Chương 2

Chapter 3

Thứ hai đầu tuần, thức dậy ể oải làm vệ sinh cá nhân xong, bôi ít nước mắm í quên bôi hoa vào người(bôi nướm mắm thì chỉ có chó mới thích)còn nhỏ mà ngựa kinh khủng. Sau đó em xuống lầu thì gặp ông bà nội và cô Quỳnh Anh đang ăn sáng trứng gà ốp la với bánh mì.Em thấy thế liền nói trứng gà Ốp la này bà nội làm hả chứ con không tin cô Quỳnh Anh làm đâu, Cô liền nói:

Cô làm Sinh có ăn không? không ăn thì thôi.

ăn chứ Cô Quỳnh Anh cho cháu đĩa trứng đi

Có tin cô làm không?

Dạ tin

Ông bà nội thấy thế thì tủm tỉm cười rồi nói: Này Quỳnh Anh bác nói cháu cứ quất cho nó chừa chứ thằng được hai bác chiều nên nó hư lắm.

Thấy chưa Sinh hư lắm đo có ngày cô sẽ cho Sinh ăn đòn.

Ông bà nội chẳng bênh vực con gì hết.

nói rồi em đứng dậy chào ông bà và cô Quỳnh để đến trường,đến lớp thấy ôi thôi chán ơi là chán,lớp cũ, bàn nghế cũ, bạn cũ Chán” Chơi nhiều cũng chán, học nhiều cũng chán, giáo viên giảng mặc giáo viên, trò mặc trò chơi. Đang ngẫm nghĩ mau mau về nhà gặp cô Quỳnh Anh cùng hát và chọc cô cho vui...Ôi chẳng lẽ thương rồi sao.... thì có tiếng gọi:

Sinh em đứng lên

Da(chết bố mày rồi con ạ)

Em hãy trả lời cho cô biết bốn vị tướng đã theo lý bi( Lý Nam Đế)

Thưa cô những vị tướng đã theo Lý Nam Đế: Triệu Túc, Pham Tu, Tinh Thiều và Triệu Quang Phục.

Đúng rồi giỏi cô cho 10 điểm ,phù teo vãi đái bị 1 điểm thì bỏ bu.

Xong tiết học em dọt về đói bụng em suy nghĩ Cô Quỳnh Anh vào bếp chế biến món ăn gì cho gia đình Hay em nên các hàng quán mua cơm tay cầm cho chắc, nghĩ nhưng cũng lê lết chân về nhà. Đến nhà thì em đã thấy Cô Quỳnh Anh đón em ở của.

Sinh đi học về rồi hả, rửa tay đi rồi ăn cơm.

xườn non ram mặn, canh bí hầm thịt

em quất một hơi 4 chén...cô Quỳnh Anh nhìn em rồi nói:

nam thực như hổ nữ thực như miêu

em đối lại Nam thực như hổ, nữ thực nhu trâu.

Cô Quỳnh Anh dí vào đâu tôi: dám nói cô như trâu hả?

Ăn xong hai cô cháu rửa bát... rồi cô ở nhà ngoan nhe cô đi học đây...

Dạ

Rồi một buổi chiều lặng lẽ trôi đúng là buồn như con chuồn chuồn... con ngu thì không dùng con gì để mà diễn tả các bác à, em lại lấy đàn ra để gãy như muốn gϊếŧ thời gian, người đời thường nói chờ đợi là hạnh phúc, nhưng em thấy đúng là chán như con gián các bá à. Em đàn rồi hát nhiều bài cuối em thêm một bài của Nhạc Sĩ Tâm Anh Phô Đêm.

Phố đêm đèn mờ giăng giăng Màu trắng như vì sao gối đầu ngủ yên, Phố đêm nhiều lần suy tư Ghi nhớ còn trong đời Những ngày thương tích lớn.Mây đen làm úa trăng gầy Cho nên còn tiếng say mềm Trước thềm ngàn lời vu vơ Vì người hay mơ dòng đời như thơ.

Nhớ ngày nao hoa nắng ngủ trên cây Thương lá vàng úa tan.Mây bơ vơ bay khắp nẽo vô tìnhCho người yêu ước mơ Người đi khai phá nét kiêu sa Tuy lính chiến xa nhà mà vẫn luôn yêu đời Bằng câu ca tiếng cười Tìm vui trong giấc mơ Dù bâng khuâng chữ ngờ

Phố đêm lạc loài hương yêu Chìm đắm như hàng cây giá lạnh ướt mềm.Phố đêm chờ người phong sương Chinh chiến từ lâu rồi

Có niềm riêng hay ước Cho tôi mười ngón thiên thần Cho tôi mười ngón thiên thần Để rồi dìu người tôi yêu Dìu người đang yêu Và người chưa yêu.

Bô thất sao mà hát những bài buồn vậy?

quay lại thì cô Quỳnh Anh đã vê.... Con không có cô à.

ừ hôm vừa rồi hát bài gì Gà Chiên gì đó nghe buồn cười.

Ồ thì cháu chế từ bài: Chuyện tình cô gái bán Sầu Riêng đó mà. Thì cháu chến ra từ câu " có ai mua sầu riêng, có ai mua sầu riêng hãy dừng chân bên quán em, em đây bán sầu riêng nhưng em không bán tình duyên thành câu "Có ai mua gà chiên, có ai mua gà chiên hãy dừng chân nơi quán em, em đây bán gà chiên nhưng em cũng là một thằng khùng khùng điên điên".

Cô muốn cháu thêm một nhạc chế nữa không?

Sinh hát đi cô nghe đây.

Bài hát Khi xưa Ta be của nhạc sĩ Phạm DuyKhi xưa đôi ta bé ta chơi ?đôi ta chơi bắn súng khơi khơi.Chơi công an đi bắt quân gian Hiên ngang anh giơ súng ngay tim: Bang! Bang... thì em hát là khi xưa tôi bé tôi ngu tối lấy giây thung tôi bắn vô cu... bang bang

Cô quỳnh anh nhéo hông em: hát chi bậy bạ, quỳnh Anh không chơi với Sinh Quỳnh anh đi đi nấu cơm đây. Thôi không hát nữa bắn vào mà bang bang thì có ngày rụng mẹ nó thôi, thế là hai cô cháu đi nấu cơm.
Em viết truyện theo kiểu đầu nghĩ sao thì làm vậy, Viết Xong không cần kiểm tra gởi luôn đôi lúc khó hiểu và truyện rời rạc mong các bác thông cảm vì mấy hôm vừa rồi " Em gái" bị bịnh nên viết truyện cũng không hay cho lắm. Hôm nay thấy không được khỏe trong người không biết có thể ra Chapter mới được không... Với lại "em gái hậu phương bị bịnh" nên phải dành thời gian cho cô ta, mong các bác thông cảm... Đừng ném đá em, ném em là em ném lại em chơi cả thùng cà xe vận tải đá cho mà chết....Co nhiều bác thắc mắc em định cư ở, em xin thưa em định cư ở Hoa Kỳ Tiểu Bang Texas cách thành phố Houston 45 phút lái xe.
Chapter 4

Hôm nay cô nấu món canh chua cá bông lau món ăn mà em rát thích,nên nhớ cá bông lau chứ không phải cá Tra nhe, nghe đến cá Tra mà em thấy rùng mình. Người ướt đẫm mồ hôi em vội cho cô một cái bất hiếu( bất hiếu lá đánh cha, đánh cha là đá chanh).Uống xong thì thấy cô có phần dễ chịu hơn.Hôm nay ông bà nội đi ăn đám cưới con người bạn ở Bà Rịa hai hôm sau mới về nên chỉ hai cô cháu ăn cơm thôi. Cơm nước xong thì hai cô cháu tán dóc cho hết thời gian, nói toàn chuyện trên trời dưới đất chuyện ông nọ bà kia, sau đó thì em đi ôn bài cho kỳ thi, còn cô thì ra ngoài vơi mấy người.

khi học xong tôi lên phòng vào phòng cô Quỳnh Anh và đọc được quyển nhật ký viết như sau.Thế là một đêm nữa lại về với em, em cảm thấy có một nổi buồn man mát xâm chiếm tâm hồn. Ngồi đây nhìn qua khung cửa sồ ánh trăng vàng bạc đang soi chiếu trên vạn vật. Lòng em không ngớt nghĩ đến anh, anh đang rất gẩn nhưng lại rất xa em. Tai sao em lại gặp anh, anh đến bên em như cơn mưa đầu mùa để lại cho em nhiều thương nhớ, và chúng ta không thề đến với nhau. Em đã thương nhớ anh hằng đêm như nổi lòng của cô nữ sinh thầm yêu thầy giá trẻ, anh ta đã đến và đi để lại cho cô ta nhiều nhung nhớ,rồi trong nhung nhớ cô đã viết thành thơ.

