Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Tinh Đảo Ngược

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
27. THỦY TRIỀU RỰC RỠ

Tuy rằng Hề Hàn là người phương nam, nhưng đã rất lâu rồi y không ngồi thuyền.

Du thuyền có thể chở hàng chục hành khách, với hàng ghế gỗ xếp thành hai hàng, chính giữa là lối đi chật hẹp.

Hai người bọn họ gần như lên thuyền cuối cùng, mang theo một đống ánh nhìn mờ nhạt của đồng nghiệp. Giữa hai người đàn ông cũng không đến nỗi khơi lên nhiều chuyện để đoán, nhưng Hề Hàn không chịu nổi chột dạ trong lòng, bước nhanh tới hàng ghế xếp sau, tìm chỗ còn trống ngồi xuống.

Lâm Di Đông ngược lại rất tự nhiên, bình tĩnh đi đến cạnh y.

Hai người chân cao chen chúc trong một không gian không thể nói là quá thoải mái, chân buộc phải co lại, gần như áp sát vào nhau.

Gió từ khe hở ổ cửa sổ trên thuyền chui vào, mang theo hơi nước trong hồ.

Hôm nay Lâm Di Đông không dùng nước hoa hương gỗ hay dùng lúc đi làm, trên người tản ra chút hương bưởi quyện chanh, mùi giữa dường như là mùi hoa cỏ, còn đơn giản phảng nhẹ mùi nước giặt nhu hòa, so với bình thường ít đi chút chững chạc, nhiều hơn chút giản dị.

Anh là kiểu đàn ông có thể tĩnh tâm phối quần áo cho mình, thậm chí còn tỉ mỉ chọn nước hoa theo từng dịp, điều này khác xa với Hề Hàn. Yêu cầu của y đối với quần áo chỉ cần trong tiêu chuẩn [đơn giản thoải mái] là được, trắng đen xanh xám vạn năng ngập tràn trong tủ quần áo, dù có mặc bừa cũng không sao.

Hề Hàn nhìn gợn sóng hai bên mạn thuyền, chợt phát hiện trong hồ nổi lên bọt nước.

Y chỉ tay thuận miệng nói, "Anh xem kia có phải cá lớn không?"

Lâm Di Đông nghiêng đầu qua xem, anh có hơi cận, hôm nay lại không đeo kính, đập vào mắt chỉ thấy mặt hồ trong lấp lánh, "Ở đâu?"

"Không xa chỗ dây liễu đang rủ..." Hề Hàn xoay người lại, vẻ mặt Lâm Di Đông chỉ toàn mờ mịt, y không nhịn được cười ra tiếng, "Xin lỗi, quên mất anh không đeo kính thì không thấy rõ."

Lâm Di Đông thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ nhìn y, "Bắt nạt anh à?"

Dưới ánh mặt trời, đôi ngươi nâu nhạt nơi anh tràn đầy bao dung yêu chiều.

Dù sao cũng không phải nơi làm việc, Hề Hàn thả lỏng hơn nhiều nên gan cũng xoèn xoẹt to lên, trêu chọc nói, "Em không dám, Lâm – tổng – "

Danh xưng Lâm tổng này bị y kéo dài lê thê, đôi môi nhẹ nhàng khép mở, nghe vào có chút ẩn ý luyến lưu khó giải thích được.



"Ngoan, gọi học trưởng nào." Lâm Di Đông ỷ có lưng ghế che chắn lén lút nắm tay y, ngón trỏ ve vuốt lòng bàn tay. Áo khoác của anh rất to, vải vóc cọ vào xương cổ tay lộ ra bên ngoài của Hề Hàn, gây ra cảm giác ngứa ngáy như có như không.

"Em không gọi." Hề Hàn so sức cùng anh, đổi khách thành chủ nắm lấy ngón tay Lâm Di Đông, nhiệt độ da anh hơi thấp, dù đông hay hè cũng lành lạnh như nhau, nhưng lại rất thoải mái.

Đầu hai người san sát gần nhau, sớm đã vượt qua khoảng cách xã giao giữa đồng nghiệp, bộc lộ sự thân thiết hoàn toàn không hòa hợp với mọi người.

Hề Hàn bí mật hỏi, "Hai mình như vậy liệu có bị phát hiện không?"

Lâm Di Đông thả lỏng tựa lưng vào ghế, trầm giọng hỏi ngược lại, "Em sợ à?"

"Vậy thì không." Hề Hàn lắc đầu.

"Chỉ cần không thẹn với lòng thì không cần để ý tới ánh mắt người khác." Lâm Di Đông nở nụ cười.

Đây là sự tự tin thuộc về anh, Hề Hàn tự than thở không bằng. Không phải ai cũng có thể đầu đội trời chân đạp đất như vậy.

