Chương 36: Món ăn quen thuộc

Hắn ta thừa nhận rằng hắn ta là loại người vô liêm sỉ mà người khác vẫn nói. Ở nhà, vợ hắn ta cũng thường xuyên mắng hắn ta là không biết xấu hổ.

Khi không tìm được việc làm, hắn ta dựng luôn một quầy sửa xe đạp ở đầu ngõ. Vợ hắn ta luôn ghét bỏ hắn, vì hai quả dưa, ba trái táo mà cãi nhau tranh giành với hàng xóm láng giềng. Tính toán như vậy liệu có thể hời thêm được đồng nào không?

Tuy nhiên, thời gian giống như con dao của người bán thịt. Trước khi biết được điều đó, hắn ta đã thay đổi từ một chàng trai mơ ước làm giàu thành một gã vô liêm sỉ như bây giờ. Hơn nữa sau này, cho tới khi chết hắn vẫn tiếp tục không biết xấu hổ. Đây là cách sống của hắn ta.

May mắn thay, ngày hôm nay ông trời dường như đang giúp đỡ Trần Ngọc Khai.

Ở vòng loại trừ nguy hiểm, giám khảo yêu cầu 3 thí sinh làm món óc đậu hũ. Tại đây, đậu nành được dùng để xay thành sữa đậu, sau đó được chắt lọc để làm món óc đậu, có thể điều chỉnh hương vị theo ý muốn.

Xem ra ý trời hôm nay Trần Ngọc Khai sẽ không bị loại. Trong sáu tháng qua, để tiết kiệm chi phí mà còn bổ sung dinh dưỡng cho gia đình. Trần Ngọc Khai hầu như ngày nào cũng dậy sớm để làm óc đậu hũ cho gia đình.

Hôm nay, hắn ta nhất định sẽ được chọn! Trần Ngọc Khai vui vẻ mừng thầm và cười khıêυ khí©h với La Tiểu Ba.

La Tiểu Ba chưa từng làm qua món óc đậu đang đứng bên kia phát sầu sao? Vừa nhìn thấy nụ cười ác ý của Trần Ngọc Khai, anh ta tức muốn chết.

La Tiểu Ba cảm thấy mình có lẽ lại bị tên khốn Trần Ngọc Khai trêu chọc. Chắc mẹ hắn ta không bị tai nạn xe gì cả, con gái hắn ta cũng đang học trên cấp tiểu học. Trần Ngọc Khai đáng khinh chỉ nói dối để khiến anh ta mềm lòng.

Nhưng La Tiểu Ba có một tính khí rất khó ưa. Người khác càng nghĩ anh sẽ thất bại, anh ta lại càng muốn thành công, rồi tát thẳng vào mặt người kia.

Sau khi Trần Ngọc Khai kích hoạt kỹ năng chế nhạo, La Tiểu Ba ngay lập tức trở nên khí thế 200%. Anh ta thực sự đã làm được một bát óc đậu ngọt trong thời gian quy định. Cẩn thận bưng chén óc đậu hũ tới trước mặt ban giám khảo, La Tiểu Ba nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị cùng Trần Ngọc Khai đánh một trận sứt đầu mẻ trán.

Kết quả là các giám khảo đã nếm thử từng món một và ngay lập tức thông báo rằng món ăn của Trần Ngọc Khai đã được chọn.

"Trần Ngọc Khai, món óc đậu mà bạn làm rất chuyên nghiệp. Có vẻ như bạn thường xuyên làm ở nhà. Bạn có thể mở một tiệm ăn đấy."

Trần Ngọc Khai được ban giám khảo khen ngợi liền thấy rất đắc ý. Trước khi đi còn không quên vẫy tay chào tạm biệt La Tiểu Ba đang ngẩn người.

La Tiểu Ba bị hắn ta chọc giận đến mức xanh cả mặt. Sao anh lại bị một tên đáng ghét như Trần Ngọc Khai bỏ lại? Chẳng lẽ anh sẽ bị loại ở vòng này sao?

Cũng may đến phút chót, ban giám khảo tuyên bố món ăn của La Tiểu Ba cũng được chọn. Thí sinh còn lại không thể làm cho món óc đậu đông lại, đành khóc tiếc nuối chia tay cuộc thi.

Khi La Tiểu Ba đi đến khu vực người được chọn, Trần Ngọc Khai vẫn còn cười nhạo anh ta với cái miệng há rộng!

" La Tiểu Ba, anh hôm nay may mắn thật đấy." Trần Ngọc Khai cười rất vui vẻ, đặc biệt vô tâm, chỉ là miệng rất nhếch. Chỉ là miệng có chút hơi co giật.

"Cũng là nhờ phúc của anh !" La Tiểu Ba cố nén ngọn lửa trong lòng. Anh ta cảm thấy rằng anh và Trần Ngọc Khai nhất định là kẻ thù không đội trời chung. Một ngày nào đó, bọn họ có thể còn gặp lại nhau ở trong vòng loại nguy hiểm.

