- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?
- Chương 39
Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?
Chương 39
Sau khi về nhà hắn bị bà cô lôi ra “hành xác” một trận, vì cái tội làm bẻ mặt dòng họ, rồi nào là tình cảm của bà với gia đình bên kia sứt mẻ… hắn nghe mà cứ tưởng đầu sẽ nổ tung. May là bà nội thân yêu giải cứu hắn kịp thời, bà cô hắn tuy khó tính hống hách, nhưng lại rất nghe lời và tôn trọng mẹ. Nên nghoe ngoẩy đi….ngủ
- Con đừng lo quá, ta ủng hộ con
- Con cảm ơn nội – hắn cảm động ôm lấy bà
- Ừ con đi nghỉ đi, mai có nhiều việc phải làm, trễ rồi. Cảnh sát cũng đang điều tra vụ tai nạn, con cứ yên tâm – bà dịu dàng nói
Hắn chào bà rồi lên phòng tắm rửa, nghĩ ngơi, nằm trên giuờng mà hắn cứ thao thức. Mọi việc tới quá nhanh và bất ngờ, hắn một lúc không thể tiếp nhận kịp. Bật điện thoại lên, hình nền của hắn vẫn là hình một cô gái quay lưng, hắn mở tin nhắn lên nhắn tin
‘em ngủ chưa?’
Hắn cũng không biết từ khi nào mình có thói quen nhắn tin nữa, truớc giờ muốn gì là cứ gọi thôi. “tít tít” điện thoại hắn báo tin nhắn
‘chuẩn bị ngủ, anh cũng ngủ đi, mệt cả ngày rồi
‘ừm chúc em ngủ ngon, I.M.U’...
‘I.M.U….?’...
Vừa thấy tin nhắn nó trả về tỏ ý không hiểu, hắn đã thích thú cười “em ngố thế không biết”
‘tự nghĩ đi, anh ngủ đây’
Hắn đắc ý cười, lăn ra ngủ. Phải ngủ thật tốt để có sức chiến đấu chứ, còn phải… đòi nợ ai kia nữa
*sáng hôm sau*
Từ rất sớm hắn đã đến nhà nhỏ, và hiện tại thì đang chịu trận truớc những lời chì chiếc của ba mẹ nhỏ. Hắn tuyệt nhiên im lặng vì hắn biết mình đáng như vậy, hắn đã làm tổn thuơng nhỏ và gia đình nhỏ quá nhiều. Hải Phong bên cạnh cứ im lặng nhìn hắn, cậu cũng thất khó xử, người bạn thân nhất làm tổn thuơng đứa em gái cậu yêu thương. Chính cậu cũng thật sự không biết nên đứng về phía ai nữa. Cơn giận dữ của mẹ nhỏ có thể nói là lên tới đỉnh điểm, khi hắn tỏ ý muốn gặp nhỏ.
- CẬU NGHĨ MÌNH LÀ AI HẢ? CẬU MUỐN LÀM ĐỨA CON ĐÁNG THUƠNG CỦA TÔI RA CÁI GÌ NỮA?
Bà tức giận hét lớn nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra, là một người mẹ, bà không thể để người khác hết lần này đến lần khác làm tổn thương, dẫm đạp đứa con bà “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”. Với bà không gì quan trọng bằng con gái, danh dự gia đình gì đó, bà không quan tâm, nhưng nhìn đứa con gái bà yêu thương, vì hắn mà tật nguyền, vậy mà con bị hắn bỏ rơi không thương tiếc, nhìn con khóc không thành tiếng, uất ức không nói nên lời. Lòng bà con hơn bị ngàn kim đâm vào. Cha nhỏ ôm bà vào lòng che chở, ông không kích động như vợ, nhưng ánh mắt ông nói cho ngươi khác biết, ông có thể gϊếŧ người. Thấy không khí căng thẳng, Hải Phong vội chen ngang
- Chú, thím à theo con thấy chuyện của hai người họ, cứ để họ giải quyết với nhau
- Con còn bênh vực cho hắn..- mẹ nhỏ trừng mắt nhìn cậu
- Không…
- Hai bác, Hải Đăng muốn gặp anh ta
Khải Hoàn trên lầu đi xuống, liền nói ý định của nhỏ,mắt nhìn hắn như có lửa. Bốn người dưới phòng khách vừa nghe đã ngạc nhiên vô cùng. Ba nhỏ biết ý con gái, nên dỗ ngọt vợ vào phòng nghỉ vì bà cương quyết không chịu.
