Chương 26.2

Thành chủ lật người nàng lại, quỳ xuống đi vào từ phía sau. Tư thế này khiến y vào càng sâu bên trong, thẳng tắp tiến vào thành tử ©υиɠ, Ôn Kỳ Ngọc thoải mái đến đỏ bừng cả mặt, ô ô ô kêu loạn.

Phân thân của y điên cuồng thao huyệt, hai tay đều nắm lấy bầu vυ" to không thả, cặρ √υ" sữa này luôn khiến người ta mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên, hận không thể chết ngạt ở giữa!

"Quý nữ khi nào có thể sinh sữa đây, thực muốn uống sữa của quý nữ......" Y dùng sức xoa nắn, hai vυ" bị bóp đỏ lên, như thể muốn bóp ra dịch sữa vậy.

Ôn Kỳ Ngọc bị y nói trúng điểm thương tâm, đời này nàng sẽ không thể sinh sữa, người kia không cho nàng cơ hội.

Lưu Thịnh đã thu xếp tốt hết thảy mọi chuyện.

Quý nữ Đại Minh làm chính thê của hắn, sinh cho hắn trưởng tử, kế thừa chính thống.

Nàng làm đằng nữ cũng được, Hoàng Quý phi cũng được, đều là đồ chơi trên giường, cả một đời không cần sinh con, chỉ cần hầu hạ.

Trong lòng nàng kỳ thật có một chút oán hận.

Hoàng đế quá độc đoán, dựa vào cái gì mà thay nàng quyết định, nàng thích con nít như vậy......

Nam nhân dùng sức kí©h thí©ɧ hoa tâm của nàng, nói: "Quý nữ không chuyên tâm đâu, côn ŧᏂịŧ của tiểu thần không thỏa mãn được ngươi sao?"

Ôn Kỳ Ngọc biết rõ hắn sẽ tức giận, lại nói: "So với Hoàng đế tất nhiên là kém một chút."

"Cái gì!" Nam nhân không lí nào chịu được lời này, lập tức điên cuồng lắc lư vòng eo, mỗi một lần đều thúc tới phần thịt non mềm, thao nàng đến chảy nước lênh láng, toàn thân run rẩy, ư ư a a không ngừng......

Ngay lúc y gần như sắp bắn ra, Hương Vân ngoài cửa lớn tiếng nói: "Cung nghênh Hoàng Thượng!"

Ôn Kỳ Ngọc lập tức như rơi vào hầm băng, nếu bị Hoàng đế nhìn thấy tình cảnh này, nàng rốt cuộc sẽ không chiếm được sự đối xử ôn nhu của hắn nữa.

Có đôi khi, đi sai một bước, sẽ lại sai từng bước, không có đường quay về. Vì nói dối một lần, không thể không nói dối thêm nhiều lần nữa.

Nàng uốn éo thân thể, muốn giục nam nhân phía sau làm nhanh một chút, vậy mà y lúc này, còn đang thao lộng đến quên mình, hoàn toàn không có vẻ muốn dùng lại!

Ôn Kỳ Ngọc thực sự điên rồi!

Tiếng bước chân đã tới ngoài cửa, không nên, không nên thấy......

Lưu Thịnh vào tịnh thất, ngửi được một phòng hương vị tìиɧ ɖu͙©.

Sắc mặt hắn lúc này rất khó coi, đi vào trong phòng, nhìn thấy thân hình Ôn Kỳ Ngọc nằm ở trên bàn, hai vυ" đỏ lên, trong huyệt văng ra lượng lớn bọt nước.

"Ngươi bị người thao?" Hắn gầm thét lên.

Ôn Kỳ Ngọc ở dưới ánh mắt của hắn, đôi bàn tay đơn thuần móc vào hoa huyệt, ở bên trong chậm rãi rút ra rút vào, dung nhan xinh đẹp không dám đối mặt hắn, trả lời: "Ta chỉ là tự mình tiết ra một chút, Hoàng Thượng làm sao lúc này lại tới."

