- Thiếu gia, Hạ Quỳnh tiểu thư hai vị mới về! - tiếng của quản gia như cố ý nói to cho ai đó nghe thấy
Vì nó mới định đi chưa kịp đi thì hắn đã về tới, lại còn có cả nhỏ nữa. Thật ra hắn đã xin phép gia đình nhỏ cho nhỏ chuyển tới đây để hắn tiện chăm sóc và cũng như làm quen hoàn cảnh trước khi đám cưới.
Vừa nghe nói hắn về tới, nó như không còn chút dũng khí hay sức lực nào chợt khuỵ xuống
- Đồng, con sao thế - bà vội đỡ lấy nó
Nó vội trấn tỉnh lắc đầu ra hiệu không sao, nhìn bà cười gượng gạo, cùng lúc đó nghe thấy tiếng hắn
- Chú, lần sau chú nên gọi là thiếu phu nhân, không nên…
- Anh à! Không sao, chú chưa quen thôi mà - tiếng nhỏ nhẹ nhàng vang lên, như cơn gió mát lúc trưa hè oi ả
Hắn không nói gì, lẳng lặng đẩy nhỏ vào trong nhà, ( nhỏ phải ngồi xe lăn)
- Nội ơi tụi con mới….
Câu nói của hắn chưa kịp thoát ra hết đã bị dội ngược vào trong vì hắn nhìn thấy một dáng người quen thuộc (vừa nhìn hắn đã biết là ai ) đang đứng xoay lưng ra cửa bên cạnh bà mình. Các mạch máu của hắn như bị đông cứng lại, gương mặt có nét vui mừng thấy rõ nhưng nhanh chóng thay vào sự bàng hoàng đau khổ. Nhỏ thì không nhận ra nên hơi khó hiểu nhìn hắn
- Sao vậy anh? - nhỏ ngước nhìn hắn đang đứng hình- nội ơi nhà mình có khách sao ? - nhỏ quay sang bà hắn hỏi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên
Nhưng câu nói nhẹ nhàng đó của nhỏ như kim đâm vào tim nó nhắc nhở nó, nhỏ mới chính là nữ chủ nhân ở đây, và ở nơi này nó chỉ là một người khách, một người xa lạ… bà nhìn nó càng tội nghiệp xót thay cho nó, nhưng bà vẫn chỉ là im lặng
Nó từ tư xoay người lại nhìn cả hai mỉm cười cố gắng nặn ra nụ cười tươi nhất có thể.
- Chào.. Nguyên tổng,
Lúc này thì ngay cả nhỏ cũng rơi vào tình trạng bất ngờ tê liệt, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin đáng yêu nhắc khéo kẻ “hoá đá” sau lưng mình
- Chồng à!!!!!, tiểu thư Moon đang chào anh kìa
Nhỏ như cố ý gọi như thế còn có ý kéo dài ra lại thêm vào sự nũng nịu, đôi mắt đưa tình nhìn hắn, lại liếc nó mỉm cười khẳng định chủ quyền.
- Uhm chào.. cô.. tiểu thư Moon - hắn lấy lại bình tĩnh lạnh lùng cất tiếng
Không thèm ( hay không dám nhỉ?) nhìn nó mà chỉ chú mục vào nhỏ hoặc ngó quanh lơ đãng.
Nó nuốt khan cố tiêu hoá từng chữ của hắn, lạnh thật, mỉm cười nhìn hắn và nhỏ
- Tôi tới thăm Nguyên lão phu nhân, chuẩn bị về nhân tiện gặp hai vị xin được chúc mừng hôn lễ sắp tới
- Cảm ơn cô – gương mặt hắn vẫn không có gì thay đổi, nhưng đôi tay lại siết chặt tay đẩy xe lăn của nhỏ
- Xin phép! – nó dợm bước đi ra
- Khoan đã!
Có tiếng người giữ nó lại nhưng không phải bà hắn và càng không phải hắn mà là nhỏ. Bà và hắn ngạc nhiên nhìn nhỏ
- Chúng ta nói chuyện một chút đi - Nhỏ dịu dàng đề nghị - anh à em với cô ấy ra vườn nói chuyện nha!
Nhỏ nhìn hắn ánh mắt van xin khiến hắn bối rối không biết phải làm sao
- Yên tâm chỉ nói chuyện con gái thôi mà
Hắn đưa mắt nhanh về phía nó,nhìn nhỏ cười gật đầu rồi không nói gì bỏ lên lầu. Nó đẩy nhỏ ra vườn nơi có chiếc xích đu trắng vẫn để. Nhỏ cứ tiếu tít hết chuyện này tới chuyện kia như đứa trẻ. Chuyện nhỏ yêu hắn thế nào chuyện cả hai chuẩn bị đám cưới, rồi cả chuyện nhỏ bị tai nạn, hắn xin nhỏ lấy hắn … rồi vì nhỏ mà hắn thay đổi các thói quen của mình…Từng chuyện từng chuyện kể rõ ràng rành mạch cũng không buồn để ý xem gương mặt khó chịu tái đi của nó. Nhỏ hồn nhiên vui tươi nhờ nó tư vấn trang sức thế nào cho ngày cưới. Cả trang phục cưới của nhỏ và hắn cũng nhờ nó tư vấn trong khi hắn là một nhà thiết kế trang phục nổi tiếng. Nó im lặng lắng nghe, chịu khó “tư vấn” cho nhỏ, rồi nhỏ kể chuyện cho nó nghe…
Hắn lên phòng nằm, tuy bản thân rất mệt mõi nhưng không tài nào ngủ được hai mắt cứ mở to xoáy sâu vào trần nhà, hắn nghĩ về nó “
em tỉnh rồi thật tốt quá, đúng như anh nghĩ nếu không có anh em sẽ tỉnh lại, em ghét anh đến thế mà. Nhưng hôm nay điều gì đưa em tới đây? Có thật là em tới thăm bà? Anh rất muốn ôm em vào lòng, muốn cho em biết anh yêu em đến thế nào, Khánh Đồng..”
