Bất Kiến Hàn giật thót mình. Cậu cảm thấy bản thân chẳng khác nào một tên trộm xâm nhập gia cư bất hợp pháp, vội vã lẩn trốn theo phản xạ có điều kiện, ba chân bốn cẳng chạy ào ra khỏi phòng bếp.
Sau đó quay trở lại nhà vệ sinh.
Quả nhiên, người đàn ông mặc tạp dề đi xuống lầu. Tâm trạng của anh ta có vẻ không được tốt cho lắm, bước chân càng lúc càng dồn dập, tiếng này còn mạnh hơn tiếng trước.
Anh ta quay trở lại phòng bếp, lấy dao phay ra, tiếp tục thái rau.
Bất Kiến Hàn ngồi xổm trên bồn cầu, cảm thấy khó xử vô cùng. Khi chạy khỏi đó, cậu đi quá vội vàng, đã cầm theo cả miếng thịt kia tới đây, bây giờ có muốn trả lại thì cũng không kịp nữa.
Hay là tìm một góc khuất trong nhà vệ sinh để giấu tạm đi vậy?
Bất Kiến Hàn đang tấm tắc khen ý kiến của mình thật là hay, tiếng gào thét kinh thiên động địa đã vang lên từ phía phòng bếp: “Ai dám động vào bữa tối của tao!!!”
Da đầu Bất Kiến Hàn tê rần, bàn tay cậu khẽ run, miếng thịt mềm mại nhầy nhụa trượt khỏi tay cậu, rơi xuống bồn cầu nghe “tõm” một tiếng.
Điểm chí mạng nhất là, với nề nếp vệ sinh cá nhân mẫu mực “đi xong nhất định phải xả nước”, trông thấy có thứ rơi xuống bồn cầu, cậu lập tức đưa tay xả ấn xả nước theo thói quen.
“Uỳnh uỳnh! Ào ào ào – ”
Bồn cầu xả nước gây ra âm thanh rất lớn, hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của người đàn ông mặc tạp dề. Anh ta cầm dao phay, hùng hổ lao thẳng vào nhà vệ sinh, mặt đối mặt với Bất Kiến Hàn đang náu mình bên trong.
Bất Kiến Hàn: “…”
Ờm… Làm thế nào để giải thích rằng cậu không cố ý lấy bữa tối của anh ta đây?
“Tôi nếm giúp anh xem đã ngấm gia vị hay chưa” chắc?
Bây mới xin lỗi thì chắc chắn không kịp nữa rồi. Tất nhiên, người đàn ông mặc tạp dề không hề biết có người lạ đột nhập vào nhà mình, anh ta vô cùng kinh ngạc, sau đó nét mặt lập tức thay đổi, biểu cảm vô cùng dữ tợn và hung ác.
Bất Kiến Hàn không nói được lời nào để biện minh cho chính mình. Con dao phay sặc mùi tanh tưởi, chiếc tạp dề loang lổ vết máu, cùng với một gương mặt trắng xanh ghê rợn, biểu cảm dữ dằn, anh ta vọt trước mặt cậu chỉ trong tích tắc!
Cậu định lui ra đằng sau, nhưng đã quá muộn.
Lưỡi dao phay sắc lẹm dính máu lóe sáng, bổ thẳng về phía cậu!
Cậu hoảng hốt đưa tay lên để che chắn cho mình, nhưng chẳng có tác dụng gì. Tiếng “leng keng” vang lên, dao phay găm vào cơ thể cậu, tức thì, cậu trông thấy máu văng khắp nơi, hai mắt chỉ toàn là màu máu!
“A, a a a -”
Cơn đau dữ dội ập đến. Trong tiếng kêu thảm thiết của cậu, đối phương tiếp tục vung dao phay lên, chém lia lịa thêm vài nhát nữa. Không gian nhà vệ sinh nhỏ hẹp, cậu không có chỗ để né tránh, cậu tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn quang cảnh xung quanh càng lúc càng đỏ đậm, cuối cùng bị bao trùm bởi màu máu.
Sau ít phút tĩnh lặng, bốn phía đỏ như máu dần trở lại khung cảnh đen như mực.
Trong bóng tối, một hàng chữ trắng theo thể Tống hiện ra, vô cùng dễ thấy:
[Cậu đã mất mạng.]