Khấu Viện Viện kéo mẹ cô lấy hộp cơm mà cô đã đóng gói, sau đó lấy một chiếc thìa và xúc đầy một thìa cơm chiên sẫm màu trước khi đưa cho Phòng Thư Lan.
Phòng Thư Lan thậm chí còn chưa kịp cau mày, há miệng ra rồi nuốt luôn xuống.
Nhưng những người xem gần đó đã bị hoảng sợ trước hành động dũng cảm của Phòng Thư Lan. Món cơm của Khấu Viện Viện chắc chắn là thứ gì đó đen tối. Nhân tiện, làm thế nào mà một món ăn như vậy lại được thông qua?
Tuy nhiên, Khấu Viện Viện, một đứa trẻ khờ khạo đã phải hỏi mẹ rằng “Nó có vị như thế nào?”
"Nó rất ngon." Phòng Thư Lan mỉm cười và nói. Những người xung quanh cũng gần như quỳ lạy người mẹ dũng cảm không nói được lòng mình.
Phòng Thư Lan mở hộp đậu phụ Mapo của mình cho Khấu Viện Viện ăn.
"Ngon lắm, ngon nuốt lưỡi luôn mẹ ạ." Hai mẹ con khen lẫn nhau. Mặt khác các thí sinh lại cảm thấy hình ảnh trước mặt có gì đó không đúng lắm.
Hai mẹ con đều đút cho nhau món ăn do chính mỗi người làm ra. Sau đó liền mang theo thành quả đã được đóng gói, rời khỏi cuộc thi và về nhà.
Cho đến khi bọn họ bước ra khỏi cửa. Một thí sinh nam khó tính không nhịn được mà hỏi:
"Giám khảo có bị mù hay là lẹo lưỡi không. Cái cô bé kia làm sao mà thông qua được vậy?"
"Ừ đúng, cô ta đã làm gì. Nó có màu đen thui, dù sao thì tôi cũng không ăn."
Với một hai người dẫn đầu, toàn bộ hiện trường nhanh chóng trở nên sôi động. Bọn họ bắt đầu hoài nghi về tính công bằng của cuộc thi này. Giám khảo có phải nhận hối lộ rồi không? Hay là cô bé quỳ xuống cầu xin ban giám khảo để được giữ lại? Tóm lại, trận đấu này đã không còn công bằng nữa.
Có một người khoảng 30 tuổi, đó là một người đàn ông cường tráng với cái râu dê ở trên khóe miệng, anh ta không quan tâm đến việc người khác phàn nàn như thế nào ở đó. Mà ngay lập tức đi thẳng đến cái bếp mà Khấu Viện Viện đã dùng, cầm lấy một thìa cơm chiên xì dầu ở đó cho vào miệng.
"Anh Lục, anh đang làm gì vậy?" Người thanh niên đi cùng hắn kinh ngạc hỏi.
"Món ăn của cô gái đó rất ngon. Chắc chắn là ban giám khảo đã đánh giá cao cô ấy." Giọng của người đàn ông ồm ồm, và mặc dù anh ta không cố ý nói to quá, nhưng người khác vẫn có thể nghe thấy.
". . . . . ." Cái này không phải chính là đang tát vào mặt tất cả mọi người hay sao?
Những người chơi phản kháng như thể họ vừa bị đánh đổ máu vừa rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Không ai bảo ai mà cùng nhau nhìn về phía anh râu dê.
Anh râu dê không để ý đến họ mà trực tiếp nói với người anh em bên cạnh mình rằng: "Dù nấu ăn ngon phải có cả màu sắc lẫn hương vị nhưng không có nghĩa là món ăn nhìn không đẹp mắt thì sẽ không ngon. Tiểu Hứa, nhớ đừng coi thường mọi đối thủ đã vượt qua sự khẳng định của Ẩm thực gia năm sao."
"Vâng, anh Lục." Tiểu Hứa nhìn qua dường như là chưa đến 20 tuổi.
Khuôn mặt ngây thơ và trẻ con của anh ta, mang theo một sự cảm kích chân thành và sự ngưỡng mộ. Như thể anh Lục là ánh sáng dẫn đường cho anh ấy.
Thật ra, trong mắt người khác, hai người này trông không giống những người nghiêm túc, đứng đắn. Trái lại giống như một thành viên của băng nhóm xấu nào đó. Vì vậy, hầu như tất cả thí sinh đều ngại để ý đến bọn họ. Nhưng mà, khi Khấu Viện Viện đến, cô ấy đã từng đáp lại lời của tiểu Hứa hai lần. Cho nên hiện tại khi biết Khấu Viện Viện được lọt vào vòng trong, tiểu Hứa vẫn rất vui vẻ.
Ngay khi Anh Lục với tiểu Hứa đi ngang qua, các thí sinh đã vô thức nhường chỗ cho bọn họ. Anh Lục hoàn toàn không quan tâm thái độ của người khác. Cùng với tiểu Hứa đi tới một góc trong phòng để nghỉ ngơi.
Cho đến khi thí sinh tiếp theo vẻ mặt như đưa đám bước ra. Mọi người đều hỏi rốt cuộc tình hình ban giám khảo như thế nào? Con tôm hùm do thí sinh này làm đẹp quá, thoạt nhìn đã thấy rất đáng sợ.
"Hắn ta thà gắp những hạt cơm đen trong cái bát nhỏ kia, cũng không thèm đυ.ng đến con tôm hùm mà ta làm. Vừa liếc mắt một cái đã nói, tôi làm phí phạm thức ăn."
". . . . . ."
Quả nhiên bị anh Lục nói trúng rồi, những món ăn khó coi không hẳn là không ngon. Món ăn đẹp không phải lúc nào cũng ăn được.
Trong lúc nhất thời, các thí sinh đều trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.
Thay vào đó, Anh Lục đứng một mình ở trong góc, một lúc sau, anh ta lấy một quả dưa chuột không biết từ đâu ra và bắt đầu nhai.
Tiểu Hứa không nhịn được thì thào hỏi: "Anh Lục, chúng ta thật sự nên đến đây sao?"
Anh Lục cau mày liếc anh ta một cái."Lý do gì chúng ta không đến được? Trên đó viết tất cả công dân hợp pháp của Trung Quốc đều có thể đến và tham gia."
"Nhưng mà, ánh Lục, anh Vương bọn họ nói. . . . . . Chúng ta lên TV không được tốt. Người khác nếu biết hoàn cảnh của chúng ta sẽ không tốt cho lắm."
"Ai quản được họ? Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi. Mục đích của chúng ta là 100 vạn, nếu có được số tiền đó chúng ta sẽ mở một nhà hàng."