- Cô là loại người gì hả?
Tiếng nó tức giận quát to, làm hắn giật mình vì phòng hắn ở lầu 1, đối diện khu vườn nó và nhỏ đang ngồi nói chuyện, cửa sổ lại để mở nên tiếng quát của nó nghe khá rõ. Hắn bật dậy chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy nó hùng hổ ( nó đứng xoay lưng phía hắn) đứng dậy tát tay nhỏ, động tác khá mạnh và có vẻ là dồn hết lực, xe đẩy của nhỏ loạng choạng muốn ngã. Hắn vội vã chạy xuống, người trong nhà vội chạy ra cửa nhưng liền bị quản gia đuổi vào làm việc. Bà của hắn thì nằm nghỉ ở phòng không hay biết sự việc.
Nhỏ nắm lấy tay nó nói gì đó, liền bị nó vung tay làm nhỏ và xe lật ngã ( xe lăn dễ ngã vậy à?), mọi chuyện nó làm đều được thu hết vào tầm mắt của hắn. Hắn hộc tốc chạy đến, đỡ nhỏ lên, nhỏ lúc này nằm bệt dưới cỏ nước mắt dàn dụa, bên má in hằn 5 ngón tay của nó. Nhìn nhỏ mà hắn xót xa, giận dữ nhìn nó hạch hoẹ sao dám đánh “vợ” của mình
- Cô làm cái gì vậy hả? cô ấy như vậy mà sao cô lại….
- Cô ta…
- Hức hức anh à không hức …không phải lỗi của cô ấy, tại em tại em không hiểu chuyện..hức hức - nhỏ uỷ mị
- Cô diễn cho ai xem chứ - nó hằn hộc
- Moon à tôi xin lỗi hức hức..tôi biết là tôi không tốt đã xen vào chuyện của cô và Gia Tùng, là tôi sai hức hức hức
- Em nói gì thế nói rõ anh nghe - hắn nhìn nhỏ dịu dàng lau nước mắt cho nhỏ
- Em biết Moon là một nhà thiết kế nổi tiếng nên nhờ cô ấy tư vấn cho cách chọn trang sức ngày cưới, nhưng cô ấy tức giận bảo em đừng phí sức chọc tức cô ấy dù có lấy em thì người anh yêu vẫn là cổ, cô ấy còn bảo em…
- Cô thôi đi.. – nó tức giận quát nhỏ, nhìn hắn như muốn nói gì mà không thể nào mở miệng
- Cô mới là thôi đi, - hắn nạt nó, quay sang nhỏ dịu dàng – có anh ở đây đừng sợ
Hắn ôm lấy nhỏ đang run rẩy vào lòng, vỗ về nhỏ
- Cô ấy… cô ấy.. bảo em là đứa tật nguyện sao còn đeo bám anh, cản trở anh, hu hu hu Gia Tùng em xin lỗi, em rất yêu anh nhưng đám cưới này..hức hức đám cưới này .. nên huỷ đi em không xứng …
Nhỏ bấu chặt tay hắn nép vào lòng hắn, cố kìm uất ức nhưng không được mà cứ khóc nghẹn nức nở,từng lời nói chứa bao nỗi đau khổ tuông ra khiến hắn xé lòng.
Nó cứ đứng như trời trồng nhìn nhỏ và hắn anh anh em em ân ân ái ái, muốn lên tiếng nói mà sao mọi lời nói cứ bị nghẹn ở cổ họng không tài nào thoát ra được.
- Gia Tùng, anh nghe em nói, cô ta là… - nó cố gắng nặn ra từng chữ,
Nó phải giải thích phải nói cho hắn hiểu, ánh mắt hắn nhìn nó chưa bao giờ đáng sợ như vậy, cứ như nhìn kẻ thù như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
- Cô im đi, sao cô dám nhục mạ vợ tôi? Cô ấy có như thế nào, thì cũng là người vợ tôi đã chọn, cô có quyền gì hả? cô ấy tốt hơn cô gắp 100 lần - hắn buông nhỏ ra từng bước tiến tới nó ánh mắt toé lửa nhìn nó
- Cô ta là kẻ giả dối, là kẻ xấu xa, anh…
“CHÁT”
Tiếng bạt tay vang lên rõ ràng, in hằn dấu tay trên gương mặt trắng muốt nhưng đang ngơ ngác. Đưa tay ôm lấy chổ vừa bị đánh, đau thật sự rất đau nhưng cái đau trên má không bằng nỗi đau trong tim nó, người bị tát là nó và người ra tay không ai khác là hắn. Nếu có ai đó lấy dao đâm nó lúc này nó cũng sẽ không cảm thấy đau vì nó đã quá đau.
Hắn có đau không khi đánh nó, sao hắn lại không thể tin tưởng nó sao lại có thể ra tay với nó như vậy, sao không nghe nó nói và tại sao bỗng chốc nó lại thành kẻ xấu xa phản diện, tại sao lại như vậy????????????????