Chương 43: Vòng loại Top12

Chiến thắng bất ngờ của Đông Gia Thái khiến nhiều người không thể tin nổi.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Khấu Viện Viện bị vây quanh bởi một nhóm thí sinh khác, đối thủ là Tiểu Hứa vẫn không thể không giơ ngón tay cái lên.

Khấu Viện Viện cũng nhìn về phía anh ấy mỉm cười. Sau đó, cô lại nhìn về phía anh Lục. Anh Lục không vì thua cuộc mà bị mất hứng. Ngược lại vẻ mặt rất hài lòng khi nhìn thấy cô. "Viện viện, em làm tốt lắm."

Kể từ khi Khấu Viện Viện học với anh Lục đến nay, đây là lần đầu tiên anh Lục khen ngợi cô ấy. Khấu Viện Viện thấy rất vui, cô nhanh chóng tìm thấy mẹ mình đang đứng ở cuối hàng trong Hựu Nhất Thôn.

Lúc này, Phòng Thư Lan có vẻ rất kích động. Bà nhìn cô con gái, ánh mắt đều đỏ cả lên. Bà gần như không thể kìm được ý muốn khóc. Từ khi nào mà con gái của bà trở nên tài giỏi như vậy.

Đồng đội của Đông Gia Thái, những người rất khó hòa hợp đã thực sự bao vây Khấu Viện Viện ở giữa. Có thể nhìn ra được họ rất cảm kích Khấu Viện Viện đã dẫn dắt họ đến chiến thắng.

Nếu nói Phòng Thư Lan đến tham gia Đầu Bếp Vàng, đó là để cho con gái bà thấy lòng dũng cảm của mẹ cô.

Tới giờ, Phòng Thư Lan đã hiểu. Cuộc thi này không chỉ khiến bà trở nên chín chắn, đồng thời cũng khiến Khấu Viện Viện trưởng thành hơn.

Phòng Thư Lan biết rằng sau nghịch cảnh này, con gái bà chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn, sẽ không lùi bước trước bất kỳ khó khăn nào trong tương lai.

Vậy còn mẹ của Viện Viện thì sao? Phòng Thư Lan đột nhiên muốn làm tốt hơn nữa.

Phòng Thư Lan hai mắt đỏ hoe, bà ấy vẫy tay chào Khấu Viện Viện một cách mạnh mẽ.

Khấu Viện Viện không nhịn được cười khi nhìn thấy nhóm người thân, bạn bè luôn ủng hộ và quan tâm đến cô. Lúc cô cười rộ lên, có một chút ngốc nghếch và trẻ con, lại bị Mễ Nhu nắm lấy cơ hội hung hăng xoa lên mặt cô ấy.

Cuối cùng, sau khi vào vòng loại trực tiếp, hai thí sinh yếu hơn đã bị loại khỏi Hựu Nhất Thôn. Những thí sinh khác thuận lợi tiến vào Top 14.

Khi trò chơi được chỉnh sửa và phát sóng trên TV, Phòng Thư Lan đang ngồi trên ghế sofa ở nhà và cuối cùng không thể kìm được nước mắt..

"Viện viện, con quả thật là không dễ dàng gì."

". . . . . ." Khấu Viện Viện ngồi bên cạnh bà có chút ngượng ngùng, cô thực sự cảm thấy không có chuyện gì, nhưng mẹ cô vẫn buồn như thường.

Nhưng mà, Phòng Thư Lan đã nhanh chóng kiềm chế được cảm xúc của mình. "Con gái mẹ quả nhiên là tuyệt vời nhất."

Phòng Thư Lan úp mặt vào Khấu Viện Viện.

"Mẹ của con mới là tuyệt nhất." Khấu Viện Viện vừa cười vừa nói.

"Ừ, mẹ cũng nhất định phải cố gắng gấp bội." Phòng Thư Lan nói đầy nghị lực.

Bà ấy không còn bi quan như trước nữa, không còn cảm thấy mình thật vô dụng, không làm được gì.

Kỳ thật, trải qua nhiều cuộc thi, không chỉ là Khấu Viện Viện, mà Phòng Thư Lan cũng đã không ngừng thay đổi. Phòng Thư Lan ngày càng năng động hơn, mỗi ngày bà đều cảm thấy mình có một cuộc sống rất thú vị.

Trong vòng tiếp theo từ Top 14 đến Top 12, Khấu Viện Viện phải vào vòng loại trực tiếp.

Phùng đại sư đã đích thân trình diễn làm một nồi khâu nhục, và yêu cầu ba thí sinh làm theo.

Sau khi trau dồi kỹ năng nấu nướng của mình trong giai đoạn này, tỷ lệ thành công trong việc tái tạo các món ăn của Khấu Viện Viện đã tăng lên rất nhiều.

Vì vậy, Khấu Viện Viện đã sao chép hoàn hảo món khâu nhục này, ngay cả khi cô ấy chưa bao giờ nấu nó.

Sau khi Phùng đại sư nếm thử món của Khấu Viện Viện, vẻ mặt của ông ấy đột nhiên thay đổi trong giây lát. Tuy nhiên, ông ấy nhanh chóng hồi lại. Sau đó, liếc nhìn Khấu Viện Viện một cái, mỉm cười nhận xét về món khâu nhục mà cô ấy làm.

"Tốt lắm, đây chính là hương vị của món ăn này." Khấu Viện Viện trở thành người đầu tiên thăng cấp trong số các thí sinh trong vòng loại trực tiếp.

Anh Lục nhìn thấy Khấu Viện Viện chạy đến bên cạnh với vẻ mặt có chút căng thẳng. Căn bản muốn nói điều gì đó. Nhưng đến cuối cùng, vẫn không nói ra được. Anh ta hiểu được Phùng đại sư cũng phát hiện ra tài năng thiên phú của Khấu Viện Viện.

Một số người bẩm sinh đã có vị giác rất nhạy, chẳng hạn như Phòng Thư Lan, anh Lục, và cả Tiểu Hứa cũng rất tốt. Những người như vậy làm đầu bếp, có một lợi thế tự nhiên hơn so với những người khác.

Tuy nhiên, có rất ít người có cái lưỡi nhạy đến mức họ sẽ lưu giữ hương vị trong trí nhớ và thậm chí trực tiếp sao chép ra.

Khi anh Lục còn trẻ, từng nghe qua bố của mình nhắc tới có tồn tại những người như thế. Khi đó, anh ta chỉ là cảm thấy bố mình thuận miệng nói lung tung. Làm thế nào một người có thể có một cái lưỡi lợi hại như vậy?

Cho đến, mười mấy năm sau, ở cuộc thi anh ta gặp được Khấu Viện Viện.

Anh ta trơ mắt nhìn cô bé vốn dĩ không giỏi nấu nướng này lại nhanh chóng học hỏi và tiến bộ nhanh chóng trong những vòng thi.

Có những lúc, anh ta thậm chí còn cảm thấy rằng Khấu Viện Viện thật đáng sợ, cứ như thể cô ấy sinh ra để ăn chén cơm của đầu bếp vậy.

Khấu Viện Viện có vẻ là người dễ gần và sẵn sàng hợp tác với những người khác, cô ấy luôn có thể dễ dàng hòa nhập vào một nhóm mới.

Cô ấy dường như không có bất kỳ ý kiến

nào, tuy nhiên, cô ấy thực sự có thể dẫn dắt mọi người đi đúng hướng khi những người khác có những sai lệch lớn.

Một đứa trẻ như vậy, cô ấy dũng cảm hơn bất cứ ai, quyết đoán hơn bất cứ ai, hơn nữa, cô ấy dường như đầy đủ sự ngoan cường và dường như không bao giờ từ bỏ những gì cô ấy đang làm.

Anh Lục rất muốn nhận Khấu Viện Viện làm đệ tử.

Đó không phải là thứ tự một hai như bây giờ mà thay vào đó, anh ta thực sự muốn truyền lại những gì tinh túy nhất của Lục gia cho cô ấy, để cô ấy trở thành người kế thừa của Lục gia.

Chỉ là bây giờ anh ta, bây giờ nhà họ Lục, còn có tư cách này sao?

Nhìn thấy Phùng đại sư quay lại nhìn Khấu Viện Viện cười, vẻ mặt vừa ôn hòa vừa hài lòng.

Anh Lục rốt cuộc là vẫn từ bỏ ý nghĩ đó.

Một người học việc giỏi, thậm chí là một đầu bếp bậc thầy chuyên nghiệp, sẽ lao vào làm việc đó. Nhưng anh ta không thể là người đứng đầu được.

Chị đeo kính Diên Tịnh cùng người đàn ông 30 tuổi là Quách Chí Cường mang theo tâm trạng vui vẻ rời đi.

Giờ phút này, đột nhiên chị Diên Tịnh trở nên bình tĩnh.

" Tôi rất vui khi đến với cuộc thi Đầu bếp vàng. Đó là một trải nghiệm cuộc sống tuyệt vời. Dù phải dừng lại ở đây nhưng tôi nghĩ nó rất xứng đáng. Tôi đã gặp được rất nhiều người bạn. Tôi hy vọng những "đối thủ" này sẽ đến Thiên Tân để chơi với tôi khi họ có thời gian, và tôi chắc chắn sẽ tiếp đãi các bạn tốt nhất khi đến đó." Diên Tịnh đến giờ phút cuối cùng, đều vẫn duy trì khí phách tổng tài của cô ấy. Cô tuyệt đối sẽ không giống như những cô gái khác khóc lóc sướt mướt rời đi như vậy.

Quách Chí Cường thì lại xúc động.

"Tôi là một lập trình viên máy tính, năm nay tôi đã bắt đầu cùng với anh họ của mình lập nghiệp. Ở trong công ty, các nhân viên sẽ gọi tôi là Quách tổng. Tôi tới tham gia cuộc thi này, chính là muốn chứng minh mọi người thấy, lập trình viên cũng rất thú vị trong cuộc sống. Giống như tôi, lúc rảnh rỗi, tôi thích tập thể dục và nấu ăn. Những chiếc bánh quy tôi nướng rất được hoan nghênh ở công ty chúng tôi.

Lần này tuy rằng không thể lọt vào Top 10, cũng có điều tiếc nuối. Nhưng tôi vẫn rất vui khi gặp được những người bạn rất tốt. Ở đây, tôi đặc biệt muốn nói ra, một số cầu thủ trẻ thực sự không thể tin được. Ở độ tuổi trẻ như vậy, họ thậm chí còn không chơi Douyin cũng không dùng Weibo. Vậy khi về nhà thì bạn làm gì?"

Quách Chí Cường nói xong, những thí sinh khác đều nghiêm túc cùng nhau nhìn về phía Khấu Viện Viện.

Khấu Viện Viện theo bản năng lùi ra sau một bước, mọi người lại nhìn cô với vẻ mặt buồn cười. Điều này khiến cho cô ấy cảm thấy mình không có gì để che giấu nữa.

Ngay cả giám khảo Tô đại thúc cũng không nhịn được bắt đầu trêu đùa. "Viện Viện nên nhanh chóng lập Weibo mới đi. Đến lúc đó, thêm cả ta vào nữa. Đúng rồi, mật khẩu cũng phải giữ kỹ đó, đừng để mất nữa."

". . . . . ."