sẽ tự hiểu được. Khi anh ấy cùng với cô, anh ấy sẽ tựnghe được tiếng nói của linh hồn. Da thịt của anh lạnh lẽo, nhưng mồ hôi lại vô cùng ấm nóng. Mái tóc của anh cọ lên ngực cô, cô ngửa đầu uốngcạn những dư vị của trầm luân. Anh thì thầm bên tai cô, cô không muốnnghe rõ. Các ngón tay mải miết đan cài vào nhau, siết chặt.
Bên ngoài không rõ là ngày hay đêm, chỉ biết rằng họ làʍ t̠ìиɦ rất lâu.Cứ như hai con thú điên cuồng bị nhục cảm hút cạn sức lực. Thời gian đãtrôi qua, tựa như hàng ngàn thế kỷ vụt đi như một mũi tên xé gió. Vũ cảm nhận được người đàn ông này có thể khiến cô ham muốn, có thể khiến côquên đi mọi thứ đang tàn lụi từng ngày. Nhưng cô cũng biết, cách để anhđập tan mọi sự sợ hãi trong lòng cô chỉ có thế này. Con người của anhquá lạnh lẽo, nếu chỉ một chiếc ôm thì không thể khiến cô cảm thấy anlành. Và cả cô cũng thế, cô cũng không thể khiến anh thoát khỏi nhữnghoang mang đó.
Giống như anh đã nói, nếu như hai người yêu nhau, thì chắc chắn họ sẽ đau khổ.