Chương 41: Đồng tâm hiệp lực

Thang Khải Thành tự nguyện từ bỏ vị trí bếp trưởng. Mễ Nhu hít một hơi và đi đến trước cái thớt.

Cô ta vẫn còn bốc đồng, thật ra cô ta quên mất là đang ghi hình một chương trình nên đã lớn tiếng "nói chuyện" với Thang Khải Thành.

Khi chương trình này phát sóng, cũng là lúc người đại diện chị Dư sẽ lại mắng cô ta. Không biết liệu người hâm mộ có nói rằng cô ta đang đùa giỡn với tên tuổi của mình không? Thực ra, cô ta lấy đâu ra danh tiếng để đùa giỡn chứ? Cô ta là người mẫu nhỏ đã lăn lộn trong nghề nhiều năm, mới nổi một nửa. Trên mạng người hâm mộ khen ngợi cô ta, gọi cô ta là nữ thần.

Nhìn lên thớt, đùi dê đã bị Thang Khải Thành chặt ra. Mễ Nhu đột nhiên không có tâm trạng để nghĩ về máy quay, người hâm mộ, tất cả những thứ lộn xộn đó.

Đã lâu cô ta không ở trong một căn bếp đơn sơ như vậy. Trên thực tế, trước cuộc thi này, dường như mấy năm nay cô ta không vào bếp một cách nghiêm túc như vậy. Hai năm mới bước chân vào nghề người mẫu, cô ta thà ăn mì gói còn hơn nấu cho mình một bát cháo. Giống như cô ta và phòng bếp có thù oán gì với nhau vậy.

Tuy nhiên, số phận lại dường như đang mở ra một trò chơi.

Năm nay, sự nghiệp của cô ta có chút khởi sắc. Nhưng cô phải quay lại căn bếp này một lần nữa. Đúng vậy, nó cũng tồi tàn và đơn sơ như căn bếp của cô ta ngày xưa, nhưng nó luôn sạch sẽ và ngăn nắp. Có lẽ đây mới là lý do thực sự khiến cô ta mất kiểm soát.

Mỗi phút đứng ở đây, cô ta đều cảm thấy một cảm giác thân quen, giống như đang ở nhà một lần nữa.

Khi Khấu Viện Viện ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào mắt cô, Mễ Nhu đột nhiên nhận ra rằng những ký ức mà cô nghĩ rằng đã bị lãng quên từ lâu đang dần khôi phục lại.

"Tiểu Nhu, con có thể nấu món này chứ?" Bố của cô đã từng hỏi cô, ông ấy cũng đã từng nhìn cô bằng ánh mắt tin tưởng như vậy. Như thể cô ta là một thiên tài, người có thể làm bất cứ điều gì miễn là cô ta đứng trên bếp.

Bố của cô cũng vậy, chỉ cần ông hứa với khách thì dù cố hết sức mình cũng sẽ làm hết sức mình. Ông ấy không phải là một đầu bếp lớn, nhưng đầy đam mê nấu nướng. Ngoài ra, ông ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ thừa nhận thất bại. Cho dù sắp chết, ông ấy vẫn tự hào vì mình là một đầu bếp.

Mễ Nhu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình? Tại sao lại luôn so sánh bố của mình với đứa trẻ Khấu Viện Viện kia.

Chỉ là, cô ta hiện tại đột nhiên không muốn thua, không muốn vào vòng loại nguy hiểm, không muốn làm cho cô bé kia thất vọng.

Nếu, đứa trẻ đó thực sự tin tưởng cô ta đến mức, cô ta nghĩ rằng mình sẽ làm được. Như vậy lần này, cô ta sẽ dốc hết sức để giúp cô bé chiến thắng.

Cuối cùng thì Mễ Nhu cũng trở nên nghiêm túc, cô ta nhìn vào chiếc đùi dê. Chẳng mấy chốc, khí chất của cô ta đã thay đổi hoàn toàn.

Đầu tiên, Mễ Nhu dùng búa để đóng chặt đùi dê một cách cẩn thận. Một bên đóng, một bên giải thích cho Thang Khải Thành.