Từ thời còn đại học Lâm Di Đông đã chưa bao giờ né tránh mối quan hệ của hai người, từ ban đầu khi nhận lấy ánh mắt muôn màu muôn vẻ tứ phương cho đến khi tập mãi thành quen, hầu như tất cả luôn bại bởi sự vô tư của anh. Mà Hề Hàn chỉ là chú ốc sên núp mình trong vỏ, ngoại trừ giới thiệu với bạn bè, những người khác y cũng mặc kệ, chỉ là không chủ động lồ lộ ra.

Chỉ có ở cửa ải của bố mẹ, y mới có những hành động can đảm ít ỏi đó.

Thế giới y quan tâm rất bé nhỏ, chỉ muốn bọn họ tán thành.

Dù cho kết quả chẳng hề viên mãn, y cũng không hối hận.

Sau khi xuống thuyền thì thấy bên bờ có hai con ngỗng trắng đang lang thang. Một số phụ huynh dẫn trẻ nhỏ đi quanh chơi đùa, cầm thức ăn chúng thích để dụ ngỗng.

Một ít đồng nghiệp sống lâu nơi thành thị cũng rất tò mò về những sinh vật nông thôn này, thế là dồn dập qua xem.

Trần Vãn đang ngồi xổm xuống mắt to trừng mắt nhỏ với một chú ngỗng bụng phệ, cô chả khách khí lôi máy ảnh ra [tách tách] vài phát, ngỗng ta đang lúc lắc cũng bị dọa cho nhảy tưng lên, quay đầu chạy về hướng Hề Hàn.

Hề Hàn lấy thức ăn định đút cho, nhưng ngỗng ta còn đang giận phình người, quay phắc đi để lại mông ngỗng cho y, nhân tiện đập cánh xuống hồ, tặng thêm cho quần Hề Hàn một vệt ướt đậm màu, nước không kịp chờ tỏng tỏng nhỏ xuống ống quần.

Khá lắm, ngỗng còn ngầu như vậy. Hề Hàn tức chết rồi, nhưng lại không thể đọ sức với một chiếc ngỗng không hiểu gì, chỉ có thể nhe răng gầm gừ với Trần Vãn, "Trần Vãn! Nhìn chuyện chị làm nè!"



Trần Vãn hoàn toàn không thèm nể mặt y, vỗ bộp lên vai Hề Hàn cười há há, "Ngỗng bự làm thì liên quan gì chị hahahaha."

Hề Hàn còn muốn nói gì đó, Lâm Di Đông đã từ phía sau nắm cánh tay y kéo ra khỏi trung tâm đoàn người.

Để lại Trần Vãn nơi đó trầm ngâm cười cười.

Nhà hàng ở cạnh bến tàu cách đó không xa. Lâm Di Đông kéo y vào toilet, lấy khăn giấy rồi ngồi xuống lau vệt nước cho y.

Anh cúi đầu nên Hề Hàn chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc của anh. Trực giác nhạy bén trỗi dậy, cũng không biết sao nhưng hôm nay y lại luôn cảm thấy Lâm Di Đông không quá vui vẻ.

"Sao vậy?" Hề Hàn nắm tay Lâm Di Đông lại, kéo anh đứng lên.

Lâm Di Đông trầm mặc vài giây, hàm dưới căng ra khẽ động, từ tốn nói, "Đi ăn trưa nào."

"Học trưởng, sao anh lại không vui?" Tuy là câu hỏi nhưng Hề Hàn lại rất chắc chắn.

"Không có."

Hiếm khi thấy Lâm Di Đông phản bác.

Anh không phải là người hay khó chịu, nhưng đôi khi thế này trông lại đáng yêu quá chừng.

Ánh sáng bị tán xạ, khi nhìn nhau Hề Hàn lại ma xui quỷ khiến nghĩ, đôi mắt của anh thật đẹp, là loại... rất là mê người.

Chờ khi y phản ứng lại thì cái hôn đã đến.

Lâm Di Đông đỡ gáy y, làm y không thể không ngẩng đầu. Bờ môi lành lạnh dần dần nóng lên, tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu, nhưng ẩn sâu trong đó lại là chân thành mềm mại, vào lúc thế này anh lại muốn kìm nén cảm xúc theo bản năng.

Răng môi quấn quýt, hơi thở quyện vào nhau, tựa như một cơn thủy triều rực rỡ. Hề Hàn cảm thấy chính mình đang nóng lên, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng.

Đây là nhiệt độ đã mất từ lâu, nhưng lại quen thuộc như thế.

Trần Vãn: Tôi nên ở dưới gầm xe, nhưng tôi cũng là trợ công tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »