Chương 46: Tết đoàn viên

Phim đã gần tới ngày đóng máy, thời gian gần một tháng ở Vô Tích trôi nhanh như cơn gió đầu thu. Những diễn viên ở lại với đoàn cũng chỉ còn lại trên dưới chục người, còn lại đều là diễn viên quần chúng. Những phân cảnh quay ở đây hầu hết đều là những cảnh tươi sáng nên mọi người diễn như không diễn, dễ dàng mà hoàn thành.

Hôm nay là Tết Trung thu, lại ở trong một không gian văn hóa trứ danh của Trung Quốc nên đạo diễn cho đoàn mới xế chiều đã được nghỉ để cùng đi thưởng hội. Mọi người rủ nhau cùng đi thả đèn ở Thái Hồ, dâng hương ở Linh Sơn tự...Thế nhưng một người bản tính ham chơi như Lệ Dĩnh lại không hề thấy mặt mũi. Từ lúc đạo diễn hô nghỉ Lệ Dĩnh đã lặn mất tiêu. Kiến Hoa tới phòng cô tìm cũng không thấy, trợ lý cũng biến mất. Gọi điện thì cô cứ úp úp mở mở kêu mọi người cứ việc đi, cô còn chút việc phải làm. Còn đặc biệt dặn Kiến Hoa phải nhớ mua đèn, anh đã hứa với cô tối nay hai người sẽ thả đèn mà. Kiến Hoa đành miễn cưỡng đi cùng với mấy người trong đoàn, tự nhủ mua được đèn anh sẽ quay trở lại ngay. Tết đoàn viên...anh chỉ muốn được ở bên cô. Không biết cô còn có trò gì nữa.

Phim trường Vô Tích nổi tiếng với đền đài, cung điện được dựng gần như nguyên bản so với thực tế. Nửa tháng trước trung thu, toàn bộ nơi đây đều được chăng đèn kết hoa, màn đêm buông xuống bao phủ một vùng rộng lớn là ánh sáng rực rỡ, lung linh kỳ ảo. Bên ngoài khắp nơi đều đông đúc, náo nhiệt thế nhưng sâu trong phim trường, tại Tích Sơn đình, Lệ Dĩnh lích kích một mình đến giờ cũng xong việc. Thì ra cô mượn được bếp của Tích Sơn đình rồi cứ ở lì trong đó từ chiều tới giờ. Trung thu là Tết đoàn viên, muốn được viên mãn đương nhiên phải ăn bánh trung thu. Vì thế mà cô vật lộn trong bếp cả mấy tiếng để chỉ để làm bánh trung thu cho ai đó. Nancy nguyện giúp nhưng đều không được chấp nhận. Chẳng là mấy ngày trước, nhân lúc Kiến Hoa rời đoàn tới Tam Á, cô đã bỏ công nghiên cứu cách làm bánh. Bình thường ở nhà vẫn do mama làm, nhưng bây giờ cô muốn tự mình làm thử, tốt xấu gì cũng là tấm lòng của cô. Sư phụ đã vì cô mà lặn xuống Nhật Nguyệt Đàm thì chút việc cỏn con này đâu thể làm khó được cô.

Làm bánh trung thu quả thật không đơn giản, cô phải tự mình làm từ lúc nhào bột cho tới nướng bánh. Giờ không những đầu tóc lộn xộn mà mặt cũng dính đầy bột mì. Trông chỉ giống một tiểu nha hoàn, tuyệt đối không nhìn ra phong thái của một tiểu hoa đán.

"Lệ Dĩnh, xem em kìa, mặt mũi bẩn thế kia. Để chị xếp bánh vào hộp cho. Em về phòng thay đồ đi. Hoa ca chắc cũng sắp về rồi đấy" - Nancy hối hả giục Lệ Dĩnh, cả buổi cô chỉ có việc là đứng bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng không đừng được lại nhắc Lệ Dĩnh thêm cái này, bớt cái kia...cơ bản là vì Lệ Dĩnh muốn mình tự thực hiện.

"Được rồi Nancy, chị nhớ cẩn thận nha, em chỉ làm được bốn cái thôi đó"

Nancy ném cho Lệ Dĩnh cái lườm trách móc. Xưa nay cô vẫn luôn cẩn thận mà, người vốn hậu đậu phải là Lệ Dĩnh mới đúng.

Lệ Dĩnh thò đầu ra bên ngoài, kiếm tra chắc chắn không có ai mới nhanh chóng tót về phòng. Một lát sau Kiến Hoa đã trở lại mang theo hai chiếc đèn hoa đăng, nhưng anh chỉ đi một mình. Dám chắc là bỏ đám người kia mà trở về rồi. Việc đầu tiên anh làm chính là dõi mắt xem người ở phòng bên đã về tới chưa. Anh thật tò mò không biết cả buổi cô làm cái gì mà thần bí như vậy.

