Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Vân mơ hồ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, hai mắt lờ mờ nhìn ra xung quanh. Chỉ thấy căn phòng tối um kín mít có vài ánh nến le lói chập chờn, càng ngày càng gần, càng ngày càng sáng. Đến khi hai mắt hoàn toàn nhìn rõ mới thấy là một nam tử trung niên đầu tóc rối bời, hai má ửng đỏ, tay cầm chân nến lắc lư qua lại. Người này chắc đến tám phần là đang say xỉn, điệu bộ này so với hắn vài ngày trước đi ra từ thanh lâu cũng không khác là bao.
Nam tử trung niên kia thấy hắn tỉnh lại liền cười khì đem chân nến đặt xuống nền đất, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Lạc Vân. Nam tử trung niên hai tay đưa tới đưa lui chỉ trỏ qua lại giữa hai người, ngữ khí say mèm bắt đầu nói:
"Ngươi tỉnh rồi sao? Ta. Ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy! Nếu không có Trương Hàng ta ngươi đã sớm bị thú hoang ăn thịt rồi!"
"..."
"Ta đã cứu ngươi, ngươi phải báo đáp ân tình nà…"
Còn chưa nói hết Trương Hàng đã bị một vật thể lạ mà quen mắt đập vào sau gáy, lại không thể kêu lên một tiếng đã ngất lịm ra đất. Vật thể khả nghi kia chính là chân nến cũ Trương Hàng vừa đặt xuống kia. Còn kẻ ra tay hiển nhiên là người duy nhất còn lại trong căn phòng đó, Lạc Vân huynh đệ.
Cũng không nên trách hắn được, theo kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết cùng xem phim của hắn, loại báo ân này khẳng định gây ra hàng loạt tai bay vạ gió cho hắn. Con người theo chủ nghĩa vị kỷ ưa nhàn hạ như hắn tuyệt đối không cho phép phiền phức tới gần.
Ngươi hỏi tại sao con người sống ở thời đại như Lạc Vân này lại biết đến loại hình giải trí quá mức hiện đại giống như tiểu thuyết, phim truyền hình? Đương nhiên là bởi vì hắn chính là người hiện đại xuyên thời không tới nơi này rồi!
Tuy rằng câu trả lời mang tính điên rồ cùng phản khoa học thế này rất không đáng tin cậy nhưng ngoài lý do này, hắn cũng không có giải thích nào phù hợp hơn.
Hừ! Đây chưa phải là điều điên rồ nhất, hãy xem thân thế ở hiện đại của hắn thì rõ.
Lạc Vân ở thời hiện đại, hai mươi hai tuổi, sinh viên năm cuối cách ngày tốt nghiệp còn ba tháng chờ bảo vệ luận án. Thế nhưng thời gian này Lạc Vân ngày ngày chìm đắm trong mớ tiểu thuyết cùng thuyền đưa đẩy* ở nhà biếng nhác, khiến cho mẫu thân đại nhân nổi cơn thịnh nộ, liền đem toàn bộ tiểu thuyết trong phòng đưa tới lầu cao nhất chung cư của bọn họ, quyết một trận sống mái.
*Thuyền đưa đẩy: chính xác là nói đến đẩy thuyền, ship cặp.
“Lạc Vân, cũng chỉ có cách này mới khiến con tỉnh ngộ!”
Sau đó liền kiên quyết ném toàn bộ đống tiểu thuyết cùng đồ sưu tầm của Lạc Vân.
Là một con hủ* chính hiệu có niềm đam mê mãnh liệt với tiểu thuyết đam mỹ, cảnh giới đã đạt tới mức xem gay porn* mặt không đỏ tim không đập, Lạc Vân sao có thể để toàn bộ gia sản của mình bị gió cuốn đi mất. Mà mẹ Lạc vốn là muốn Lạc từ bỏ hết những sở thích kỳ quái này, đoan chính làm người bình thường đến cuối đời, mới đem toàn bộ tích góp kia ném đi. Ngàn vạn lần cũng không thể ngờ Lạc Vân lại bất chấp tính mạng lao tới muốn chụp lấy, kết quả lại bị rớt lầu thương tâm, có hối hận cũng không kịp.
