- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?
- Chương 17
Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?
Chương 17
Hôm nay là ngày hết sức hết sức trọng đại vì đó là ngày “ Kết hôn của Hải Phong và Du Thanh” ( có ai vỗ tay hông ta?)
Sau bao nhiêu năm đuổi theo (tại chân chị ý dài quá mà) chờ đợi, cậu cũng có thể rướt nàng về dinh trong sự hân hoan của mọi người. Sau khi ở lễ đường về thì Du Thanh và Hải Phong lại tất bật đón tiếp quan khách.
- Sao hả? mệt chưa? - hắn nhìn hai người bạn của mình thở bằng miệng, mở lời hỏi thăm nhưng có ý trêu chọc.
- Em sắp xỉu rồi …híc – Du Thanh nhìn hắn khổ sở rồi thở lấy thở để
- Ấy ấy…không được xỉu, em xỉu rồi vậy tối nay anh động phòng một mình hả? - Hải Phong nhăn nhó nhìn cô
- Anh… - cô xấu hổ nhìn hắn rồi đấm cậu một cái rõ đau
Hắn cũng vui lây cho 2 bạn của mình, 2 người là nhưng người bạn thân thiết của hắn nhìn họ hạnh phúc, hắn không khỏi ngẫm lại mình không biết hạnh phúc của mình ở đâu? Sẽ có hạnh phúc dành cho hắn không? Hay hạnh phúc ấy đã theo một người đi mãi,bất giác hắn lại nhớ tới nhỏ “trốn trại” miệng nhếch cười nhẹ làm 2 kẻ kế bên khó hiểu không biết hắn bị gì mà muốn cười là cười.
- Anhhhhh, chị dâuuuu, xin lỗi em tới trễeeeeeeeeeeeeeeeê
Không lẽ nhỏ linh như vậy hắn mới xẹt nhớ tới vậy mà đã nghe tiếng nhỏ rồi.
- Hạ. Quỳnh. Hải. Đăng. - Hải Phong gắt nhẹ - em là con gái mà cứ oang oang như vậy là sao hả?
- Hihi tại thấy anh chị em mừng mà, quà cưới của em nè - Hải Đăng toe toét đưa hộp quà tổ chảng ra (không biết là gì nhỉ?)
4 mắt giao nhau đắm đuối, hắn và nhỏ nhìn nhau trân trối không chớp. Miệng của nhỏ vừa đủ nhét quả cà chua, bỏ qua màn đấu mắt cả hai “đua tiếp” phần nói lắp
- “sếp”…/ “trốn…”- nhỏ và hắn đồng thanh đồng điệu chỉ đối phương
- Hai người biết nhau sao? - Hải Phong và cô nhướng mắt khó hiểu
- Là nhỏ “trốn trại”/ là “sếp mùa đông” ở công ty em/ tớ - tiếp tục ngây thơ đồng thanh tập 2
Hải Phong không nhịn được ôm bụng cười ngặt nghẻo thì ra “sếp mùa đông” mà nhỏ hay kể lể rủa thầm nhớ trộm là hắn, vì nhỏ giấu chỗ làm việc nên cậu không biết là hắn. Còn nhỏ “trốn trại” hắn hay càu nhàu than phiền lại là nhỏ em yêu quái của cậu? quả thật là trái đất tròn mà
- Nhỏ này là gì của cậu?/ “sếp” là gì của anh? - đồng thanh tập 3
- Mình họ gì? - Hải Phong nhìn hắn nén cười hỏi
- Hạ Quỳnh …
- Nhỏ này tên gì ?