"Tiểu Dĩnh. Anh mua hoa đăng về rồi" - Phòng sáng đèn, biết cô đã về, Kiến Hoa ghé sát bên ngoài cửa nói vọng vào trong.

Im lặng hồi lâu, Lệ Dĩnh mở cửa bước ra sẵn sàng đi cùng anh, nhưng còn giấu một hộp gì đó vuông vuông sau lưng.

"Sư phụ, chúng ta đi thôi"

"Em giấu cái gì đằng sau sao?" - Kiến Hoa phóng ánh mắt dò xét ra phía sau lưng Lệ Dĩnh.

"Không có gì đặc biệt. Lát nữa anh sẽ biết" - Lời nói úp mở của Lệ Dĩnh càng làm Kiến Hoa thêm tò mò.

...

Ngày này tất cả sông hồ ở đây đều chật kín người đến thả hoa đăng. Kiến Hoa và Lệ Dĩnh tất nhiên không thể mạo hiểm đến những nơi như vậy. Hai người nhìn hướng Trúc Lâm tiến thẳng. Trúc Lâm là cánh rừng trúc nhỏ nằm bên rìa Vô Tích, ở tận sâu góc trong, dựa vào ngọn Thái Sơn sừng sững. Khu rừng này vốn vẫn để dùng làm bối cảnh quay một số phim kiếm hiệp, nhưng vài năm gần đây chủ đề phim về cung đình lên ngôi, rất ít đoàn làm phim lui tới đây lấy bối cảnh, bỏ lỡ một không gian lãng mạn, thi vị như vậy. Đêm trước tới đây, hai người đã vô tình phát hiện ra một cái đầm nước nhỏ nối Trúc Lâm với bên ngoài. Trong đầm trồng đều là hoa sen, giữa đầm còn có một căn chòi hóng mát dựng từ trúc. Vì thế nó được đặt tên là Trúc Liên Đàm. Nơi đây là thích hợp nhất đế Kiến Hoa và Lệ Dĩnh tới thả đèn.

Kiến Hoa một tay ôm đèn, một tay nắm lấy vai Lệ Dĩnh dìu cô đi ra giữa chòi nước, ở đây tối không có chút ánh sáng nào, anh sợ cô hậu đậu lại vấp ngã, chỉ thiếu điều bế cô lên mà thôi.

"Sư phụ, chúng ta thả đèn đi" - Kiến Hoa gật đầu làm theo, Lệ Dĩnh xuống thêm hai bậc thả chiếc hoa đăng sáng lung linh xuống mặt nước, còn chắp tay nhắm mắt nguyện cầu một điều ước.

Cùng là thả đèn, nhưng Lệ Dĩnh hôm nay và của một tháng trước trong lễ Thất tịch tâm tình khác hẳn nhau. Anh còn nhớ gương mặt buồn chán của cô hôm đó, cô cũng không buồn đi cùng hội Tưởng Hân mà chỉ ngồi nhìn chòng chọc vào chiếc đèn. Còn bây giờ, hoàn toàn là một tâm trạng háo hức thích thú.

"Tiểu Dĩnh. Lần trước em đâu có thích thả đèn, sao lần này lại háo hức như vậy?"

Lệ Dĩnh nheo mắt nhìn Kiến Hoa, anh rõ ràng biết mà còn cố tình hỏi cô. Đã vậy cô sẽ không để cho anh đạt được ý đồ.

"Hôm đó là vì...là vì...trời có mưa, em sợ nếu đèn bị tắt điều ước sẽ không linh nghiệm"

"Thật sao? Nhưng anh nhớ lúc đó đã tạnh mưa rồi mà" - Kiến Hoa ghé mặt sát vào Lệ Dĩnh, anh như này, cô càng lúng túng mà viện ra mấy lý do quái dị.

"Là vì...em sợ nước nên không dám đi"

"Em sợ nước...thế còn bây giờ không sợ nữa?" - Lệ Dĩnh gật đầu máy móc trước câu hỏi của Kiến Hoa, đúng là cô sợ nước, nhưng giờ có anh ở bên, đương nhiên cô sẽ không bị ảnh hưởng gì. Trong lúc quay phim cũng vậy, anh luôn dịu dàng dìu cô.

"Anh có thể hỏi điều ước em viết trên đèn hôm đó là gì không?" - Kiến Hoa hỏi trúng tim đen của Lệ Dĩnh. Rõ ràng ước nguyện cô viết trong điều ước đó là anh, nhưng không thể nói cho anh biết được, như vậy còn có thể giấu mặt đi đâu. Khi đó hai người vẫn chưa xác định tình cảm với đối phương mà.

