Chương 113: Ngoại truyện 4: Đứng trên chiếc cầu độc mộc, đợi em, nắm tay em

Tối hôm ấy, một bó hoa đột nhiên được gửi tới, còn đính kèm một chiếc thiệp viết tay vô cùng chỉnh chu, tinh tế. Nguyên văn là như thế này: [Chúc mừng em đã sinh con - Chung Tử Dương.]

Nội dung ngắn gọn, súc tích, nhìn cái tên kia, Diêm Dụ như muốn xù lông. Người đàn ông này biến mất khỏi cuộc sống của họ đã lâu, tới thời điểm vợ anh sinh nở, hắn ta làm vậy là có ý gì?

Quận Hy Ca thấy chồng lại bắt đầu ghen tuông ấu trĩ, chỉ nói: “Chung Tử Dương đã chịu gửi thiệp chúc mừng tức là hắn ta đã từ bỏ rồi. Anh… đang ghen với ai hả?”

Diêm Dụ đen mặt, còn có chút xấu hổ.

Thấy Hạt Mưa quấy khóc, anh định pha sữa bột cho con uống thì Diêm Lãnh bỗng nhiên từ đâu xuất hiện tranh công.

“Anh hai, để em.”

Diêm Dụ nhìn hắn khó hiểu, em trai anh từ bao giờ lại biết chăm trẻ con vậy?

Diêm Lãnh cười xòa khoát tay: “Đừng nhìn em như vậy. Anh mau đi ăn gì đi, bác trai bác gái đang về chuẩn bị đồ cho chị dâu rồi, còn mỗi anh thôi đấy.”

“Hạt Mưa, lại đây với chú nào!”

Nói rồi, Diêm Lãnh nhẹ nhàng cưng nựng Hạt Mưa. Đứa bé có vẻ thích, cứ cười miết.

Diêm Dụ hôn vợ, hôn con một cái thật kêu, sau đó mới từ từ rời khỏi phòng bệnh. Anh vừa bước ra thì đυ.ng trúng một người, nhìn kĩ mới thấy hóa ra là Âu Dương Phương.

Bên cạnh Âu Dương Phương là một người phụ nữ mặc đồ bầu, bụng rất to. Trông thấy anh, hắn ta khúm núm che mặt, không muốn gặp rắc rối. Có lẽ kể từ lần bị anh dạy dỗ, hắn ta đã biết điều hơn nhiều, không còn tìm đến Quận Hy Ca tự chuốc nhục vào thân nữa.

Diêm Dụ thản nhiên lướt qua hắn ta, bây giờ, hai vợ chồng đã có thêm Hạt Mưa rồi. Anh đang nghĩ, lúc ngủ, mình sẽ phải nhường vị trí cho Hạt Mưa, không còn được độc chiếm vợ yêu nữa chăng?

Lúc đi ngang qua đại sảnh, anh đã chạm mặt Triệu Lan Ngọc. Bà đứng đó nhìn anh, hai mẹ con nhìn nhau thật lâu, một lát sau, Diêm Dụ tiến tới ôm lấy bà.

“Mẹ, vợ con sinh rồi.”

Triệu Lan Ngọc gật đầu, bà đã nghe tin này từ Diêm Lãnh, cũng biết được Quận Hy Ca đã tha thứ cho mình.

“Mẹ biết, mẹ biết…”

Giọng bà có chút run rẩy, những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Tay cầm một hộp cháo vẫn còn ấm, bà do dự không dám vào trong phòng bệnh.

Diêm Dụ phải động viên bà mãi bà mới chịu vào. Trông thấy Quận Hy Ca, lời đầu tiên mà bà nói chính là xin lỗi.

“Con dâu, con có mệt không?”

Quận Hy Ca cười nhẹ, lắc lắc đầu, thâm tâm bấy giờ vô cùng thanh thản. Mẹ chồng con dâu bỏ qua mọi hiềm khích, trò chuyện vui vẻ như đã thân quen từ lâu.

Hạt Mưa dường như cũng cảm nhận được có người lạ tới, nhưng con bé không khóc mà chỉ mở to đôi mắt ngập nước nhìn Triệu Lan Ngọc.

Bà vuốt má con bé, đuôi mắt cong lên thể hiện sự yên lòng sau bao tháng ngày day dứt, lo âu.



Hạt Mưa càng lớn càng có ngoại hình giống mẹ, còn tính cách thì lại không như vậy. Sự vô sỉ được bộc lộ rõ ràng, mà vẻ mặt không biết ngại kia của con bé càng lúc càng giống ai đó.