Đi ngang qua Khải Hoàn hắn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Cửa phòng nhỏ chỉ khép hờ, như mở chờ khách. Hắn đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy nhỏ, đang ngồi xoay lưng phía hắn, nhìn ra cửa sổ.
- Hải Đăng, xin lỗi.. - hắn lên tiếng phá bầu không khí căng thẳng này.
- Con trai anh thế nào rồi – giong nó nhẹ tênh như gió lướt qua, vẫn không hướng mặt về phía hắn
Hắn nhất thời khó hiểu, cứ nghĩ nhỏ sẽ hằn hộc, mắng chửi… Nhưng không ngờ câu nói đầu tiên lại là sự quan tâm, điều đó càng làm cho hắn thấy áy náy với nhỏ hơn.
- Thằng bé đã qua cơn nguy hiểm, cảm ơn em…
- Vậy khi nào chúng ta đám cưới - Giọng nhỏ vẫn đều đều nhẹ nhàng bình thường
- Cái này… - thật sự câu hỏi này của nhỏ làm hắn rất khó trả lời, nhỏ vẫn muốn lấy hắn sau bao chuyện hắn làm sao?
- Sao thế?
- Hải Đăng! Anh xin lỗi, anh biết em là cô gái tốt, em cũng đã vì anh chịu quá nhiều thiệt thòi. Nếu được anh có thể dùng cả mạng mình để trả cho em. Nhưng xin lỗi, anh không muốn lừa gạt em. Tình cảm của anh đối với em không khác gì Hải Phong. Anh quý em như đứa em gái, người anh yêu chỉ có cô ấy
Hắn hít một hơi dài lấy can đảm nói hết suy nghĩ của mình. Hắn biết mình là kẻ ích kỉ, nhưng hắn không muốn lừa dối người và lừa dối mình. Hắn không muốn phải làm khổ cả đời nhỏ, khi phải sống bên người chồng, trong lòng chỉ có người khác.
Hắn đã biết rõ một điều, nợ nghĩa không thể dùng tình báo đáp. Hắn cam tâm hứng chịu mọi sự trách mắng,giận dữ của nhỏ. Hắn rất sẵn sàng..
- Em hiểu rồi, không còn gì nữa anh có thể đi - giọng nhỏ vẫn không có gì thay đổi
- Em…
- Em không muốn ép anh. Em cũng có lòng tự trọng mà. Em muốn nghỉ, anh về đi
- Cảm ơn em rất nhiều, Hải Đăng
- …….
Hắn nhẹ nhàng đi ra khép cửa lại. Hắn thật không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến thế. Vẫn biết nhỏ là người hiểu chuyện, nhưng có thể thấu tình đạt lí thế này, thật là cô gái tốt và lương tâm hắn rất ư là cắn rứt. Tuy thấy rất có lỗi, nhưng tâm trạng hắn có phần rất vui. Vội vã đi để còn vào bệnh viện.
Nghe tiếng bước chân hắn xa dần. Nhỏ từ từ đứng dậy, xoay người nhìn vào gương. Nước mắt nhỏ cứ chảy dài chảy dài, nhưng không nghe ra được một tiếng nấc nào.
- Tại sao rơi nước mắt, rơi cho ai coi hả? Đã nói không được yếu đuối, nước mắt thì giải quyết được gì?
Nhỏ nhìn vào gương, nói chuyện với gương mặt ướt nhem trong gương, như đang nói chuyện với một người khác.
- Phải khiến những kẻ làm mày đau, đau hơn gấp 100 lần, khiến chúng hối hận vì đã tổn thương mày
Vừa nói nhỏ vừa huơ huơ con dao nhỏ sắc lẹm trước mặt mình, cười như điên trong khi nước mắt rơi không ngừng
“Nguyên Gia Tùng, Lâm Khánh Đồng tôi sẽ khiến hai người cả đời này phải hối hận, tôi sẽ tặng hai người một món quà rất tuyệt” Nhỏ nhếch môi cười nhạt "đau khổ nhất là khi hạnh phúc nhất ...."