*Hủ: chỉ người có sở thích ngưỡng mộ tình yêu đồng giới.
*Porn: tranh ảnh, sách báo, video kiêu da^ʍ.
Nếu có thể liên lạc được với mẫu thân đại nhân, Lạc Vân chắc chắn muốn nói:
“Mẹ à! Người không cần lo lắng cho con! Con gái mẹ chết ở hiện đại nhưng được sống lại ở một nơi khác, hiện giờ đang sống rất tốt!”
“...”
Các người nghe không sai đâu, Lạc Vân chính là con gái “quý giá” của Lạc gia.
Lạc Vân, giới tính nữ, hưởng dương thọ hai hai tuổi. Nếu như mẹ Lạc ở nhà còn có lương tâm tổ chức ma chay cho con gái, chắc chắn trên ảnh thờ sẽ ghi như vậy.
Lạc Vân ở thời hiện đại sống hơn hai mươi năm giới tính nữ, một lần rớt lầu chết yểu liền xuyên thời không tới cổ đại, trở thành nam hài tử tám tuổi của Lạc gia, tại Lạc Gia thôn. Điều này rơi xuống đầu người khác lại giống như đại hung ập tới, nhưng đối với Lạc Vân chính là được thỏa niềm ao ước bấy lâu. Lạc Vân từ nhỏ vẫn luôn cảm thấy làm con gái quá mức phiền phức, lễ tiết này nọ còn có dì cả tới thăm hàng tháng, cho nên vẫn luôn muốn được một lần trở thành nam tử xông pha đại hải, oai phong biết bao.
Lần này xuyên về thành nam hài tử xem như là bắt đầu cuộc đời mới với thân phận nam tử này, Lạc Vân cầu còn không được, cho nên nhất định sẽ ở đây sống tốt một phen.
So ra thì hắn với Trương Bằng ca* cũng có vài phần giống nhau đấy chứ, xem chừng rất có thể bọn họ kiếp trước chính là người cùng một nhà. Bởi vậy mấy lúc say khướt rượu chè, Lạc Vân tự hào nhất chính là có thể đứng trên bàn thạch mà lớn tiếng khoe khoang:
“Đại ca ta chính là Trương Bằng!”
*Trương Bằng: một nhân vật trong tiểu thuyết “Thái tử phi thăng chức ký”, ở hiện đại là nam nhân lại xuyên vào thân xác của thái tử phi Trương Bồng Bồng.
Nhớ lại những khoảnh khắc ngày trước không khỏi khiến Lạc Vân có chút buồn cười, hiện tại hắn đang sống tốt trong thân phận nam nhân này, hoài niệm ký ức thời hiện đại cũng không giúp hắn là bao.
Lạc Vân khẽ lắc đầu cười khẽ, lúc này mới chú ý tới căn phòng tối tăm, mới cầm lên chân nến đi về phía khoảng rộng nhất căn phòng. Nơi này ngoại trừ cái bàn gỗ sập xệ cũng chỉ có chiếc giường đơn cao đến ngang hông người, khắp nơi đều treo đầy vải trắng, gần chiếc giường gỗ còn có chiếc bàn nhỏ đựng nhiều loại dao lớn nhỏ sắc bén. Lạc Vân không khỏi rùng mình lùi về phía sau, nếu hắn không nhầm thì nơi này rất có thể là nơi ở của tên sát nhân gϊếŧ người lấy nội tạng, có thể không sợ hãi hay sao?
Tay hắn lần mò trên bàn, lại phát hiện có xấp giấy cùng bút mực đang viết dở, Lạc Vân cầm lên xem thử mới phát hiện hóa ra là một bản danh sách nam tử đã trải qua tịnh thân*, chuẩn bị đưa tới hoàng cung Đại Yến.
*Tịnh thân: tức bị thiến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ở nam nhân, đây là quy củ để nam nhân có thể vào cung làm thái giám.
Cũng không biết Lạc Vân suy nghĩ thế nào, lại cầm lên bút mực, đặt bút viết lên vài dòng gì đó lên trang giấy, sau đó liền bình tĩnh rời khỏi.