Khấu Viện Viện nghĩ rằng cuộc ly hôn của bố mẹ cô sẽ giống như trên TV, tìm luật sư để kiện tụng, vợ chồng tranh giành vì phân chia tài sản. Không ngờ, Khấu Thiên Thành cũng là người có tình nghĩa.
Nhìn vào cuốn sổ tiết kiệm và phần bất động sản, Khấu Viện Viện, người đã chết đói vào cuối đời ở kiếp trước, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần giữ lại những thứ này, chờ tiền sản sinh ra tiền, sau này mẹ con họ sẽ không phải lo lắng về cuộc sống mưu sinh.
Đương nhiên, để tránh phiền phức, Phòng Thư Lan và Khấu Viện Viện vẫn đem căn nhà cũ đó bán đi. Sau đó, cách trường học của Khấu Viện Viện không xa, mua một căn nhà khác.
Sau khi Phòng Thư Lan ly hôn, cảm thấy hỗn loạn trong một thời gian dài.
Trong thời gian đó, bà luôn cảm thấy bản thân mình phải cứng rắn trước, mới có thể che chở cho con gái. Vì vậy, hãy chuẩn bị sẵn sàng để thử một cái gì đó, và đủ can đảm để nhìn thấy nó. Ngay cả lúc chuyển nhà, Phòng Thư Lan cũng tự mình suy nghĩ đứng ra để đàm phán.
Khấu Viện Viện theo sát bà, cái gì cũng nghe theo bà.
Không mất quá nhiều thời gian, Phòng Thư Lan liền phát hiện ra trong cách giao tiếp với mọi người, Khấu Viện Viện rõ ràng là bạo dạn hơn bà rất nhiều.
Cho dù Khấu Viện Viện rất ít khi mở miệng khoa chân múa tay, nhưng mỗi lời nói ra đều đúng trọng điểm. Sau một hồi bà nghĩ lại, trên thực tế khi mua nhà bán đất, tất cả đều do Khấu Viện Viện quyết định.
Khấu Viện Viện luôn có cách để ảnh hưởng đến bà. Phòng Thư Lan lại cảm thấy Khấu Viện Viện như vậy không có gì sai.
Chỉ là Khấu Viện Viện mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ mà! Nhìn thấy cô con gái đảm đang như vậy, Phòng Thư Lan vừa cảm thấy tự hào vừa cảm thấy có lỗi.
Phòng Thư Lan xót thương con gái. Sau khi chuyển nhà, cuộc sống của hai mẹ con trở lại như hai năm trước. Phòng Thư Lan thường xuyên hầm súp, nấu các loại món ăn ngon cho Khấu Viện Viện. Rất nhanh, bà liền phát hiện Khấu Viện Viện không còn giống với lúc trước.
Khấu Viện Viện ngày trước cũng rất hiểu chuyện. Có điều không bao giờ giúp bà làm việc. Trương mắt ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi, Phòng Thư Lan lau nhà ngay bên cạnh. Đứa trẻ đó cũng không biết đưa tay ra giúp. Đương nhiên, người làm mẹ luôn cho rằng con mình còn nhỏ, việc gì cũng không nỡ để cho con làm. Đây là điểm chung của những đứa con một trong gia đình. Trong ánh mắt nhìn không có sức sống.
Nhưng Khấu Viện Viện bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Cô không chỉ biết mỗi học hành, còn biết giúp Phòng Thư Lan giặt quần áo làm việc nhà. Đặc biệt là khi Phòng Thư Lan nấu ăn, Khấu Viện Viện sẽ luôn phụ giúp.
Ban đầu, Phòng Thư Lan cảm thấy Khấu Viện Viện còn quá nhỏ, không muốn để cô động tay vào. Sợ cô cắt phải ngón tay. Nhưng mà, Khấu Viện Viện không chịu được mỗi lúc có cơ hội đều tự mình tranh làm. Người mẹ thấy con gái nhiệt tình như vậy cũng không muốn quấy rầy.
Sau đó, Phòng Thư Lan rất ngạc nhiên khi thấy đôi tay nhỏ bé của Khấu Viện Viện rất mạnh mẽ. Lúc con bé thái thịt, vừa nhanh vừa chuẩn xác. Đến miếng cà rốt cũng thái mỏng. Hầu hết mọi lát cắt đều có độ dày như nhau. Cầm lên một lát soi dưới ánh sáng, những lát cà rốt gần như trong suốt.
Lúc mới bắt đầu, Phòng Thư Lan còn nghĩ rằng đây chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Cho đến, vài ngày sau, Phòng Thư Lan muốn làm sủi cảo nhân thịt.
