Chương 18 : Kích động sóng ngầm

Ôn Kỳ Ngọc trở thành Hoàng quý phi, thân là người đứng nhất hậu cung, chúng phi tần dĩ nhiên không tránh khỏi việc phải bái kiến nàng. Hoàng Thượng chẳng những sủng nàng còn muốn sủng đến nở mày nở mặt. Trên triều không một ai dám đứng ra nói nàng là yêu nữ hoạ quốc, đám nữ nhân chốn hậu cung càng không dám nói bừa đối với vị Trường Sinh Điện kia.

Thường Thanh viên có dựng một đài diễn kịch, Ôn Kỳ Ngọc là Hoàng quý phi ngồi chính giữa chủ toạ. Tiêu phi, Lệ phi, Mai phi mỗi người được xếp một bộ ghế gỗ đàn hương ngồi phía dưới, còn lại hơn mười vị tần thϊếp theo thứ tự lần lượt ngồi tản ra bên ngoài.

Tiểu sinh trên đài hoa đán tận lực biểu diễn, mà bên dưới mọi người cùng xem đến say sưa.

"Hoàng thượng giá lâm!" Một tiếng thông truyền, tất cả mọi người đồng thời quỳ xuống.

Lưu Thịnh sải bước về phía Ôn Kỳ Ngọc, tự mình nâng nàng dậy, liền cùng nhau ngồi xuống, bấy giờ trên đài mới tiếp tục biểu diễn.

Chúng phi tần phía dưới mặc dù không nói, trộm liếc mắt nhìn nhau, ý tứ không thể rõ ràng hơn được nữa:

-- Mới bắt đầu chưa bao lâu, Hoàng Thượng đã vội vàng chạy đến, là sợ kẻ khác ăn mất tiểu mỹ nhân của Người sao?

-- Lại tự mình nâng dậy, còn dẫn nàng ấy cùng nhau ngồi vị trí chính giữa . Ai rõ sự tình thì biết là Hoàng quý phi, không rõ chuyện còn tưởng là Hoàng hậu.

-- Hiện tại đừng đắc ý vội, theo tổ chế Đại Minh triều, Hoàng hậu chỉ có thể là quý nữ huyết thống thuần khiết của Đại Minh thế gia, Thái tử lại chỉ có thể là đích tử của Hoàng hậu. Điểm này dù là Hoàng Thượng cũng không thể tùy hứng làm càn. Nếu Hoàng Thượng muốn vì nàng mà phá vỡ quy định của tổ tiên, vậy làm sao thuyết phục được vạn vạn thần dân, lại như thế nào mà thuyết phục tổ tiên của dòng tộc?

-- Con sinh ra không giống vua còn bị ban chết.

-- Hừ.

Nhóm phi tần không để ý tới hai người nữa mà chuyên tâm nghe kịch.

Kịch hay hôm nay kể về một đôi thanh mai trúc mã phá tan tầng tầng trở ngại, từ tình nhân trở thành một đôi quyến lữ. Đây chính là vở kịch do Lệ phi đặc biệt dàn dựng. Nàng ta cùng vị nam tử ngồi phía trên kia đã ở chung hai năm, hiểu được thiên tử trời sinh tính tình đa nghi, có nhiều nghi kỵ, thiếu nhân từ, thiếu khoan dung độ lượng.

Quả nhiên Hoàng Thượng sau khi nghe kịch một hồi, giống như lơ đãng mà ở bên tai Ôn Kỳ Ngọc hỏi: “Ngọc nhi, trúc mã của nàng giờ đâu rồi?”

Ôn Kỳ Ngọc trong lòng khẽ động, biểu tình trên mặt lại vẫn trấn định như cũ, nàng đánh Hoàng Thượng một cái, nũng nịu nói: “Thần thϊếp khi nào mà có trúc mã chứ.”

“Ngọc Nhi mười hai tuổi nhất vũ khuynh thành, nghe nói các công tử ở đây đều cực kỳ say mê, kinh diễm tuyệt thế như vậy, sao có thể không có lấy một người bạn trúc mã? Cứ nói sự thật, trẫm không trách phạt nàng.” Thiên tử nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Kỳ Ngọc, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay.

Rõ ràng là lời nói ấm áp, Ôn Kỳ Ngọc lại nghe ra hàn ý sâu đậm. Dù mới chỉ cùng hắn ở chung trong thời gian ngắn, nàng cũng biết được một khi thiên tử nổi giận sẽ lãnh kết cục gì. Nàng không ngốc mà nói ra bí sự của mình với Lương vương, chỉ mềm mỏng đáp: “Hoàng Thượng còn nói sao, năm ấy thần thϊếp mười hai tuổi, Hoàng Thượng liền vội vàng hạ chiếu nhận định ta, như vậy còn người nào dám thân cận? Ai dám giành người với Hoàng Thượng nữa."

"Ha ha ha… …" Hắn sảng khoái cười to khiến chúng phi tần nhao nhao nhìn sang.

Hoàng Thượng trước mặt các nàng rất hiếm khi cười, còn cười đến sảng khoái như vậy lại càng không có. Thật sự là vô cùng hiếm thấy. Sự khác biệt này khiến chúng phi tần trong lòng càng thêm ghen ghét. Hoàng quý phi nhất định là do yêu tinh hoá thành, một ngày nào đó sẽ lộ cái đuôi ra, bị mọi người giẫm đạp dưới chân, vĩnh viễn không thể thoát thân được!

Nhìn đến trên đài dưới đài một màn trò hay, Lệ phi tâm thần trấn định, khẽ nhếch miệng cười.

Mai phi ngồi bên trái hoàn toàn là dáng vẻ không thèm để ý, mỗi ngày đều buôn bán huân hương hoa cỏ, không qua lại với các cung khác.

Tiêu phi ngồi bên phải lại không thể cười nổi, cũng đã từng là nhân vật có tiếng được sủng ái suốt mười đêm, bây giờ trong Đại Minh cung rất ít khi thấy bóng dáng nàng xuất hiện. Dù sao nàng ta cũng có xuất thân là trưởng công chúa Tiêu quốc đó.

Tỳ nữ thân cận của Lệ phi là Trinh nhi không một tiếng động bước tới gần, cúi người xuống nói nhỏ bên tai nàng ta: "Nương nương, Nam Lương đưa tới đồ vật, lão gia đã phái người mang đến Vũ Khôn cung rồi."

Hôm đó Lưu Hy trước mặt nàng ta không làm sao khuyên nổi, hai người trong lúc hốt hoảng liền không thể nói chuyện tiếp. Hắn trước lúc rời đi còn nhắc nhở: "Nếu muốn gây bất lợi cho Ngọc phi, trước nên cân nhắc rõ ràng, coi chừng mua dây buộc bụng, mình tự hại mình."

Được lắm. Nàng ta sớm đã chuẩn bị tốt mọi thứ, để hắn có thể tận mắt nhìn thấy người trong lòng của hắn thê thảm như thế nào!