Chương 37: Sinh nhật

7 giờ 30 phút.

Lúc này tiếng mở cửa vang lên, cũng vừa lúc Thẩm Nhược Giai cũng nấu xong.

Nghe tiếng mở cửa thì Thẩm Nhược Giai lập tức mỉm cười bỏ muỗng xuống rồi chạy nhanh ra ngoài đón cậu.

Lục Lệ Thành đứng trước căn biệt thự với một bộ mặt hầm hừ, cậu đang thay giày thì nghe một giọng nói ngọt ngào phát ra từ bên trong.

Thẩm Nhược Giai mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi tuyệt đẹp, để lộ đôi chân trắng nuột không tì vết.

“Về rồi sao?”

Cậu ngước lên nhìn, hôm nay hơi bất ngờ một chút là cô có ở nhà từ sớm.

Mọi ngày sẽ là cậu về trước sau đó liền trở thành chàng trai nội trợ mà nấu ăn cho cô.

Nhìn một lúc sau lại không thèm quan tâm mà lạnh nhạt nhìn xuống nền nhà, nhưng giọng nói trầm thấp vẫn vang lên: “Cả ngày chị đi đâu vậy? Em gọi chị không nghe máy?”

" Hả? Em gọi cho chị à?" Thẩm Nhược Giai lục lọi tìm điện thoại.

Quả thực là có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Lục Lệ Thành. Cô cười trừ: " Xin lỗi, chị để điện thoại trong túi xách, cũng không để ý đến…"

Lục Lệ Thành thở dài một tiếng: " Không sao là tốt rồi. Em chỉ lo lắng chị gặp chuyện gì nên mới không bắt máy." Nói xong cậu đi vào nhà.

Cô không có đi theo Lục Lệ Thành lên phòng mà chỉ ngồi dưới nhà bật tivi lên đợi cậu tắm rửa.

Tắm rửa xong xuôi, hai người ngồi vào bàn ăn.

Trông thấy biểu tình nhàn nhạt của Thẩm Nhược Giai, Lục Lệ Thành không nhịn được liền hỏi: " Chị có nhớ ngày mai là ngày gì không?"

" Hửm? Ngày gì?"

" Thì… Thôi bỏ đi, chúng ta ăn cơm…"

Bữa cơm hôm nay khá yên lặng, không ai nói với ai câu nào. Lục Lệ Thành một mặt buồn thiu nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn.

" Ngon không?"

" Dạ?" Lục Lệ Thành không hiểu, ngước đầu lên nhìn cô.

" Bữa cơm hôm nay là chị nấu đó, chị đã cho bác Khê nghỉ vài ngày rồi!"

" Vậy ạ…?" Lục Lệ Thành giờ mới chú ý. Bảo sao mà miếng thịt cắt lát không đều tay, canh rong biển cũng bị nấu quá lửa khiến nó mềm nhũn ra. Lục Lệ Thành mỉm cười nói: " Ngon lắm."

" Vậy thì may quá. Lát nữa ăn xong, em có muốn xem phim không?"

Lục Lệ Thành đơn giản gật đầu: " Cũng được thôi ạ!"

Ăn uống xong xuôi, Thẩm Nhược Giai trong bếp dọn dẹp, bảo cậu ra ngồi sofa chờ.

" Thư Nghi mới đưa chị một cuốn phim, cậu ấy nói bộ phim này rất hay."

Xem được vài tập phim, Thẩm Nhược Giai ngước nhìn lên đồng hồ, gần điểm 12 giờ, cô đứng dậy nói: " Chị đi vệ sinh chút, em ngồi xem đi."

Lục Lệ Thành gật đầu, đôi mắt vẫn tiếp tục dán chặt vào ti vi.

Đồng hồ vừa điểm đúng 12 giờ, màn hình ti vi hiện lên một đoạn video, trên đó tổng hợp lại những khoảnh khắc của cô cùng Lục Lệ Thành hạnh phúc bên nhau, còn có những lời chúc, bức tranh cô tự vẽ, những ca từ cô hát dành tặng cho cậu.