"Em...em không viết gì cả. Đâu có thả nên không ước gì hết"

Kiến Hoa cười thầm đắc ý, đến giờ này mà cô vẫn còn cứng miệng được.

"Thế sao? Vậy mà hôm đó anh tưởng còn có người tự nhiên bỏ anh vào điều ước của người ta chứ?"

"Sư phụ...anh xem trộm điều ước của em" - Lệ Dĩnh xấu hổ hét toáng lên.

"Anh không xem trộm, anh chỉ là thực hiện điều ước đó cho em. Không phải bây giờ anh đang ở đây sao".

Đúng, là anh đang ở đây với cô. Ước nguyện đó vốn ngay từ lần gặp ở Bến Thượng Hải đã trở thành hiện thực. Anh vẫn luôn ở đây, chỉ đợi trái tim cô nhận ra mà thôi.

...

"Sư phụ...ăn bánh trung thu thôi" - Lệ Dĩnh mở chiếc hộp nãy giờ mang theo người. Thì ra bên trong đều là bánh trung thu. Lệ Dĩnh lấy một miếng đưa cho Kiến Hoa, nhưng anh có vẻ không hào hứng lắm.

"Anh vốn không thích đậu xanh".

Lệ Dĩnh mặt mày ỉu xìu, cô tự làm nhưng lại không tính đến việc sư phụ có thích hay không. Phải động não để sư phụ ăn thôi.

"Tết đoàn viên phải ăn bánh trung thư mới viên mãn chứ. Anh ăn một chút đi mà. Chẳng lẽ không nể mặt em cất công cả buổi chiều mà ăn được sao?"

Kiến Hoa bất ngờ nhìn Lệ Dĩnh, giờ anh đã hiểu cô cả buổi mất hút là vì lý do gì. Thì ra cô ở trong bếp làm bánh trung thu sao.

"Tự em làm?"

"Anh đâu cần phải ngạc nhiên như vậy. Người ta dù gì cũng là con gái, nấu ăn có gì đáng bất ngờ"

Anh đương nhiên biết việc con gái phải nấu ăn không có gì lạ, nhưng cô lại tự tay làm bánh trung thu cho anh vào tết đoàn viên, cảm giác ấm áp như gia đình này anh chưa bao giờ có. Cô như vậy bảo anh làm sao, anh hiện giờ chỉ muốn giữ cô ở mãi bên mình, không đi đâu nữa.

Nét ngạc nhiên còn chưa biến mất trên gương mặt Kiến Hoa thì Lệ Dĩnh đột nhiên tiến đến, hai tay áp chặt lên gương mặt anh, chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn sâu và dài. Kiến Hoa bất ngờ đón nhận làn hơi nồng nhiệt đó thì Lệ Dĩnh rời khỏi môi anh có chút tiếc nuối. Kiến Hoa phát hiện một miếng bánh đã yên vị trong miệng của mình. Lần đầu tiên anh phát hiện, vị đậu xanh cũng không đến nỗi nào.

"Sư phụ, vị thế nào" - Lệ Dĩnh ôm miệng cười e thẹn.

"Cũng được" - Kiến Hoa đỏ mặt ậm ừ, không phải lần đầu tiên hai người thân thiết như vậy, nhưng nhìn điệu bộ của Lệ Dĩnh anh không kiểm soát được cảm xúc của mình. Bánh trung thu này dù thế nào nhất định anh sẽ ăn hết.

...

Hai người ngồi trong căn chòi, Lệ Dĩnh nhẹ nhàng tựa lưng vào vai Kiến Hoa, ngẩng đầu ngắm ánh trăng sáng vằng vặc trốn sau những tán trúc.

"Tiểu Dĩnh, khi nãy em đã ước gì?" -

"Sư phụ... nếu Tết đoàn viên năm nào cũng vui vẻ như vậy thật tốt" - Lệ Dĩnh vu vơ cảm thán, khoảnh khắc này là điều đáng trân trọng nhất vì hai người đang ở bên nhau.

Từ đầu tới giờ, vạn là điều cô muốn, anh đều đáp ứng cô. Lần này cũng không phải ngoại lệ, nếu có thể anh muốn tết đoàn viên năm nào cũng là người đưa cô đi thả đèn.

"Điều ước của em...anh nhất định sẽ làm được"

Lời nói của Kiến Hoa chắc nịch, lại đong đầy tình cảm như một lời hứa hẹn. Trong lòng anh một lần nữa xác định cô chính là nguyện ước lớn nhất và duy nhất đời này của anh.