Từ lúc Hạnh San bỏ đi thì Thiên Di cứ tự nhốt mình trong phòng mãi, ăn cũng không ăn, uống cũng chẳng uống. Trong căn phòng màu hồng đáng yêu đó lúc nào cũng kéo rèm cửa kín bưng, tưởng chừng như không có chút ánh sáng nào có thể chiếu vào được, chỉ có hai từ để có thể diễn tả được không gian trong căn phòng đó là “tối om” .
Mẹ Thiên Di thì cứ hết lòng năn nỉ, khuyên răn Thiên Di rằng là hãy chấp nhận Minh Lâm vì hắn có đủ điều kiện để chăm sóc, bảo vệ cho Thiên Di bây giờ và sau này. Nhưng, đáp lại những lời khuyên của Mẹ Thiên Di chỉ là bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Còn về phần của tên Minh Lâm đó thì ngày nào hắn cũng vác mặt của hắn đến nhà Thiên Di cũng chỉ để được gặp mặt Thiên Di. Hắn đã tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không tài nào làm Thiên Di bước chân ra khỏi phòng. Hắn nhiều lần tức giận đến mức dùng chân đá thật mạnh vào cánh cửa phòng của Thiên Di làm cho người giúp việc trong nhà phải nhíu mày tỏ vẻ không thuận mắt vì sự nóng nảy và mất lịch sự của hắn ta.
Đứng trước cửa phòng Thiên Di, hắn định bỏ ý định thì bất chợt trong đầu hắn loé lên một ý nghĩ, hắn đứng trước cửa nói vọng vào phòng, cố tình nói thật lớn để cô gái nhỏ trong phòng có thể nghe thấy.
-Thiên Di, nếu em không mau ra đây thì em đừng mong sẽ gặp lại Hạnh San. Nói xong, hắn mỉm cười đắc ý. Hai tay khoanh trước ngực chờ xem phản ứng của cô gái nhỏ.
-Bây giờ tôi đếm từ 1 đến 3 , sau tiếng đếm thứ 3 mà em không xuất hiện thì em biết chuyện gì sẽ xảy ra với người con gái mà em yêu rồi đó. -1-2–
3-Anh muốn gì ? Thiên Di biết là hắn không đùa nên đã vội vàng mở cửa, cô nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
-Oh, hơi chậm nhịp một chút nhưng không sao. Chậc chậc, em xem cô ta đã biến em thành bộ dạng như thế nào kìa ! Hắn ta tặc lưỡi nhìn thân ảnh có chút gầy vì nhịn ăn của Thiên Di mà nói bóng nói gió Hạnh San.
-Đều không phải tại anh ? Thiên Di phóng băng liên tục về phía Minh Lâm.
-Ấy ấy, em nói vậy thì oan cho anh quá. Anh có làm gì đâu, là tự cô ta nhận lấy đó chứ. -Im miệng. Thiên Di hung hăn trừng mắt, đe doạ hắn ta.
-Ok, anh im. Anh đến đây là để thông báo với em là cô ta chỉ còn có 3 tháng để thực hiện thử thách của anh nói trước đó. Nếu em có liên lạc với cô ta thì hãy nói như vậy. Còn bây giờ thì anh có việc bận phải giải quyết. Anh đi đây, bye bye cục cưng. Haha. Hắn cười sảng khoái một tiếng rồi cất bước rời khỏi.
Thiên Di ngồi sụp xuống sàn, nước mắt lại cứ thế tuôn ra không ngừng. Tay liên tục đấm thùm thụp vào tim mình.
*Thiên Di pov*“
San à, San ở đâu về với em đi. Hãy đến và đưa em ra khỏi nơi này đi, em mệt mỏi quá rồi.”
————————————
~Anh Quốc~~Tập đoàn trang sức đá quý YG~ ~Phòng chủ tịch~ -Thưa chủ tịch, số tiền mà người cần đây ạ. Cô thư ký trẻ tuổi cẩn thận đặt cái vali màu đen lên trên bàn của vị chủ tịch băng lãnh kia.
-Cô cứ để đó. Hết việc rồi thì lui đi. À mà sắp tới tôi có việc phải về Việt Nam một thời gian nên mọi tài liệu cần tôi xử lý thì hãy gửi mail cho tôi. Cô gái nhỏ nhắn, với gương mặt lạnh băng nhàn nhã mở miệng.
-Tôi biết rồi ạ. Chào chủ tịch. Cô thư ký cuối người chào vị chủ tịch ấy một cái rồi nhanh chóng rời khỏi.
-Jackson, đặt giúp tôi một vé máy bay về Việt Nam vào tối nay. -Dạ thưa chủ tịch. Người tên Jackson đó nhanh nhảu trả lời.
Cô gái nhỏ nhắn ngồi trên chiếc ghế chủ tịch từ từ xoay ghế lại. Môi kéo lên một nụ cười khó đoán.
———————————
~Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất. Việt Nam~ Một cô gái với dáng người nhỏ nhắn đang kéo vali đi ra khỏi sảnh sân bay, khuôn mặt xinh đẹp bị cặp kính đen to đùng che hết một nửa nhưng vẫn không làm giảm đi nét đẹp trên khuôn mặt của cô ấy. Ngay từ lúc cô gái ấy xuất hiện đã thu hút sự chú ý không ít của những người có mặt tại đây.
Khi vừa nhìn thấy chủ tịch của mình thì một vài vệ sĩ đã đến và nhanh chóng giúp cô ấy kéo vali, hộ tống cô ấy lên xe.
-Chủ tịch muốn đi đâu ạ ? Tên vệ sĩ vừa lái xe vừa hỏi.
-Khách sạn White. Tông giọng như nước đá vang lên làm cho hai tên vệ sĩ run cầm cập.
————————————–
~Khách sạn White~ Chiếc xe Bentley Flying Spur số lượng sản xuất có hạn dừng lại trước cửa khách sạn White nổi tiếng nhất thành phố.
Một tên vệ sĩ bước xuống trước để mở cửa cho vị chủ tịch nọ, còn tên kia thì cũng nhanh chóng bước xuống, mở cốp xe phía sau ra xách vali của vị chủ tịch kia xuống, cậu ta còn định kéo vali vào sảnh khách sạn cho cô gái nhưng lại nhận được sự từ chối của cô gái nên đành đưa vali lại cho cô gái đó.
-Các anh có thể đi được rồi. Trong những ngày tôi ở Việt Nam không ai được đến làm phiền tôi, bảo vệ từ xa không được đến quá gần, quan trọng hơn hết không được gọi tôi bằng chủ tịch, rõ chưa ? Cô gái kia nghiêm giọng
-Dạ rõ thưa chủ tịch. Hai tên vệ sĩ đồng thanh
-Được rồi, hai anh có thể đi. Cô gái ấy khẽ gật đầu rồi kéo vali tiến vào khách sạn.
Nhớ để lại comment cho Nấm đọc với nha ~ Love ^^
End chap 24.
Athor: NẤM