- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Trọng Sinh
- Hạnh Phúc Thời Mạt Thế
- Chương 3: Lần đầu vào không gian.
Hạnh Phúc Thời Mạt Thế
Chương 3: Lần đầu vào không gian.
Cô cảm giác tinh thần khẽ động, đã thật sự mang theo Khương Trí tiến vào một không gian xa lạ.
Còn không kịp quan sát bốn phía, đã cảm giác có một cổ tin tức dũng mãnh xông vào đại não của cô.
Bởi vì ở trong mộng cô đã đoán trước được mạt thế, thấy được trung đủ thứ trong mạt thế, cướp bóc, gϊếŧ người, cưỡиɠ ɠiαи, v,v,,, những tội ác mà ngày thường chỉ có thể ở trong TV mới có, ở trong mộng cô tựa như người đi lạc, nhìn những việc phát sinh ở trước mắt cô, mà cô lại không thể ngăn cản, không thể trốn tránh, cái loại thống khổ khắc sâu tới tận linh hồn này thật sự là không nói nên lời.
Vừa mới tiến vào không gian, cô liền cảm giác có một cổ lực lượng vỗ về nỗi thống khổ đang tra tấn trong đầu cô. Ánh mắt hơi tan rã rốt cuộc đã dần dần khôi phục thanh tỉnh. Đây là không gian của cô, liền tính là mạt thế tới thì như thế nào, cô hiện tại có không gian, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, người một nhà có thể sống ở mạt thế thật tốt.
Mà Khương Trí, nhoáng một cái liền đi tới một không gian xa lạ, tay tự nhiên nắm chặt tay cô, kéo cô ra phía sau anh.
Này…… Đây là có chuyện gì.
Tuy rằng Khương Trí bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc tới trợn mắt há mồm, nhưng anh đã không còn là tiểu tử mao đầu, mấy năm nay cũng từng đọc qua mấy quyển tiểu thuyết nọ kia của vợ, cho nên thực mau mặt ngoài liền khôi phục bình tĩnh, cũng nhanh chóng nghĩ đến khả năng chính là tùy thân không gian mà trên internet nhắc tới.
Anh tinh tế quan sát nơi xa lạ này.
Xung quanh nơi họ đứng, phía trước có một mảnh đất đen, đại khái lớn cỡ sân bóng, đất đen như than, vừa thấy liền biết là thổ địa phì nhiêu, là loại ruộng tốt.
Lại về phía trước nữa là một mảnh cỏ xanh mượt, cỏ cao đến đầu gối, lớn lên chen chúc nhau, nhìn từ xa thì chúng tựa như một tấm thảm lông màu xanh lục lớn, làm người ta vừa thấy liền muốn đi lên nằm xuống, lăn vài vòng, nhất định sẽ thực thoải mái.
Ở bên cạnh có một dòng suối nhỏ chảy xuôi, nước suối trong suốt thấy đáy, bởi vì dưới đáy dòng suối nhỏ có một lớp đá đủ mọi màu sắc, cho nên dưới ánh mặt trời, dòng suối nhỏ như phát sáng sặc sỡ loá mắt. Dòng suối chảy quanh chung quanh mặt cỏ cùng ruộng đất đen, đem toàn bộ không gian đều vây ở bên trong, hình thành một cái vòng tròn, không có đầu hay cuối, lại không giống như là nước lặng, tĩnh lặng còn có thể nghe được tiếng nước chảy.
Phía sau hai người là một nhà nông nhỏ, bên trong có một ngôi nhà gỗ hai tầng lầu. Không gian bốn phía đều bị sương mù màu trắng nhàn nhạt bao phủ, làm người cảm thấy không chân thực.
Cô ở phía sau Khương Trí, nhìn về phía ngôi “nhà của hai người” trong không gian, đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn.
Không gian của cô thật sự không giống không gian trong tiểu thuyết a, này cũng quá mini rồi, hai cái sân bóng còn lớn hơn như vậy a, cùng có bốn kiểu đồ vật, ruộng đất, mảnh cỏ xanh, tiểu viện cùng một dòng suối nhỏ, nhưng không thể kéo dài tuổi thọ, linh quả tẩy gân phạt tủy, không thể cứu người sắp chết, tăng trưởng linh thực, không có tác dụng dưỡng da, linh tuyền khởi tử hồi sinh, càng không có tinh linh đáng yêu bán manh, không gì làm không được. Dùng lời của con trai cô mà nói “này cũng quá không công bằng.” Đồng dạng là không gian, chênh lệch lại lớn như vậy a!
Cô lại hít sâu một hơi, tự an ủi chính mình, người a, phải biết thỏa mãn, còn có người ngay cả không gian mini như vậy đều không có sao. Cho nên liền không cần nghĩ nữa.
Đang lúc cô rối rắm vì không gian mini, Khương Trí đã hồi thần, lôi kéo vợ nhỏ ở phía sau ra, hỏi.
- Vợ, rốt cuộc sao lại thế này.