Phòng Thư Lan không vào bếp nấu được, cổ tay bà đang bị thương không có sức làm gì nữa.
Khấu Viện Viện nhìn mẹ cô bằm thịt nhân bánh một cách khó nhọc, cô bảo mẹ đi ra ngoài nghỉ ngơi, tự mình hoàn thành món bánh nhân thịt này.
Đợi đến lúc Phòng Thư Lan ở phòng khách xem một chương trình văn học trong 10 phút, Khấu Viện Viện bên trong đã băm nhỏ tất cả phần thịt để làm nhân bánh. Phòng Thư Lan cầm miếng thịt lên và quan sát kỹ hơn. Thịt đã được băm đều và nhỏ, gần như bắt kịp món thịt băm của Khấu Thiên Thành rồi.
Khi làm bánh ngày hôm đó, Phòng Thư Lan không ngừng suy nghĩ. Một lần là ngẫu nhiên, còn hai ba lần thì sao? Không thể nói cũng là ngẫu nhiên được!
Nhớ năm đó Phòng lão gia không cho con gái mình học nấu ăn, phần lớn bởi vì thân thể bà yếu ớt, cổ tay không có chút sức lực. Kỹ thuật thái thịt căn bản là không tốt.
Ai có thể ngờ rằng hai mươi năm sau, đứa con gái mười sáu tuổi của Phòng Thư Lan lại có tài cầm dao giỏi bẩm sinh. Đây có thể xem như là tài năng thiên bẩm mà Thượng Đế ban cho.
Nếu như Khấu Thiên Thành biết Viện Viện có năng lực như thế này, liệu ông ấy có còn muốn một đứa con trai chăng?
Khấu Viện Viện cũng không biết cảm xúc trong lòng của mẹ cô. Còn đứng ở bên kia mà cười ha hả giúp Phòng Thư Lan cán bột.
Khấu Viện Viện tất nhiên là không biết cách cán bột, cô trước kia cũng chưa từng làm. Không có một chút kinh nghiệm, cô tự biến mình thành trò hề rồi, trên quần áo cũng dính đầy bột mì. Phòng Thư Lan nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, không nhịn được dùng tay áo xoa xoa cho nàng.
Mặc dù vất vả như vậy. Ngay cả khi Khấu Viện Viện và Phòng Thư Lan không thể làm tốt nhiều việc.
Nhưng khi ở trong căn bếp nhỏ này, hai mẹ con cùng nhau làm một nồi sủi cảo thơm ngon, cũng là một việc rất hạnh phúc.
Sau đó, Phòng Thư Lan đã thử nhiều lần, bất kể là thái thịt hay tỉa rau rủ, cắt nhỏ hay thái lát, cần những hình dạng nào, chỉ cần bà vừa mở miệng nói, Khấu Viện Viện có thể làm ra ngay lập tức. Ngay cả khi yêu cầu Khấu Viện Viện cắt một nồi khoai tây lớn, cô ấy cũng có thể đảm bảo được chất lượng và số lượng, cắt nhanh hơn rất nhiều so với những người khác.
Khấu Viện Viện cầm con dao làm bếp hết lần này đến lần khác và đứng trước thớt để giúp bà thái thịt. Trong lòng Phòng Thư Lan có một chút kỳ vọng không thể giải thích được.
Chuyện mà năm đó mà bà không thể làm, nếu như đổi lại là Khấu Viện Viện, không lẽ có thể làm được gì chăng?
Đời trước, cô ấy đã khổ luyện đao kiếm hơn mười năm, đời này cũng chỉ có thể dùng để thái thịt cắt rau suốt phần đời còn lại.
Bởi vì tài năng có hạn, kiếp trước Khấu Viện Viện đã làm rất nhiều việc chăm chỉ để luyện kiếm.Mười năm cầm đao mới có một ngày luyện thành được một chút cảm giác.
Sau này khi quen với việc cầm dao, Phòng Thư Lan lại để cho cô thái khoai tây, không phải những miếng khoai tây vừa thái có thể chui qua lỗ kim sao!
Bất cứ một món ăn nào, chỉ cần Khấu Viện Viện thử qua, cô đều có thể cho ra sản phẩm y hệt bằng đôi tay của mình. Không có biện pháp gì cả, miễn là khi cô nếm được mùi vị, trong đầu cô sẽ xuất hiện công thức. Hay đây là trí tuệ nhân tạo phiên bản 3D.
Khấu Viện Viện có đôi lúc nghĩ rằng, ông trời đã để cho cô đến đây, không phải chỉ là muốn cô trở thành một đầu bếp chứ?
Tuy nhiên, có thể tự tay làm những món ăn mà mình yêu thích cũng là một điều rất tốt!