Chương 11: Hôn ?!

~Sáng hôm sau~

Những tia nắng của buổi sớm mai rọi vào khuôn mặt có nét trẻ con của Hạnh San làm cho cô chau mày khó chịu, hàng mi cong khẽ chuyển động, cảm giác cánh tay trái có thứ gì đó nằng nặng đè lên. Cô vội mở mắt ra thì bị khuôn mặt phóng đại của ai kia doạ suýt giật mình.

Cô đỏ mặt nhìn lại tư thế của hai người lúc này rất là ái muội nha. Mặt Thiên Di thì kề sát mặt cô, gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của người bên cạnh. Chỉ cần một chuyển động nhỏ thôi là sẽ có một nụ hôn xảy ra giữa hai người. Hai cánh tay của cậu ấy đang đặt lên eo của cô. Cánh tay còn lại của cô cũng đang ngự trị trên eo của Thiên Di.

*Hạnh San pov*

“Ôi mẹ ơi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè ?! Nhưng mà, bây giờ mới có dịp nhìn kĩ khuôn mặt của cậu ấy nha~~Quả thật là rất xinh đẹp. Mắt, mũi, môi đều hoàn hảo ông trời thật ưu ái với cậu ấy, ôi trời nhìn cái môi chúm chím hơi chu ra kìa nhìn muốn cắn ghê~ WTF ?! “Cắn” sao ?! Trời ơi, mày bị gì vậy San. Thật là bậy bạ mà”

-Không được nhìn lén đâu. Thiên Di dụi dụi mắt nhìn con người đang nhìn cô đến si ngốc kia mà không khỏi bật cười trong lòng.

Thiên Di đã thức từ lâu rồi nhưng vì cô muốn ôm tên lùn này thêm một chút nữa nên mới giả vờ vậy thôi.

-Tớ…ờ…chào buổi sáng. Chúng ta…trễ học rồi… Tự nhiên vào lúc này lại giở chứng cà lâm vậy không biết. Aish, xấu hổ quá đi >”<

-Ahaha, cậu có bị ngốc thật không đấy ?! Hôm nay là ngày lễ kia mà, đi học gì chứ ! Thiên Di bật cười vì hành động ngố tàu của người thương.

*Thiên Di pov*

“Ây da, nhìn cái mặt đỏ như trái cà chua của cậu ấy kìa. Thật là đáng yêu mà. Keke mình có nên giỡn với cậu ấy một chút không nhỉ ?!”

Dám nghĩ dám làm. Thiên Di nằm sát vào người Hạnh San hơn. Một tay ôm chặt lấy eo Hạnh San, tay còn lại đưa lên vuốt ve cái má đỏ ửng của người kia. Cô dùng ánh mắt thập phần ôn nhu của mình xoáy sâu vào đôi mắt đen láy của người kia. Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Di từ từ tiến gần lại khuôn mặt baby của Hạnh San hơn.

~Thịch thịch thịch~

Nhịp tim của Hạnh San tăng không kiểm soát. Gương mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. Cô muốn thoát ra khung cảnh đậm mùi ái muội này lắm chứ nhưng mà vòng tay của Thiên Di quá chặt, làm cho cô không thể nào di chuyển nổi. Hạnh San thấy khuôn mặt mặt của Thiên Di ngày càng gần mình, biết là không thoát được nên cô đành nhắm tịt mắt, nằm yên chịu trận.

*Hạnh San pov*

“Chết rồi, sắp bị mất nụ hôn đầu đời rồi~~Ủa, mà sao lâu vậy rồi mà không thấy có động tĩnh gì vậy cà ?! ”

Thiên Di nãy giờ vẫn quan sát từ chuyển động của Hạnh San. Cô phì cười vì cái con người đáng yêu trước mặt, bộ dáng thì muốn thoát ra khỏi vòng tay của cô, còn cái môi thì cứ chu chu ra đợi được hôn, thế này là thế nào chứ !

-Nè, bộ San muốn tớ hôn lắm hả ?! Thiên Di dùng tay búng nhẹ lên trán của Hạnh San.

-Tớ…làm…làm gì có. Cậu…tránh ra. Hạnh San muốn đột quỵ với con người này. Gì vậy trời ?! Chẳng phải là cậu ta muốn hôn mình hay sao chứ ?! Rồi giờ lật mặt là thế nào ?! Aish, thật đáng xấu hổ mà.

-Ừm, không có thì thôi. Tớ sử dụng phòng tắm trước nhé~

Thiên Di nhìn khuôn mặt ai oán của Hạnh San mà phải cố nhịn cười, nếu không cô sẽ cười đến mất hình tượng mất. Thiên Di nói xong tinh nghịch hôn chụt lên má của Hạnh San một cái rõ kêu, xong rồi phi thân vào phòng tắm. Ở đây lâu sẽ nhừ đòn với tên lùn đó.

Sau khi Thiên Di vọt vào phòng tắm, thì có một người đang nằm trên giường bận rộn với đống suy nghĩ trong đầu, nhìn lên trần nhà với khuôn mặt thẫn thờ, tay sờ sờ lên cái chỗ mà mới bị hôn khi nãy mà không nói nên lời.

*Hạnh San pov*

“Lạ thật, cái cảm giác lâng lâng này là sao chứ ?! Mà công nhận, môi Di mềm thật a~~Khoan đã !!! Mình không thích con gái mà, sao lại có loại cảm giác thích thú khi được cậu ấy hôn vậy chứ ?! Lại còn dễ dàng cho cậu ấy hôn nữa chứ, aish Hạnh San mày thật là không có tiền đồ mà”

Trong khi người ở ngoài đang bận “vật lộn” với những suy nghĩ của bản thân thì trong phòng tắm có một người đang đứng trước gương, cứ tủm tỉm cười suốt, tay chạm lên môi mình mà không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.