Tỉ như khi con bé thấy Quận Hy Ca được Diêm Dụ mua cho một chiếc bánh ngọt, con bé đã nhanh nhảu chạy tới hôn bẹp vào má cô, cười tít mắt.

“Bánh…”

Hạt Mưa nói chưa sõi nhưng Quận Hy Ca thừa hiểu ý con. Cô nhíu mày ra chiều đắn đo, con bé liền nắm ngón tay cô nũng nịu.

Quận Hy Ca thở dài chịu thua, xoa đầu con, quắc mắt nhìn Diêm Dụ bất lực.

Trong nhà, ai cũng cưng chiều Hạt Mưa và Quận Hy Ca, đến nỗi mà Diêm Dụ tưởng rằng anh đã bị cho ra rìa.

Mãi mới tranh thủ được một hôm Hạt Mưa ngủ sớm không nhõng nhẽo thì đương nửa đêm, con bé lại bô bô kêu lên: “Mẹ… mẹ…”

Mỗi lần con bé kêu mẹ thì Diêm Dụ hiểu, con anh lại giở trò rồi. Quận Hy Ca xuống giường, thò tay vào trong nôi bế Hạt Mưa ra. Hạt Mưa thích ngủ với cả ba lẫn mẹ, cho nên tay trái, tay phải đều khư khư giữ chặt hai người.

Diêm Dụ ngoài nhìn vợ mình bị con dính như gấu Koala ra thì chẳng thể làm gì. Đợi Hạt Mưa lớn thêm một chút, anh nhất định sẽ đem con bé về cho ông bà ngoại trông.

Đã gần ba năm trôi qua nhưng tình cảm vợ chồng vẫn như ngày nào. Diêm Dụ đi làm về sẽ thấy Quận Hy Ca ngồi chờ, thứ nhìn thấy đầu tiên bao giờ cũng là cô.

Tĩnh Tuyết và Triệu Lan Ngọc muốn đưa Hạt Mưa đi chơi vài ngày, Diêm Dụ cũng không quản, ngược lại còn rất khoái chí. Vì vậy, buổi tối, sau khi Quận Hy Ca vừa tắm xong, đang ngồi trước gương thoa kem dưỡng da thì bỗng nhìn thấy một quyển sổ nhỏ.

Quyển sổ vuông vức trông rất đẹp, Quận Hy Ca tò mò mở ra xem, vậy mà đập vào mắt cô lại là dòng chữ tượng trưng cho sự vô lại, thiếu liêm sỉ của Diêm Dụ.

[Xin chào, bạn có một gói hàng mang tên ông xã đẹp trai!

Hướng dẫn sử dụng:

- Bước 1: Mở hàng.

- Bước 2: Kiểm tra hàng.

- Bước 3: Tắt đèn và làm những gì bạn muốn.]

Đính kèm ở đó còn có một gói áo mưa bắt mắt. Quận Hy Ca nghệt mặt, mang tai nhanh chóng đỏ bừng.

Lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn ra ôm lấy bụng cô. Diêm Dụ cọ khuôn mặt như tạc vào làn da mềm mịn, trắng sáng của vợ, ý cười giảo hoạt hiện lên khóe môi.

“Bà xã, anh muốn em chơi với anh một trò chơi.”

Quận Hy Ca phối hợp: “Trò chơi gì?”

“Chủ nhân, cô không định nhìn xem gói hàng đẹp trai này có gì ư?”

Quận Hy Ca ngửa cổ cười khanh khách, đôi vợ chồng ầm ĩ một hồi, khoảnh khắc môi lưỡi giao nhau, Diêm Dụ khẽ rầm rì: “Yêu em, anh không hề hối hận…”

Tình yêu có đau, có khổ, có mệt, có nhọc, nhưng lại khiến người ta có thể sẵn sàng hy sinh tất cả, chỉ để đạt được thứ hạnh phúc đôi khi quá đỗi mơ hồ kia. Nếu thật sự là dành cho nhau, thật sự là của nhau, vậy thì phong ba bão táp cũng chẳng thể ngăn cản nụ hôn nồng cháy của đôi ta. Kiếp này yêu không hối, yêu không oán, không cần biết sau này ra sao, chỉ biết rằng hiện tại ta có nhau là đủ. Nợ kiếp này chưa trả hết, không sao, kiếp sau ta lại đến tìm nhau và bù đắp…

Anh đứng trên chiếc cầu độc mộc, đợi em, nắm tay em, chúng ta cùng nhau rong chơi trên mọi nẻo đường của cuộc đời.