Một tuần trôi qua trong nháy mắt. Mới sáng sớm, Quận Hy Ca đã nghe thấy dưới nhà truyền đến những âm thanh ồn ào.
Cô lơ mơ tỉnh giấc, liếc sang bên cạnh thì thấy Diêm Dụ vẫn đang an lành ngủ say. Không nỡ đánh thức anh, nghĩ nghĩ, cô bèn bám vào hai bên thành giường, dùng lực ở cánh tay để nâng đỡ thân mình, khó khăn lắm mới có thể ngồi dậy.
Trước giờ bọn họ vẫn luôn ngủ chung, Quận Hy Ca cảm thấy đây cũng không phải vấn đề gì lớn. Hiện tại cô là một kẻ tàn tật, chắc hẳn Diêm Dụ cũng chẳng điên rồ gì mà động vào cô.
Vệ sinh cá nhân mất 30 phút, quay ra, Diêm Dụ đã tỉnh tự bao giờ. Anh đang tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt nhìn cô chăm chú, đột nhiên mở miệng nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Quận Hy Ca nhàn nhạt đáp, cô tận lực di dời sự chú ý khỏi phần xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo anh, âm thầm ho khan một tiếng.
Bây giờ cô mới nhận ra người đàn ông này cũng có những lúc đẹp trai, gợi cảm đến lạ thường… Trừ những khi không đứng đắn ra, hình tượng của anh chính là một người hoàn hảo, trưởng thành và chín chắn, rất đáng để dựa dẫm.
Diêm Dụ vén chăn xuống giường, cơ thể có chút mệt mỏi. Đêm qua anh đi ngủ khá muộn, nguyên nhân một phần là vì dự án lớn của công ty, phần còn lại là do anh đang cố ý.
Anh dừng bước trước mặt Quận Hy Ca, đoạn nhỏ giọng dặn dò: “Em đợi tôi thay đồ đã, sẽ không lâu đâu, ông nội có điều muốn nói với em.”
Quận Hy Ca nhíu nhíu đôi lông mày, không có ý đợi anh, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Cô ngồi im một lát, chán quá, tiện tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn, bấm vào mục tin nhắn.
Xem qua loa một chút, thấy không có gì, đúng lúc đang định bỏ xuống thì điện thoại bỗng kêu “ting” một cái, tin nhắn mới ngay lập tức nhảy ra, hiển thị một đoạn nội dung ngắn ngủi.
Thám tử tư: [Đã điều tra xong, bao giờ cô đến lấy?]
Quận Hy Ca suy nghĩ rồi bình tĩnh nhắn lại: [Bao giờ qua tôi sẽ báo anh.]
“Hy Ca, em thấy tôi mặc bộ này thế nào?”
Giọng nói hưng phấn của Diêm Dụ vang lên sau lưng, cô ngoái đầu, đáy mắt phản chiếu một thân ảnh cao ráo.
Diêm Dụ đang khoác trên mình một bộ tây trang màu đỏ rượu bắt mắt, tóc tai được chải chuốt kĩ càng, gương mặt anh tuấn, sắc sảo, thoạt nhìn vừa lịch lãm vừa pha chút tà mị.
Quận Hy Ca ngây ngốc nhìn, l*иg ngực rộn ràng như trống bỏi. Diêm Dụ thấy vậy, anh cười “hửm” một tiếng, tiến sát về phía cô, lúc này cô mới giật mình cúi đầu.
Nụ cười trên môi Diêm Dụ ngoác đến tận mang tai, anh cất giọng vui vẻ: “Có phải em cảm thấy tôi rất đẹp trai không?”
Quận Hy Ca trưng ra bộ mặt vô cảm, thực chất thâm tâm đã muốn điên lên rồi. Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng có một sự thật là Diêm Dụ quyến rũ đến mức quá đáng!
Khóe môi cô khẽ động đậy: “Anh bớt ảo tưởng đi, đẹp trai đến mấy cũng không thể mài ra mà ăn được.”
Diêm Dụ len lén bĩu môi, rõ ràng là thích muốn chết mà còn bướng bỉnh không chịu thừa nhận. Vừa rồi là ai nhìn anh đắm đuối đến thế? Bị vẻ bề ngoài của anh hấp dẫn, nói một câu dễ nghe cũng không được à?
Diêm Dụ hừ hừ trong miệng, bỗng nhiên cười sâu xa: “Người khác thì tôi không chắc, nhưng em thì có thể mài tôi ra ăn được. Tôi cho phép!”
Quận Hy Ca lườm anh: “Vô vị.”
Người đàn ông này, nghĩ đủ trăm đường để dụ dỗ cô, xem ra là rất gấp gáp rồi. Dạo này, cô cũng nghe An Cửu nói hình như có người đang theo dõi cô ấy, rất có thể đối phương cũng đang nhằm vào chiếc bật lửa kia.
Diêm Dụ đi đến vỗ vào vai cô, anh đẩy xe lăn đưa cô xuống dưới.
Trong phòng ăn, bữa sáng đơn giản đã được người hầu chuẩn bị chu toàn. Có bánh mì sanwich, salad rau củ cùng với sữa ấm, tất cả đều đảm bảo năng lượng, đầy đủ chất dinh dưỡng.
Vừa mới yên vị không lâu thì ông cụ Diêm cũng đến, nối tiếp là Diêm Lãnh với bộ dạng ngái ngủ, mái tóc bù rù và quầng mắt thâm đen.
Hắn đưa mắt nhìn qua Diêm Dụ, thấy anh ăn vận chỉn chu như vậy, tức thì liền kinh ngạc không nói nên lời. Mãi khi ông cụ lên tiếng thúc giục, hắn mới lững thững ngồi xuống, lắc nhẹ đầu: “Anh hai, chỉ là đi làm thôi mà, có đến mức phải nổi bật vậy không?”