-Anh đã đền như mưa

-Em chạy vào hiên vắng

-lấy hai tay che đầu

-Hạt mưa như bướng bỉnh

-cứ dồn hoài bước chân.

Đúng như vậy và còn hơn thế nữa anh đã đến bên em như cơn đầu mùa như một sự sắp xếp huyền diệu nào đó. Mấy ngày qua em muốn chạy trốn tình yêu nhưng cơn mưa tình yêu của anh cứ dồn bước chân em. Làm sao em chạy trốn được bởi vì em đã yêu anh. Trong vũ trụ bao la, và trong thế giới muôn màu sao em chỉ thấy riêng hình bóng anh. đọc đến đó thôi mà chua xót trong lòng và ray rứt con chim í quên con tim các bác à buồn làm sao í. Bỗng có người đập cửa, em vội chạy xuống.

-Em có phải người nhà của nguyễn vũ Quỳnh Anh không?

-Da cô Quỳnh Anh bị sao à

-À không em đi với chị đưa Quỳnh Anh về cô ta quá

-ối trời

-các bác biết đấy đưa một say về nhà khó chừng nào, đưa bà cô thân yêu của em về đến nhà mà em muốn đứt hơi. Sau phải dọn dẹp món chè thập mà bà cô thân phớng ra mà em quay cuồng. Mùi nước hoa trời cho dù em có luyện chiêu "dịch cân kinh" cũng muốn tắt thở mà lên đồi nằm phủ cỏ..tôi lấy khăn ấm lau mặt cho cô rồi pha cho ly nước chanh cho cô uống.

-Sao cô uống nhiều thế có chuyện buồn à

-Đúng cô đang yêu, nhưng không người ấy co yêu cô không?

-nói cho anh ấy biết đi, biết đâu anh ấy cũng yêu cô.

-nhưng mà không thể được

-sao dị

-nói ra thì thì có sao cháu giúp cô cho-

-Yêu ai vâ?

-Cô yêu sinh

-cô biết tình yêu chúng ta sẽ đi vào ngõ cụt,nhưng sao hình bóng Sinh cứ mãi trong trái tim cô.

-Sinh à Em yêu Sinh

-Cô à cháu muốn nói

-Sinh đừng xung hô cháu với Quỳnh Anh được không, nếu chỉ có hai đứa Sinh phải Sinh xưng anh em với Quỳnh Anh hay xưng tên cũng được.

-Nhưng chúng ta là họ hàng và cháu với

-Lại cháu với cô Sinh có yêu em không, Sinh đừng che giấu nữa? Sinh cũng yêu em mà phải không?

-Cô à để cháu suy nghĩ... cháu mệt rồi...

-Được rồi Sinh đi đi em không thấy mặt anh nữa

-Cô à

-Em nói để em yên

-Cô

-Bốp cái tát, và hai hàng nước mắt chảy ra...Biết ở lại cũng không làm được gì em đành dọt đi, mà lòng đầy ắp u buốn khôn nguôi, ra ngoài đi lang thang rồi tới nhà chú Hải Đen, ngồi dạo vài cung đàn cho vơi đi nỗi buồn. Em cùng chú dạo bột bản Thu Hát Cho Người của Nhạc Sĩ Vũ Đức Sao Biển

-Giòng sông nào đưa người tình đi biền biệt.

-Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa.

-Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ.

-Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ.

-Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó,

-Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư.

-Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió.

Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.

-Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương,

-Trong mênh mông chiều sương

-Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín

-Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi.

-Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người.

-Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi.

-Màu vàng lên, biêng biếc ánh chiều rơi.

-Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người.

-Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêu...ơi!

Em gục xuống khóc như một đứa trẻ, chú Hải Đen đến vỗ vai em và: hãy khóc đi cho quên nổi sấu, và hãy khóc đi khóc con sẽ đứng lên vững bước trên đường,và hãy khóc và sau đó con sẽ thấy trước một tương lai tốt đẹp đang chờ đợi mình.