- Hạ Quỳnh Hải Đăng - hắn tự nhiên biến thành học sinh ngoan ngoãn trả bài - hả? vậy là…
- Là em họ của mình – nhìn hắn – còn tên này là bạn chí cốt của anh – quay sang nhìn mặt ngu ngu của nhỏ đang ửng đỏ lên
Sao màn tra hỏi thân nhân … cả bọn chuyển qua màn nhận người quen tay bắt mặt mừng, đua nhau kể lể. Nên không ai để ý lắm ánh mắt Du Thanh đang tìm kiếm bóng hình ai đó “ không tới sao?”, thật ra người cô tìm đứng ngoài cửa, nhưng người đó lại không bước vào, thấy không khí vui vẻ như thế người đó sợ sự có mặt của mình sẽ làm tất cả mất vui
Một người nhân viên nhà hàng mang đến cho Du Thanh hộp quà, bảo có người nhờ chuyển cho cô dâu, sau khi nhờ đưa xong người đó vội bỏ đi. Du Thanh mở vội hộp quà ra xem, bên trong là cặp đồng hồ tình yêu rất đẹp còn tỉ mĩ khắc tên cô và Hải Phong. Không nói gì vì cô biết người tặng là ai cô vội chạy ra cửa, Hả Phong bên cạnh sau giây phút ngơ ngác cũng chạy theo ra, để mình hắn và nhỏ. Thấy gương mặt thất vọng của cô Hải Phong đến bên hỏi, nhưng cô chỉ lắc đầu không nói “sao chị tới mà không vào?”. Bên trong Hắn thoáng chút nhíu mày suy tư, nhỏ thì cứ như từ sao hoả mới rớt xuống không hiểu gì cả.
*
- Hẹn em ra thế này có gì bất tiện không? - người con gái đối diện cô hỏi
- Không, chị về lúc nào? Sao hôm đó tới mà không vào? Sao chị…
- Từ từ để chị thở rồi trả lời chứ? – nó nhìn cô cười
Thì ra người hẹn gặp cô là nó, người tặng quà cưới cho cô cũng là nó, người cô tìm kiếm trong buổi tiệc cũng là nó. Sau hai năm nó quay lại nó cũng đã thay đổi nhiều, gương mặt ít cảm xúc hơn trước, nhìn nó có gì đó mong manh hơn, mái tóc dài được cắt ngắn trên vai dũi ôm lấy gương mặt trái xoan của nó. Đôi mắt tinh anh tự tin, có phần mơ hồ lặng lẽ có vẻ sâu xa không còn trong trẻo mà như có màn sương giăng. Đôi mắt nó buồn nhìn xa xăm, tuy nói chuyện với cô nhưng đôi mắt nó ít nhìn phía cô
Cả hai kể cho nhau nghe cuộc sống suốt hai năm qua của mình, cô cũng khéo léo đưa thêm vài thông tin về hắn cho nó. Nghe nhắc tới hắn, ánh mắt nó càng chùn xuống, cô cũng không dám nhắc nhiều.
Lúc nó lấy tiền thối lại của nhân viên quán coffee, cô thấy tay nó trật mấy lần mới nắm được tiền.
- Chị, mắt chị… - cô lo lắng nhìn nó
- Không sao, bệnh cũ lâu lâu làm chị hoa mắt thôi – nó cười giả lã cho qua chuyện
Tuy nó bảo không sao nhưng cô vẫn lo lắng cho nó, cô càng lo hơn không biết có nên nói cho hắn biết nó đã về. Không biết sao cô vẫn luôn mong nó và hắn quay lại với nhau.
- À ! chị, chị ở lại bao lâu? – cô gọi với theo
- Uhm! sắp tới ngày giỗ của chị họ chị, có lẽ vài ngày rồi chị trở về Anh
Anh trong xe đi ra gật đầu chào cô, rồi nắm tay nó đi. Cô đứng nhìn theo nó và anh, sao cô lại quên mất bên cạnh nó còn có anh, người nâng niu chăm sóc nó bao năm nay, bằng giác quan của người phụ nữ cô cũng nhận thấy được nhỏ có ý với hắn. Bên cạnh cả hai đều có người khác, Có lẽ duyên của hắn và nó đã đứt từ ngày hôm đó rồi. Lắc đầu thở dài ngán ngẫmthôi thì tuỳ số phận của họ, cô đâu thể làm được gì, lấy điện thoại cô gọi cho “ông chồng ngốc” của mình.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?
- Chương 17