" Thành Thành, sinh nhật vui vẻ. Cảm ơn em đã luôn bên cạnh chị, chia sẻ cùng chị mọi lo âu, phiền muộn và khó khăn thử thách trong cuộc sống. Gặp được em và được yêu em là niềm hạnh phúc nhất của đời chị. Chúc em sinh nhật vui vẻ, đón đợi điều tuyệt vời tối nay nhé! Hãy cùng nhau trải qua nhiều dịp sinh nhật nữa nhé! "

Lục Lệ Thành còn chưa kịp hết kinh ngạc thì Thẩm Nhược Giai một tay cầm chùm bóng bay, vừa bê một chiếc bánh kem hình trái tim, trên mặt bánh có vẽ hình những chú cừu nhỏ.

" Happy birthday to you, Happy birthday to you! " Thẩm Nhược Giai ngân nga hát chúc mừng sinh nhật Lục Lệ Thành.

Cô đi đến trước mặt Lục Lệ Thành, mỉm cười: " Thành Thành, chúc mừng sinh nhật, mau ước rồi thổi nến đi! "

Lục Lệ Thành xúc động không nói nên lời, cả cơ thể cậu như ngừng lại ở khoảnh khắc này.

Thẩm Nhược Giai mới thúc giục cậu: " Mau ước đi không nến tắt bây giờ!"

Lục Lệ Thành đan hai bàn tay lại, ánh mắt sáng như sao nhìn Thẩm Nhược Giai: " Em ước chị có thể ở bên cạnh em mãi mãi, hai chúng ta sẽ sông hạnh phúc cùng nhau đến cuối đời, sẽ không còn bất cứ cuộc chia ly nào xảy ra giữa chúng ta! "

" Đồ ngốc, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa."

" Không sao, bởi vì ước nguyện này, em sẽ tự hoàn thành nó! " nói rồi cậu thổi tắt nến đi. " Hoá ra chị không quên ngày sinh nhật của em."

" Ngày quan trọng như vậy sao chị có thể quên được. Chị chỉ là muốn dành tặng cho em một bất ngờ! Nào mau cầm bánh đi, nặng quá!" Thẩm Nhược Giai đưa bánh đến trước cậu để cậu cầm lấy, sau đó cô lấy ra chiếc hộp màu đen bằng nhung ban sáng.

" Đây là?"

" Quà sinh nhật của em đó, mở ra xem thích không?"

Lục Lệ Thành đặt bánh kem xuống bàn, nhận lấy chiếc hộp từ tay Thẩm Nhược Giai, không hiểu sao lúc này tay cậu cứ run run mà không thể điều khiển được.

Mở hộp ra, đập vào mắt cậu là cặp nhẫn đôi. Lục Lệ Thành sững sờ.

" Đây là vật đính ước giữa hai chúng ta!" Thẩm Nhược Giai cầm chiếc nhẫn nam lên đeo vào ngón áp út của Lục Lệ Thành : " Đeo nó vào rồi thì em chính là người của chị! Nào, mau đeo giúp chị! "

Ngón tay Lục Lệ Thành run rẩy cầm chiếc nhẫn còn lại lên, chậm rãi đeo vào cho Thẩm Nhược Giai.

Thẩm Nhược Giai hài lòng cười mỉm: " Từ nay ai nhìn vào chiếc nhẫn cũng biết đối phương đã có chủ, như vậy chị sẽ không phải lo có cô gái nào tới làm quen e-"

Thẩm Nhược Giai chưa kịp nói hết câu, Lục Lệ Thành đã nhào tới ôm chặt lấy cô.

" Sao vậy Thành Thành? Có phải cảm động tới phát khóc rồi không!"

" Cảm ơn chị!" Lục Lệ Thành chân thành nói.

" Ơ khóc thật à? Không tới mức đó chứ…"

" Em có thể thề với trời đất, cả đời này em sẽ không phụ lòng chị!!!"