Sáng hôm đó, khi Tô Minh Viễn đến nhà của bọn họ thì Thẩm Ngọc Sương đã đứng đợi ở đó sẵn. Cô ấy không mặc quần áo hay son phấn, đang đứng dựa lưng vào sofa. Thấy cậu đến, Thẩm Ngọc Sương hỏi:
“Hôm nay tới sớm như vậy à? Tưởng đêm qua mấy người về muộn như vậy thì sẽ đến trễ lắm chứ.”
Tô Minh Viễn nhìn xuống mặt đất, nơi bàn chân trần của Thẩm Ngọc Sương đang giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo. Cậu bình thường đến sớm, lúc đó Thẩm Ngọc Sương vẫn chưa dậy. Nhưng hôm nay lại đứng ở đây như vậy, chắc chắn là đang đợi cậu rồi.
“Đêm qua lo mãi mê nói chuyện với bạn gái nên quên mất cả việc về. Cảm ơn Lưu phu nhân đã quan tâm.”
“Ai rảnh thế.” Thẩm Ngọc Sương bĩu môi: “Chà… nhìn chung tôi không biết anh đang làm cái quái gì, nhưng nhớ đừng ảnh hưởng tới cuộc đời của tôi là được.”
“Tôi là hộ lý của anh Lâm, nếu có việc gì động chạm tới cô mong cô cứ thoải mái trách phạt.”
Xong, Tô Minh Viễn đi thẳng lên lầu. Chỉ sợ đứng một hồi thì cái thói xấu của đàn ông lại làm cậu không thể nào tập trung vào công việc được nữa mất.
Trước tiên, Tô Minh Viễn gõ cửa phòng của Trương Thu. Đợi cô ấy bước ra rồi cậu mới bước vào và nói:
“Phu nhân đi làm vui vẻ.”
Trương Thu mỉm cười, nói câu “Cảm ơn” rồi lại vội vàng đi ngay, chỉ còn lại Lâm Thiên Dực ở trong phòng. Tô Minh Viễn vào trong nghiêm túc lên tiếng:
“Hôm nay chúng ta phải nhanh lên, kẻo một lát nữa lại bị kẹt xe giống hôm qua.”
Lâm Thiên Dực nhíu mày, hôm qua bọn họ có bị kẹt xe bao giờ. Nhưng nghe Tô Minh Viễn nói vậy thì anh nghĩ hẳn có chuyện gì đó nên hộ lý của mình mới gấp rút đưa mình ra khỏi nhà như vậy. Lâm Thiên Dực gật đầu, hộ lý Tô thu xếp đưa anh ra ngoài.
Ngồi trên xe hơi của mình rồi, tài xế bắt đầu chạy xe rồi, hộ lý Tô mới bắt đầu nói:
“Hôm qua tôi bị Thẩm Ngọc Sương nhìn thấy khi đứng ở vị trí bảo vệ thay cho A Cửu. Sáng hôm nay cô ấy đón tôi bên dưới lầu và nói rằng có làm gì thì đừng liên hệ đến cô ấy.”
Lâm Thiên Dực khẽ siết chặt tay mình bên dưới ghế. Không phải vì lo nghĩ chuyện bị bà điên Thẩm Ngọc Sương biết chuyện, mà là sợ bị tai nạn. Sau khi gặp tai nạn ở con đồi nọ, Thiên Dực cực kỳ khó chịu khi ngồi xe. Bởi mỗi khi ngồi xe lại nhớ đến tai nạn năm đó, không thể không âm thầm run rẩy trong lòng.
“Giám đốc?” Tô Minh Viễn gọi. Lâm Thiên Dực quay qua nói:
“Không cần để ý đến cô ấy đâu. Cho dù cô ấy có đánh hơi được gì đó thì cũng không thể làm gì được. Ý của cô ta tức là muốn được an toàn đấy.”
Tô Minh Viễn gật đầu, có để ý thấy sự thay đổi của Giám đốc nhưng không muốn hỏi nhiều