Chương 8

Một Cõi Đi Về

Tác giả : Trịnh Công Sơn

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi

Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt

Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt

Rọi suốt trăm năm một cõi đi về

Lời nào của cây lời nào cỏ lạ

Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ ngày qua

Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ

Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa

Mây che trên đầu và nắng trên vai

Đôi chân ta đi sông còn ở lại

Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi

Lại thấy trong ta hiện bóng con người

2.

Nghe mưa nơi nầy lại nhớ mưa xa

Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ

Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ

Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà

Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy

Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa

Từng lời tà dương là lời một địa

Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe

Trong khi ta về lại nhớ ta đi

Đi lên non cao đi về biển rộng

Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng

Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì...

Một Cõi đi về chế

Trong bao nhiêu thằng còn mỗi ta thi

Thi bao nhiêu năm thi hoài chẳng đậu

Trên hai tay ta hai tập tài liệu

Còn dưới chân ta một xấp giáo trình

Lời nào của ta, lời nào của thầy

Bài nào của ta bài nào của bạn

Vừa tàn cuộc thi, là vào cuộc ... nhậu

Vừa rời bàn thi là, vào bàn ... nhậu

Ăn chơi đua đòi mà cũng đi thi

Đi thi cho sang, thi hoài chẳng đậu

Trên hai tay ta ...khô bò, và đồ nhậu

Còn dưới chân ta...rượu đế gò dầu

Nay ta ôn bài và quyết đi thi

Coi trong nhân gian ai lì bằnng... ngộ

Thi xong lên xe.... đi tìm bạn nhậu

Ngộ đã thi xong, nhậu chết mới về
Chuyện tình không suy tư

nhạc Sĩ: tâm anh

Tình yêu mới vừa hôm qua

Mà nay mắt trông mắt cay

Lệ nhòa tan nguồn tin yêu

Lệ nhòa trôi cơn mê đầy

Người yêu giờ xa xôi lắm

Cướp mất thương yêu

Em khóc cho ai đêm nay

Ai khóc cho em ngày mai

Người yêu khóc tình ngu si

Lệ khô đắm môi tím mi

Lệ tràn trôi tình yêu anh

Lệ tràn suy tư mang về

Người yêu gầy xanh xao quá

Đánh mất thương yêu

Em khóc cho ai đêm nay

Ai khóc cho em ngày mai

Thôi em về, thôi em về

Dù anh hay vô tình,

Vì em, em còn suy tư

Xa anh rồi, xa anh rồi

Còn đâu, còn đâu nữa

Tìm đâu mắt môi người yêu

Tình yêu sao còn suy tư

Người đi đã vui chốn xa

Người tình xa tầm tay em

Người tình xa em đi rồi

Người ơi còn thương chi nữa

Gϊếŧ chết thơ ngây

Em khóc cho em đêm nay

Ai khóc cho em ngày mai.

phố đêm

nhạc Sĩ: tâm anh

Phố đêm đèn mờ giăng giăng

Màu trắng như vì sao gối đầu ngủ yên

Phố đêm nhiều lần suy tư

Khi nhở còn trong đời

Những ngày thương tích lớn.

Mây đen làm úa trăng gầy

Cho nên còn tiếng say mềm

Trước thềm ngàn lời vu vơ

Vì người hay mơ dòng đời như thơ.

Nhớ ngày nao hoa nắng ngủ trên cây

Thương lá vàng úa tan

Mây bơ vơ bay khắp nẻo vô tình

Cho người yêu ước mơ.

Người đi khai phá nét kiêu sa

Tuy lính chiến xa nhà mà vẫn luôn yêu đời

Bằng câu ca tiếng cười

Tìm vui trong giấc mơ

Dù bâng khuâng chữ ngờ.

Phố đêm lạc loài hương yêu

Chìm đắm như hàng cây giá lạnh ướt mềm

Phố đêm chờ người phong sương

Chinh chiến từ lâu rồi

Có niềm riêng hay ước.