- Em làm gì thế? - Vừa vào Khải Hoàn hốt hoảng khi thấy con dao trên tay nhỏ
- Gọt trái cây - vừa nói như vừa minh chứng, nhỏ đến tủ lạnh lấy một quả táo ra gọt
- Haizzzzzzz, em làm tôi cứ tưởng…
- Tưởng tớ tử tự à? Trong tớ giống người vậy sao? cậu chưa già mà cứ lo hão..- nhỏ trề môi nhìn Khải Hoàn như không có gì
Thà nhỏ cứ khóc lóc thảm thiết hay gì gì đó, có lẽ Khải Hoàn còn cảm thấy tốt hơn, và thấy bản thân không thừa thải. Nhìn nhỏ cứ bình thường như không có chuyện gì thế này thật sự Hoàn rất lo.
……….
Hắn vừa định đẩy cửa phòng bước vào thì nghe tiếng nhỏ vọng ra, làm hắn như muốn chết dứng
- Hôn lễ em và mẹ lo cũng gần xong, phần còn lại nhờ hai người giúp nha.
- Vẫn tiến hành sao? Có thể dời lại mà – Jessi lên tiếng
- Không được, hôn lễ này em đã chờ đợi lâu rồi, cũng phát thiệp thông báo hết rồi, không thể dời – nó kiên quyết
- Nhưng Bọ thế này? – Anh có phần e ngại
- Nên em mới nhờ cả hai, nếu Bọ biết được cũng sẽ vui lắm có khi còn mau mau tỉnh lại nữa
- Đồng…
- Không bàn nữa, hai người đã hứa sẽ giúp em, bây giờ chỉ chuyện nhỏ này cũng từ chối là sao? – nó làm mặt giận
Hai người kia không biết phải thế nào, đành gật đầu đồng ý. Hắn bên ngoài không tin những gì vừa nghe. Hắn vì nó mà huỷ hôn, làm người vong ân phụ nghĩa. Nó lại ở đây nói với người khác nó mong chờ đám cưới với một kẻ khác. Nó rốt cuộc là loại người gì đây?
“ RẦM” cánh cửa phòng bị bật không thương tiếc, ba người trong phòng đồng thời chấn động quay lại, đã thấy hắn mặt mày tối thui lù lù đi vào. Jessi cảm thấy không ổn, bèn nháy mắt cùng Jack ra ngoài. Jack đỡ cô ( sức khoẻ cô ấy kém đi rất nhiều ) cả hai đi ra còn không quên giúp hắn khoá trái cửa ( anh ấy sợ lỡ có cô y ta hay bác sĩ nào vô tình đi vô bị “dội miểng” mà “bỏ mạng” )
Nó nhìn hắn cứ mặt hầm hầm không nói gì cũng có phần bất an, trong lòng lo lắng. Nhưng tính kiêu ngạo của nó làm nó cũng trưng ra một mặt lạnh tanh, ai biểu hắn vô duyên vô cớ nổi giận với nó.
- Nói đi - hắn ngồi đối diện nó, nói như ra lệnh
- Nói gì? – nó ngơ ngác hỏi lại
- Em thích diễn kịch nhỉ?
- Anh...,bữa nay anh bị sao hả?
- Bị sao? Tôi bị điên đó, là bị em quay nhu chong chóng làm cho điên đó - hắn hét lên, tiến tới bên nó nắm tay nó keo lên – hôn lễ đó là sao hả?
- Đau…anh buông ra, hôn lễ thì vẫn phải diễn ra, đau quá
Nó vừa nói vừa cố dứt tay mình ra khỏi hắn
- Huỷ đi
- Anh nói gì – nó quen cả đau, ngước nhìn hắn
- Tôi nói em huỷ đám cưới đi, mau huỷ đi
- Không được, anh không có quyền ra lệnh cho tôi – nó cũng giận mà hét thẳng vào mặt hắn
- Không có quyền? Tôi vì em mà làm bao nhiêu chuyện, huỷ cả hôn lễ, còn em .. em lại.. em có nghĩ đến tôi không hả?
- Trời..? thì ra anh..nghe nè …. cốc mía xoài ổi………..
Sau khi nghe nó nói xong mặt hắn từ đen chuyển sang đỏ ( nguyên nhân thì…). miệng cứ há hốc nhìn nó. Lại phải năn nỉ ỉ ôi nó
- Đừng giận mà, anh không biết, mà em nói thật chứ? - hắn vừa năn nỉ vừa nghi ngờ ( con cháu nhà Tàu Tháo )
- Anh… hừ…
Hắn lo lắng vội vàng cười trừ cầu hoà, nó thì cứ nguýt dài giận lẫy
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?
- Chương 39