Chương 7-2: Nỗi xấu hổ của Quan Thục Di (2)

Dịch: Hoài Phạm

Chương Nam Chính nhìn Đậu Kiến Nghiệp, phì cười: “Công ty các cậu thật thú vị.”

Đậu Kiến Nghiệp lướt tay qua tấm thiệp cưới: “Đúng vậy, mấy cô gái đơn thuần kiểu đó sắp thành động vật tuyệt chủng hết rồi. Đó là nguyên nhân mình thích nơi này. Bạn tốt, nhờ thư ký đưa là được rồi, còn tự mình qua đây gửi thiệp. Cậu an tâm, ngày cậu kết hôn mình nhất định có mặt……”

Vượt qua một ngày khó khăn, Quan Thục Di hồn vía lên mây, không biết mình đang làm gì. Sau khi về nhà, náo loạn nửa giờ, nàng chạy qua tìm Tần Tri phát tiết.

“…… Boss của tôi sau khi quay lại, cười tủm tỉm vỗ vai tôi, động viên: Tiểu Quan, tin tưởng tôi, chỉ bằng cái mông vừa tròn vừa to của cô, có thể làm Vương phi Diana!” Quan Thục Di buồn bực thở dài.

Tần Tri rất là cẩn thận nhìn “bộ phận” kia của Quan Thục Di, anh cũng rất không phúc hậu toét miệng nở một nụ cười tươi rói.

“Nén bi thương đi.”

Nàng lại thở dài, gật đầu: “Nhưng tôi vẫn muốn chết đi cho rồi.”

“Đừng để ý, mọi người sẽ quên nhanh thôi.” Tần Tri an ủi nàng.

“Cả đời này, chỉ cần nhớ tới bi kịch ngày hôm nay, tôi sẽ xấu hổ vô cùng. Dù làm cái gì, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, cuộc đời tôi sẽ trở nên vô cùng bất hạnh. Tôi xong rồi, Nút chai…… Làm sao bây giờ?!” Quan Thục Di kêu thảm thiết.

“Ăn táo đi! Ăn bao nhiêu tùy ý.” Tần Tri dụ dỗ.

“Vô ích, Nút chai, táo chỉ có thể tạm thời giảm bớt nỗi đau của tôi. Nhưng kể từ giờ phút này, cuộc sống của tôi đã tràn ngập bi thương, không thể kềm chế…… Trừ khi chết đi, tôi mới có thể thoát khỏi móng vuốt nó.”

“Này! Không phải Quả Quả sao?” Theo đinh đinh của tiếng chuông, một chiếc xe đạp dừng lại bên đường, người lái xe là một cụ bà.

Quan Thục Di vội vàng đứng lên chào hỏi: “Dì Chu.”

Cùng Quan Thục Di ra ngoài, qua một con phố, tổng cộng có tám người đứng lại chào hỏi nàng. Lúc đó, Quan Thục Di sẽ báo cáo cho người ta nàng đang đi đâu, làm gì. Gặp người thân thiết, còn dừng lại nói chuyện phiếm, khi thì 10 phút, khi thì nửa giờ. Tần Tri đôi lúc nghĩ anh giống như một con chó nhỏ, mỗi khi chạng vạng, sẽ bị chủ nhân mang ra ngoài thông khí. Đương nhiên, anh và chó có khác nhau, anh không hở chút là chạy đi tiểu. (Bó tay! >o<)

“Quả Quả, lâu không gặp con, ba mẹ khỏe không?” Bà cụ vuốt tóc Quan Thục Di.

Hai người phụ nữ bắt đầu thầm thì nói nói một hồi, ân cần thăm hỏi thân thích người kia hồi lâu, bà cụ Chu chỉ vào Tần Tri hỏi: “Cậu này là…?”

“Cháu trai nhặt được của Tần nãi nãi ạ.” Quan Thục Di quay xe lăn. Tần Tri lập tức hợp thời hợp lẽ mỉm cười.