Lúc rời đi, La Tiểu Ba lái chiếc xe Audi a6. Khi dừng lại ở ngã tư, tình cờ nhìn thấy Trần Ngọc Khai đang đi chiếc xe đạp hỏng chở con gái về nhà.

Vừa đi, Trần Ngọc Khai vừa khoe khoang với cô con gái nhỏ của mình: "Dung Dung, hôm nay, nhà chúng ta có đại tràng heo để ăn. Để bồi bổ cho con gái của bố. Bố còn cùng những người khác làm một phần ăn đặc biệt dành cho con đấy!"

"Thật vậy sao? Hả bố." Cô gái nhỏ ôm chặt vào eo của bố với vẻ mặt hoàn toàn tin tưởng.

Cái ruột già trơn trượt đó là thứ mà Trần Ngọc Khai muốn từ Phòng Thư Lan. Phòng Thư Lan rất mềm lòng.

Trần Ngọc Khai vừa nói: "Chị Phòng, các vị giám khảo đều nói rằng món ăn mà chị làm rất ngon. Tôi có thể mang về một ít cho đứa con gái 7 tuổi ăn thử được không?"

Phòng Thư Lan lấy ra một chén nhỏ Khấu Viện Viện và bỏ phần còn lại vào hộp cơm cho hắn ta.

La Tiểu Ba nhìn Trần Ngọc Khai đang đạp xe và loáng thoáng biến mất ở lối vào con hẻm. Anh ta đột nhiên cảm thấy Trần Ngọc Khai rất giống với cái đại tràng lợn mà anh đã chế biến hôm nay. Nhìn qua trông thật ghê tởm, và đến gần nó có mùi hôi thối nồng nặc, nhưng chỉ cần được xử lý đúng cách, nó lại có thể biến thành một món ăn ngon.

Anh ta đã bị bề ngoài của Trần Ngọc Khai làm ảnh hưởng. Thế nên đến bây giờ cũng không biết rõ hắn ta rốt cuộc là người như thế nào.

Cùng lúc đó, Phòng Thư Lan và Khấu Viện Viện cũng gặp Trần Ngọc Khai và con gái của hắn ta trên đường về. Trần Ngọc Khai cũng mìm cười chào Phòng Thư Lan.

"Chị Phòng, hôm nay cảm ơn chị nhé!"

"Không cần khách sáo."

Nhìn thấy phía sau xe có một cô bé rất đáng yêu. Ngẫm lại việc các thí sinh không thích Trần Ngọc Khai, Phòng Thư Lan lại thở dài.

"Trần Ngọc Khai, anh ta quả thực cũng chẳng dễ dàng gì!"

"Chà, anh ta hẳn là một người bố tốt." Chỉ là tính tình quá tệ. Người như thế chính là thịt thối nhưng miệng không thối.

"Vì thế, Viện Viện, con từ nay về sau đừng nhắm vào anh ta nữa."

"Mẹ. Con không có!"

"Nhưng mà, khi tiểu Hứa bọn họ xa lánh anh ta, con cũng làm theo."

"Đó là. . . . . . Đó là. . . . . ." Khấu Viện Viện thực sự không biết phải giải thích với mẹ như thế nào. Cô ấy cảm thấy rằng chỉ khi tìm được vị trí thích hợp trong đám đông, cô ấy mới có thể đảm bảo rằng mình có thể tiến về phía trước một cách vững chắc. Khấu Viện Viện từ lâu đã quen với việc che giấu bản thân bằng nhiều cách khác nhau.

Nhưng vào lúc này, Phòng Thư Lan nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

"Trên thế giới này mặc dù sẽ có một vài chuyện tồi tệ xảy ra. Tuy nhiên, chúng ta cũng sẽ gặp một số điều bất ngờ. Cho nên, Viện Viện thật sự không cần phải luôn nghĩ đến việc bảo vệ người khác. Mẹ thực sự hy vọng rằng con có thể tìm thấy hạnh phúc và tự do như trước đây con đã từng! Con có thể trải nghiệm, có thể xông pha, nếu như con bị thương hay thất bại. Mẹ sẽ vẫn luôn ở bên cạnh con."

Những ngón tay của Phòng Thư Lan thật ấm áp. Khấu Viện Viện nghe xong những lười của bà, đột nhiên cảm thấy tai mình nóng lên.

Kiếp trước tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy thông minh, có năng lực và đáng để dựa dẫm. Chưa từng có ai nghĩ tới, lúc đó, cô ấy cũng chỉ là đứa trẻ mới hơn mười tuổi.

Nhưng kiếp này, mẹ cô muốn cô được thoải mái và hạnh phúc! Hy vọng cô ấy tìm lại được tuổi thơ đã bị đánh mất.

Không biết tại sao, Khấu Viện Viện bỗng dưng muốn khóc.

Khi ngồi trên xe taxi, Phòng Thư Lan vẫn vòng tay ra phía sau lưng ôm cô. Giống như bà ấy luôn luôn sẵn lòng là chỗ dựa của cô.