- Lão Khương, em đã nói, ngày hôm qua em mơ thấy tận thế, em thật không lừa anh.
Cô nói với Khương Trí:
- Anh xem, đây là không gian của em. Buổi sáng hôm nay tim đập em nhanh, có cảm giác giống như trong thân thể nhiều thêm một ít đồ vật, chính là cái không gian này.
Sau khi nói xong, sắc mặt cô cũng chậm rãi trở nên ngưng trọng.
Cô nhìn Khương Trí, tùy thân không gian huyền huyễn như vậy đều đã xuất hiện, hắn thật sự không có bất luận lý do gì để nghi ngờ lời cô nói, hắn hẳn là tin mạt thế sẽ đến.
Cô nhìn cái không gian này, rất muốn đến gần để cảm nhận mỗi một tấc đất của nó. Vì thế cô lôi kéo quần áo Khương Trí:
- Đây chính là nơi mà chúng ta có thể an cư lạc nghiệp trong mạt thế, là không gian nhà chúng ta, anh không muốn nhìn xem sao?
- Được, chúng ta cùng đi nhìn xem.
Khương Trí thở ra một ngụm trọc khí, lôi kéo cô đi đến mảnh đất đen.
Hai người từ nhỏ tới lớn, chưa từng nhìn thấy loại đất này, trực giác của cô liền cho rằng, nó hẳn là loại đất được thường xuyên nhắc tới trong tiểu thuyết tùy thân không gian, thích hợp trồng bất luận loại cây gì. Cô gọi nó là "mảnh đất của kẻ ngốc", đúng như tên gọi, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể trồng trọt.. n, chính là có chút nhỏ, nhưng cô là người biết đủ, không hơn không kém.
- Nhìn xem, đây là nhà ta mà, trộng loại gì đây.
Cô giống như đứa trẻ.
Khương Trí nhìn cô, không biết nói gì, câu này không phải vô nghĩa sao, này còn không phải là trồng các loại rau dưa đến đậu sao.
Vài phút liền đi qua mảnh đất đen, đi tới thảm cỏ, so với thảm còn thoải mái mềm mại hơn. cô thật sự nằm ở trên cỏ, dang tay, nỗ lực cảm thụ thiên nhiên tươi mát. n, cô nhìn nhìn cỡ mười mẫu cỏ này, này có thể nuôi nhiều ít súc vật a, nghĩ đến về sau vô số thịt heo, trâu, dê, không ô nhiễm môi trường, cô liền nghĩ đến chảy nước miếng.
Khương Trí ở bên cạnh nhìn cô ngây người, liền biết cô lại suy nghĩ linh tinh. Lúc này anh lôi kéo tay cô, túm cô đứng dậy khỏi mặt cỏ, dẫn người đi tới bên dòng suối nhỏ.
Nước suối mát lạnh, chỉ sâu tới mắt cá chân cô, nhìn cô ý đồ đào ra đá quý các màu ở dưới nước, Khương Trí lại lần nữa hết chỗ nói rồi.
- Vợ à, đừng vất vả, nếu em muốn, chúng ta quay lại tìm công cụ tới đào.
Kỳ thật cô đều biết, trong không gian cho dù có bảo bối tốt, nhưng bọn họ cũng không có khả năng bán lấy tiền, bởi vì không thể giải thích rõ lý do, nơi mua được bảo vật, dân chúng bình thường như cô không có khả năng có, có cũng không giữ được bảo bối này đó, nếu trực tiếp lấy ra đi bán, chắc chắn sẽ bị người khác dòm ngó. Bọn họ biết D thị có chợ đen ngầm, nhưng bọn họ không tìm được cửa vào, liền tính tìm được phương pháp, cũng lo lắng người ta có thể thấy tiền nổi máu tham hay không, nơi đó đều là đen ăn đen. Cho nên nếu có bảo bối liền giữ lại tự mình thưởng thức đi.
Hai người theo dòng suối nhỏ đi tới tiểu viện nông gia.
Nó thoạt nhìn thực bình thường, giống như nông gia Nhạc mà cô đã từng đi, đẩy cửa rào tre ra, đi vào sân. Trong sân trống trải, không có bất cứ loại cây gì, chỉ có bên trái sân có một cối xay đá lớn. Đường kính đại khái có 1 m, độ dày mỗi phiến cỡ bàn tay cô, hẳn là nông gia dùng để dùng để xay bột, mì, ngô và các loại ngũ cốc khác.
Ở phía bên phải của ngôi nhà gỗ là một gian bếp kiểu cũ, ẩn với một cái lò lớn và hai cái nồi lớn, loại dùng để đốt củi. Bọn họ không cần sử dụng nó, vì vậy liền không để ý tới.
Quan sát chung quanh một chút, cô liền tiến lên duỗi tay đẩy cánh cửa của ngôi nhà gỗ ra.
- 🏠 Home
- Mạt Thế
- Trọng Sinh
- Hạnh Phúc Thời Mạt Thế
- Chương 3: Lần đầu vào không gian.