Cho tôi mười ngón thiên thần

Cho tôi mười ngón thiên thần

Để rồi dìu người tôi yêu

Dìu người không yêu

Và người chưa yêu.
với các bạn tôi xin hứa sẽ không drop, dù truyện hay hoặc dở , nhiều người đọc hay ít người đọc, nhiều người ủng hộ hay ít người ủng hộ thì tôi xin hứa sẽ không drop dù truyện có dở hay là hay đi nữa thì nó cũng những kỷ niệm vui buồn của một thời đã qua và cũng là đứa con tinh thần của mình. Hiện giờ thì tôi chưa có thể cho chapter mới được vì đầu óc không được thoải mái lắm, và không được thông suốt cho lắm mong các bạn thông cảm , tôi sẽ ra chapter vào vài ngày nữa
muốn ra chapter mới nhưng sao thấy lòng bất an, mấy ngày nay sao thấy lòng cứ lo lắng không hiều tại sao thôi đành khất mong các bạn thông càm, chắc có người thắc mắc mình có drop không? xin trả lời là không drop... mình sẽ hoàn tất câu truyện trong nay mai.
các bác thân mến sau một thời vắng bóng, nay em trở lại em hứa với các là em sẽ không drop nửa chừng đâu chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nay em xin gửi đến các bác Chapter 10 xin lỗi các bác em là người chơi đàng guitar và Saxophone nên chuyện của em hay cho vào đó một hay hai bài hát mong các các thông cảm cho tính tình yêu nhạc của em

chapter 10

Hai ngày sau em và cô Quỳnh Anh về lại sài Gòn cuộc sống cứ em đềm trôi nhanh. Em và cô Quỳnh Anh vẫn giữ bí mật của hai người. Khi có Ông bà nội hay là bố me ở đó thì em và cô Quỳnh Anh gọi nhau là cô với cháu.nhưng đến lúc chỉ mỗi mình em và cô Quỳnh Anh thì chúng em xưng hô là anh em. Đôi lúc em gọi cô Quỳnh Anh là bà xã và cô Quỳnh Anh thị gọi ngược lại mặc dầu biết là tương lai của em và cô không biết đi về đâu, nhưng em chấp nhận tất cả để được sống với nhau.

Em và Cô Quỳnh Anh quá thân thiết vẫn đùa giỡn với nhau và ông bà nội bắt đầu nghi ngờ về tình cảm em và cô dành cho nhau. Một ngày sau khi đi học võ về em thấy ông bà nội dặn dò cô Quỳnh Anh về vấn đề gì đó mà em chẳng hề biết. Em chỉ nghe thoáng qua" Quỳnh Anh à đừng để người ta nhìn vào và nghĩ xấu về con", rồi cô vâng vâng dạ dạ và về phòng. Sau ngày hôm đó cô Quỳnh Anh dần dần xa lánh em em cảm thấy buồn và hụt hẩng trong lòng và em chờ dến một ngày ông bà nội đi vắng rồi hỏi cô Quỳnh Anh cho ra lẽ.

-Quỳnh Anh à anh có chuyện muốn nói với em

-Nói nhanh đi tôi còn phải đi giặt quần áo,( chỉ là một cái cớ thôi)

-Sao em lạnh lùng với anh vậy anh đã làm gì sai sao?

-Không Sinh không có làm gì sai hết nhưng chúng ta nên chấm dứt từ đây vì chuyện tình chúng ta sẽ không có lối thoát

-Nhưng

-Không nhưng gì hết cô và Sinh nên chấm dứt từ đây ông bà nội Sinh đã nghi ngờ chúng ta rồi.

Thôi thế là xong cuộc tình của em và cô Quỳnh Anh đã lên bản án tử hình còn gì đau mà chờ mong. Lòng buồn biết mấy đúng như nhạc sĩ Anh Việt Thu đã viết " mấy khi tình đầu kết thành mộng đâu em". Lần lũi đi về phòng mình mà lòng buốn không nguôi, thôi thì làm bầu bạn với những cơn say với những tiếng hát cung đàn để quên đi những ưu tư sầu muộn.

Không Bao Giờ Quên Em

Nhạc sĩ: Hoàng Trang

Tôi viết lên đây với tất cả chân thành

của lòng tôi trao em.

Ngày nào đã nhau, vì chung hướng đời,

mình trót trao nhau nụ cười.

Và tình yêu đó, tôi đem ép trong tim,

Dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ niệm của hai chúng mình.

Tôi cũng không bao giờ, không bao giờ quên Em.

Cho đến hôm nay, với nức nở nghẹn ngào,

mình mềm lòng xa nhau.

Còn đâu những đêm anh dìu em lối về,

buồn kể nhau nghe chuyện đời.

Tình mình nay chết như lá uá thu rơi,

Đường trần mồ côi,

tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.

Ngơ ngác trong đêm trường,

tôi chưa vơi niềm yêu thương.