Lưu Thịnh bất chợt nắm lấy một bên vυ" của nàng, khí lực quả thực muốn bóp nát, nghi ngờ nói: "Chính ngươi có thể bóp thành dạng này?"

"Hôm nay cởϊ qυầи áo ra liền phát hiện hai vυ" bị mài đỏ lên, còn không phải là vì chất liệu quần áo cải trang không thể so với trong cung." Mỹ nhân tủi thân, còn nói thêm: "Nơi này ba tầng trong ba tầng ngoài đều là người của Hoàng Thượng, ta có thể bị ai thao đây?"

Lưu Thịnh buông bầu vυ" trắng tuyết của nàng xuống, đảo mắt một vòng quanh phòng, quỷ thần xui khiến, đi tới gian tiểu thất kia.

"Hoàng Thượng, người đi đâu vậy......" Nàng ở sau lưng hô.

Lưu Thịnh đá văng tiểu thất, không gian chật hẹp bên trong đều lộ ra, căn bản không giấu được người.

Hắn lại tiến tới, nhìn quanh một vòng. Trông thấy cửa sổ mở toang, hắn lại đến gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên con đường hẹp sau vườn cũng không thấy có bóng dáng ai.

"Hoàng Thượng nhìn quanh cái gì nha......" Nàng lại hô lên.

Mặc dù trên mặt nàng không tỏ vẻ gì, trong nháy mắt đó nhìn thấy hắn đứng ở cửa sổ, tâm đều như muốn nhảy ra khỏi cổ họng!

Lưu Thịnh rốt cuộc quay trở lại cạnh bàn, nhìn những vết đỏ cùng dâʍ ɖị©ɧ khắp người Ôn Kỳ Ngọc, ánh mắt thâm sâu.

Hắn đột nhiên vươn tay bóp lấy cằm nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Vừa rồi rốt cuộc ở chung một chỗ với ai?

Ôn Kỳ Ngọc đành phải dùng đến át chủ bài, nước mắt trực rơi xuống, oan ức nói: "Hoàng Thượng thực sự đa nghi quá. Thần thϊếp tự mình tiết ra một hồi, lại nói ta cùng người thông da^ʍ. Hoàng Thượng khiến ta điên rồi nha?" Nàng nói, tay nhỏ lại sờ đến giữa háng hắn, cách lớp vải quần áo cố gắng mò tìm dươиɠ ѵậŧ: "Lại nói, thần thϊếp đều đã tận hưởng qua mùi vị đầu đại long này, thì làm sao còn để ý tới người khác. Hoàng Thượng không tự mình biết đầu đại long này hùng vĩ như thế nào, khiến thần thϊếp dục tiên dục tử sao?"

Nàng thẹn thùng liếc nhìn hắn, tình ý rả rích.

Qua đi giây lát Lưu Thịnh cũng buông tay ra, lại nhìn đến thân thể của nàng. Hai vυ" mất tự nhiên đỏ lên, cũng có lẽ thật sự là do vải áo không tốt. Cửa huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ tràn đầy, nhưng không có dương trọc của nam nhân.

Có lẽ do hắn quá nhạy cảm mà nghi ngờ vô căn, khiến tiểu mỹ nhân sợ đến phát khóc.

Sắc mặt Lưu Thịnh dần hòa hoãn lại, mặc quần áo cho nàng xong, ôm nàng quay về phòng ngủ.

Ôn Kỳ Ngọc biết trốn qua được một kiếp, sau lưng đều là mồ hôi, cảm thấy may mắn khi sống sót qua tai nạn.

Ân sủng của Hoàng đế luôn thất thường như vậy, đều tùy vào tâm tư của hắn, khiến nàng lần nữa muốn nắm trong tay.

Luôn có nhiều người gây chở ngại cho nàng như vậy. Mệnh quan triều đình lăng nhục, Lệ phi hãm hại, thành chủ hϊếp bức...... Tuy là nói dối hắn, lại không phải chủ ý của nàng. Cùng một chỗ đều là bởi vì, nàng quyến luyến ôn nhu của hắn.