"Món ăn làng quê thực chất là những món ăn mà người dân nông thôn thường ăn ở nhà. Sử dụng các loại rau củ của riêng mình, gia súc của riêng mình. Các món làng quê thường chú ý đến "Dã", và cái khác nữa là "Thô". Người thành phố tới nơi này chủ yếu để thưởng thức những cái mới mẻ. Phương thức nấu ăn tương đối đơn giản, thô sơ, không tỉ mỉ như các nhà hàng cao cấp, theo đuổi sự hoàn mỹ. Nhưng, khẩu phần ăn phải đầy đủ."

Lúc không cãi nhau, cũng không còn giả vờ tỏ ra dễ thương. Giọng của Mễ Nhu thực sự có chút nhẹ nhàng, và tốc độ nói của cô ta đã cố tình chậm lại rất nhiều. Ngay cả khi tiếng Trung không tốt lắm, Thang Khải Thành vẫn hiểu nó. Chỉ là khi đối mặt với Mễ Nhu như thế này, anh ta không biết phải giải quyết như thế nào. Cuối cùng, chỉ có thể vội vàng nói lời cảm tạ. "Cám ơn."

"Anh khách khí quá."

Mễ Nhu hừm một tiếng, cũng không ở tiếp tục đáp lại anh ta nữa. Thay vào đó, cho đùi dê vào nồi chần qua, loại bỏ bọt, rồi cho vào nồi áp suất và thêm các loại gia vị.

Cô ta di chuyển nhanh chóng và hầu như không bao giờ do dự khi nói đến gia vị, tựa như các ngón tay đang nhảy múa. Thang Khải Thành bỗng thấy rằng những ngón tay của Mễ Nhu xinh đẹp một cách thần kỳ.

Chỉ là, điều này có thực sự ổn không? Trong vòng chưa đầy hai giờ, Mễ Nhu đã nấu xong món đùi cừu trước. Thang Khải Thành rất muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không mở miệng được.

Ngược lại là Khấu Viện Viện quay đầu nhìn về phía Mễ Nhu, Mễ Nhu giơ ngón tay cái lên biểu thị bên ta hoàn toàn ổn. Khấu Viện Viện gật gật đầu, sau đó mỉm cười với cô ta với vẻ mặt tin tưởng.

Mễ Nhu thật giống như bị khuôn mặt tươi cười của cô ấy dọa cho rồi. Cô ta không kìm được mà lùi lại một bước, suýt chút nữa đã giẫm lên người Thang Khải Thành, may mà Thang Khải Thành đã giúp cô ta một tay.

"Ồ, cảm ơn anh." Mễ Nhu thờ ơ nói.

"Không có gì." Thang Khải Thành khô khan đáp lại.

Trong toàn bộ căn bếp, không chỉ ở phía họ. Những thí sinh khác dường như cũng đã vào trạng thái. Tất cả mọi người đều có tinh thần làm việc chăm chỉ đến phút cuối cùng, cố gắng phục vụ khách một bàn tiệc ngon hoàn hảo.

Vì chưa hết thời gian nên Quách Chí Cường bắt đầu tự động giúp đỡ Đường Hiểu Tuyết sau khi anh chuẩn bị nguyên liệu để làm bánh nướng.

Cuối cùng, tiếng đồng hồ điểm 12 giờ vang lên.

Các thí sinh bên phía Đông Gia Thái đã hoàn thành tất cả các món ăn vào phút cuối cùng. Sau đó, các món ăn được đặt lên các đĩa trống, những người phục vụ bưng từng món đưa ra ngoài.

"Như vậy là xong rồi, đúng không? Tất cả chúng ta đều đã rất cố gắng." Đường Hiểu Tuyết nói xong liền vỗ vỗ ngực.

"Vâng. Chỉ chờ kết quả thôi." Khấu Viện Viện đứng bên cạnh, cũng xoa xoa tay.

"Món cá kho của tôi khá ngon, sashimi của Khấu Viện Viện thì khỏi nói rồi. Món ăn của chúng tuyệt đối không thành vấn đề." Trần Ngọc Khai ở một bên chen vào nói.

"Gà hầm nấm cũng vậy, khá là ngon miệng."

"Món đùi dê đốt (nướng) do Mễ Nhu làm, tuyệt vời!"

"Bánh nướng nghe mùi rất thơm khiến tôi cũng thấy đói bụng."

Ai cũng xuýt xoa khen ngợi những món ăn do đồng đội làm.