Dk: Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương của tuổi xuân vừa tròn.

Xa nhau, mấy người không buồn không nhớ,

xót xa cho tình yêu.

Nối tiếc xa xôi, ngày xưa em nói vẫn yêu anh nghìn năm, vẫn đợi anh trọn đời.

Nhưng nay hết rồi,

hai người hai lối lúc đêm buồn không em?

**

Tôi gói yêu thương,

xin trao trả ân tình về người tôi yêu mếm.

Đừng thương tiếc chi em,

chuyện hai chúng mình là giấc mơ trong cuộc đời.

Tình mình nay chết, như lá úa thu rơi,

Đường trần mồ côi,

tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình.

Tuy đã xa nhau rồi, nhưng không bao giờ quên em.

cô Quỳnh Anh đến bên em đặt tay lên vai em và nói: Sinh đừng như vậy mà, Thấy Sinh như vậy Quỳnh Anh đau lắm Sinh biết không? Em không nói gì hết rồi lại dùng cung đàn như để cho Cô Nghe thấy nổi lòng của em. (Ôi cố hương xa nửa địa cầu ... Nghìn trùng kỷ niệm vẫn theo nhau ... Đêm nay ta đốt sầu lưu lạc ... Trong khói men nồng hạnh phúc xưa ...)

Xin Thời Gian Qua Mau

Nhạc Sĩ : lam Phương

Buồn nào hơn đêm nay

Buồn nào hơn đêm nay

Khi ngoài kia bão tố đầy trời

Từng cánh lá cuốn gió

Rơi vào lòng đêm thâu

Thương thầm mối tình ngâu

Ngày về ôi xa quá

Cánh nhạn còn miệt mài

Trong nắng hồng mê say

Lạc bầy chim chíu chít

Hai phương trời cách biệt

Đêm chờ và đêm mong

ĐK

Ta đã Quen, Quen từng hơi thở

Quen tiếng cười và sóng mát đưa tin

Tám mùa đông cây rừng khô trụi lá

Chưa bao giờ một phút sống xa nhau

Thương những đêm trăng tà soi xóm vắng

Đưa em về anh viết thành bài ca

Thương những khi trưa hè nghiêng nắng đổ

Hắt hiu buồn tiếng vọng nhè nhẹ đưa

Buồn nào hơn đêm nay

Buồn nào hơn đêm nay

Khi tình xuân đã úa bụi đời

Nhiều lúc muốn trách móc

Hay giận hờn vu vơ

Chỉ làm phí ngày thơ

Dù rằng sau mưa bão

Gió hiền hòa lại về

Vẫn thấy lòng hoang vu

Cuộc đời là hư vô

Bôn ba chi xứ người

Khi mình còn đôi tay.

Em không nói gì chỉ biết đứng lên rồi lầm lũi[ms1] lang thang về quán cóc ngồi trong quán cóc nhìn đoàn người qua lại, nhâm nhi ly cà phê nhìn những con phố sâu thẳm mà lòng bùi nghĩ về cái" Xóm đêm" của cố nhạc Sĩ Phạm Đình Chương ôi buồn làm sao . sau đó em đi về nhà Chú Hải Tặc ý quên nhà Chú Hải đen (nói ổng là Hải Tặc chắc ổng biến em thành Đông phương bất bại luôn quá) trút bầu tâm sự. Em Xổ ra một tràng như đại liên M60 chú thì cứ gật gù nghe, sau khi nghe một hồi thì chú Hải mỉm cười và nói.

-Mẹ nó, nó làm như cái tai mình không biết mệt

-Chú à con phải làm sao

- Tùy con nên nhớ chú luôn bên cạnh con, Đức Mạnh Tử có nói một câu " nhìn lên trời không thẹn với trời, nhìn xung quanh không hổ với thiên hạ đó là niềm Sung sướиɠ" con hãy trân trọng những gì con đang có, đừng để cô ấy bị đau, vì khi con làm cho người con yêu bi đau là chính lúc đó con đã làm cho bản thân con bị tổn thương. Hãy mạnh dạn và can đảm lên con trai.

- Con cám chú rất nhiều, bằng mọi giá dù hy Sinh đến tính mạng con sẽ chứng minh tình yêu của con dành cho cô ta (Oai chưa chủ tịch hội sợ vợ mà).... Chú nhìn em rồi đầu rồi mỉm cười

[ms1]