Mặc như thế cho ai xem? Rõ là chói mắt!
Diêm Dụ cười cười, anh nhấp một hớp sữa nhỏ, vị ngọt dịu lan tỏa nơi đầu lưỡi rồi chảy xuống cuống họng, có mùi hương thơm nhẹ nhàng. Anh điềm nhiên tố cáo với ông cụ: “Ông à, đêm qua A Lãnh lại thức khuya chơi game.”
Ông cụ liếc Diêm Lãnh, mặt hằm hằm, thấp giọng hỏi: “Có thật không?”
Thức khuya vì công việc thì không nói, đó là bất đắc dĩ, nhưng thức khuya để chơi game thì quả là hoang đường. Cháu trai của ông có còn là trẻ con đâu mà lại mê đắm dăm ba cái trò vớ vẩn?
“Ông ơi, ông đừng tin anh hai!” Diêm Lãnh huơ huơ tay, hắn kín đáo trừng anh, lại tiếp tục biện minh: “Anh ấy có biết gì đâu chứ? Hừ, suốt ngày chỉ quan tâm mỗi chị dâu, nào còn tâm trí nhớ đến đứa em trai vất vả, nhọc nhằn sớm tối lo cho vận mệnh công ty này…”
Quận Hy Ca đang uống sữa suýt nữa thì bị sặc: “…” Cô vuốt vuốt ngực, vô cùng khổ não, làm ơn đừng có lôi cô vào được không?
Trong những ngày qua, cô đã không ít lần được mở mang tầm mắt khi chứng kiến cảnh tượng mà không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy. Hai anh em nhà này cứ hở ra là đấu khẩu với nhau, phân tranh hơn thua, cao thấp, không khác gì con nít ba tuổi. Nhất là Diêm Lãnh, hắn còn bày đặt làm nũng với ông cụ nữa. Thật không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt đẹp đẽ ấy khi chu môi làm nũng sẽ buồn cười thế nào…
Diêm Dụ ý vị cười mỉm, ông cụ khoát tay, bảo mọi người tập trung ăn sáng. Ông cho Diêm Lãnh một ánh mắt, hắn cũng biết điều mà ngậm miệng lại, trong lòng có chút chột dạ vì đã nói dối.
Im ắng một lúc, ông cụ đột nhiên cất giọng trầm đều: “A Lãnh, hôm nay cháu không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi, tiện thể ra ngoài vui chơi cho khuây khỏa tinh thần.”
“Vâng ạ!”
Diêm Lãnh cười típ cả mắt, hắn nhướn mày một cách thích thú. Cuối cùng hắn cũng có thể thoát khỏi một đống số liệu phức tạp cùng với mấy lão già cổ đông thâm trầm, gian xảo rồi.
Bây giờ, cũng đã đến phiên Diêm Dụ thay hắn ra trận!
“A Dụ, ta rất mong chờ vào những biểu hiện sắp tới, cho nên cháu đừng làm ta thất vọng!” Ông cụ chậm rãi nói, ngữ khí thể hiện sự tin tưởng hết mực. Trước đó, ông rất hài lòng với một tuần làm việc đầy năng suất của Diêm Dụ.
Ông biết đứa cháu này không hề vô năng, nó chỉ đang giấu tài mà thôi.
Ông cụ gật gù như thể tán thưởng, ngay khi bắt gặp ánh mắt chứa đựng hàm ý của Diêm Dụ, ông chợt nhớ ra, hình như mình đã quên mất một điều quan trọng.
Ông lặng lẽ thở dài, ôn tồn gọi Quận Hy Ca: “Cháu dâu…”
“Dạ?”
Quận Hy Ca tạm thời chưa thích ứng được với cách xưng hô này, vẻ mặt mười phần ngượng ngùng.
Đứng trước một bậc trưởng bối dày dặn như ông cụ Diêm, cô luôn nảy sinh một loại cảm giác áp lực không tên, khiến cô bất tri bất giác bộc lộ cảm xúc thực sự của mình lúc nào không hay.
“Ta đã sắp xếp cho cháu một vị trí phù hợp ở Diêm thị, từ hôm nay trở đi, cháu hãy cùng A Dụ đến công ty.”
“Sao ạ?!” Quận Hy Ca bất ngờ hỏi lại, trong con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ khó tin.
Sắc mặt ông cụ nghiêm nghị, “Nghe lời ông.”
Đây là giao ước bí mật giữa ông với Diêm Dụ, vì thế ông bắt buộc phải thực hiện được.
Quận Hy Ca cứng họng, cô híp mắt quan sát Diêm Dụ, thấy anh vẫn cứ bình thản ăn uống thì bỗng dấy lên nghi hoặc.
Theo lý mà nói, ông cụ Diêm sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho cô đến công ty mới phải. Với dáng vẻ này của cô, chẳng phải Diêm gia sẽ bị mọi người chế nhạo, cười chê sao? Đại thiếu gia của một gia tộc quyền thế lại cưới về một người phụ nữ chân tay không lành lặn, điều này có bao nhiêu nực cười chứ?
Quận Hy Ca lười phải nghĩ nhiều, cô mặc kệ, ở đâu cũng như nhau thôi, trước hết cứ thuận theo ý của ông cụ đã.
Trong bếp, thím Quyên cũng đã nghe thấy hết thảy cuộc đối thoại vừa rồi. Bà ta vừa mới được gọi quay lại sau một tuần nghỉ, nhưng thái độ của ông cụ Diêm đối với bà có vẻ đã lạnh nhạt đi không ít.