Hai tiếng trước không khí căng thẳng dường như biến mất hoàn toàn, nhìn nhau vẻ mặt có chút ngượng ngùng. Cũng không biết ai là người bắt đầu trước, và sau đó mọi người không thể nhịn được cười. Tất cả mọi người đều cười từ tận đáy lòng, như để cười trừ những cảm xúc xấu hổ và tiêu cực

" Mặc dù, có thể không thắng được Hựu Nhất Thôn, nhưng toàn đội Đông Gia Thái của chúng ta lần này đã thực sự làm việc chăm chỉ." Chị đeo kính vỗ tay, có phong thái của một vị tổng tài đang tổng kết lại.

"Nếu như chúng ta thua, đó là do khẩu vị riêng của mỗi khách hàng. Nó không liên quan gì đến những gì chúng ta đã nấu. Hựu Nhất Thôn thắng được cũng là nhờ may mắn chết tiệt." Từ Đại Vĩ (Davy) rất có cá tính mà giải thích cho mọi người. Ngay cả khi anh ta thua, anh ta cũng đặc biệt độc đáo.

"Con gái của tôi chắc chắn sẽ xem trên TV, nhìn thấy bố hôm nay nấu ăn rất đẹp trai!" Trần Ngọc Khai vui vẻ nói.

"Thua thì thua, nhưng không thẹn vói lòng." Quách Chí Cường cảm thấy bọn họ mặc dù bị đánh bại cũng sẽ rất vinh dự.

"Hôm nay tôi cũng đã nấu rất ngon!" Mễ Nhu lại bắt đầu tìm camera.

"Hôm nay. . . . . . thật là tuyệt vời!" Thang Khải Thành thành thật đứng đằng sau Mễ Nhu, cố gắng nói ngắn gọn và rõ ràng nhất có thể.

"Anh Lục đó từ lâu đã được đồn đại là rất thần kỳ, tôi tìm kiếm trên mạng thì hình như gia đình họ cũng một thời có tên tuổi." Đường Hiểu Tuyết không thể không nói về những câu chuyện mà cô ấy đã nghe. Sau đó, lại như thể nhớ ra điều gì đó. "Còn có cô Phòng kia cũng rất lợi hại. Chắc hẳn là có sẵn nền tảng từ trước!"

Khấu Viện Viện nhịn không được bĩu môi. "Anh Hiểu Tuyết, cảm ơn anh đã đánh giá cao tài nấu ăn của mẹ tôi rất nhiều. Bà ấy là một người nội trợ, một ngày học nấu ăn nghiêm túc cũng chưa có."

"Ồ, đúng rồi. Cô Phòng chính là mẹ của em mà." Đường Hiểu Tuyết mỉm cười.

Ngay cả bây giờ, không ai trong số các thí sinh Đông Gia Thái nghĩ rằng đội của mình sẽ giành chiến thắng. Có phải vì anh Lục và những người khác quá mạnh? Hay nên nói rằng những người đồng đội này đang quá thiếu tự tin?

Nhìn thấy những đồng đội xung quanh đang cố gắng khuyên bảo lẫn nhau, Khấu Viện Viện lén nở nụ cười.

Song, như vậy cũng là đủ rồi. Hôm nay mọi người đều nấu ăn ngon! Cho nên, Khấu Viện Viện sẽ không định nói với bọn họ rằng cô cảm thấy được nhóm của mình vẫn có cơ hội chiến thắng!

Trong khi Khấu Viện Viện đang bí mật vui vẻ, Mễ Nhu đột nhiên nhìn sang.

"Khấu Viện Viện, cô đừng nên cười nữa."

"Sao? Vì cái gì?"

"Xấu chết đi được. Cô cười lên trông giống như một tiểu hồ ly." Giọng điệu của Mễ Nhu đầy khinh thường, nhưng có thể thấy rằng cô ta không có ác ý.

". . . . . ." Khấu Viện Viện lập tức trở lại khuôn mặt bánh bao phúng phính, dáng vẻ bình tĩnh vô cùng.

Mễ Nhu nhìn thấy cô như vậy, không thể nhịn cười. Như để chứng tỏ nụ cười của cô ta đẹp đến nhường nào, thậm chí còn để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

". . . . . ." Khấu Viện Viện chỉ có thể nhìn cô ta không nói nên lời.