Vẻ mặt Dì Chu kinh ngạc, chỉ vào anh, kích động la to: “Ủa, là Khuông Khuông? Bao nhiêu năm rồi không thấy?”

Tần Tri ngơ ngác, không biết phản ứng thế nào. Hiển nhiên anh không quen bà cụ này.

“Chào dì, dì Chu.” Anh vẫn mỉm cười chào hỏi.

“Ai da, còn khách sáo nữa. Không phải lúc con cởi truồng, dì phóng cho con một cái kim, con còn cắn dì?”

A?

Đây là tình huống gì?

“Khuông Khuông, chân con làm sao vậy?”

“Trợt cỏ lọt hố.”

“Bị thương nặng không?”

“Bị gãy chân.”

“Vậy phải đóng đinh rồi? Mấy cây đinh? Gãy chân phải nằmbất động cả trăm ngày!”

“……”

“Đền nhiều tiền không?”

“……”

“Bó thạch cao khi nào?”

Lại một loạt câu hỏi, như trước đây……

Suốt nửa giờ, bà dì lôi kéo Tần Tri không buông tay, vẻ mặt vui mừng. Phần lớn nhắc lại những chuyện trước đây của anh. Bà không chút khách khí hỏi thăm Tần Tri đã có đối tượng chưa. Quan Thục Di lắc đầu. Sau đó hai người quyết định làm mối cho anh.

Tần Tri toát mồ hôi, co rúm khóe miệng cười mếu. Nhớ tới lúc nãy Quan Thục Di than vãn nàng muốn chết, bây giờ thì cười to nói lớn. Cô gái này thực sự là vô tâm quá sức.

Dì Chu nghe xong điện thoại, quay lại hai người tiếc nuối: “Dì quên phải ra đây mua đồ ăn. Trong nhà người lớn người bé bị bỏ đói hết rồi.”

Sau đó, …… Dì Chu đi xa, Tần Tri vẫn không nhớ ra bà là ai.

Quan Thục Di đẩy xe đưa anh trở về, cử chỉ nặng nề.

“Khụ…… À …ừ, cái đó……” Tần Tri ho khan một tiếng, lại không biết gọi nàng thế nào. Quả Quả? Tiểu Phương Phương? Hay vẫn gọi tên nàng?

“Anh muốn đi toilet?” Quan Thục Di hỏi anh.

“Không phải…… Tôi chỉ muốn hỏi, dì đó……”

“Dì Chu, dì ấy làm sao?”

“Tôi không nhớ dì ấy.”

Quan Thục Di dừng xe lăn, đỡ anh đi vào công viên, ngồi xuống một băng ghế đá, sắc mặt nàng nặng nề khủng khϊếp. Tần Tri không thể bỏ đi, đành phải tiếp tục chờ nàng.

“Con của dì Chu, anh ấy là mối tình đầu của tôi.” Quan Thục Di chậm chạp nói.

“À.” Tần Tri đành đáp lại một câu. Chuyện này có gì liên quan đến anh?

“Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi cảm thấy anh ấy rất được. Anh ấy, giống như đồng xu bạc.”

“À.”

“Khi dẫn anh ấy cùng đi chơi, mọi người đều muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy chỉ quan tâm tới tôi.”

“Ừ. Những chuyện trước đây rất đáng để chúng ta ghi nhớ.”

“Sau đó… chúng tôi chậm rãi lớn lên, anh ấy vẫn đối xử với tôi tốt nhất.”

“Thật tốt. Bạn tốt như vậy, tôi cũng không có.”

“Sau đó… Ai cũng nói anh ấy là bạn trai của tôi. Anh ấy cũng nói sẽ bảo vệ tôi cả đời.”

“Vì sao hai người chia tay?” Tần Tri cẩn thận hỏi. Anh cảm thấy đây là một câu hỏi quá riêng tư, nhưng vẻ suy sụp của Quan Thục Di rõ ràng là muốn nói với anh: Ngươi hỏi ta mau đi, ta cần ngươi hỏi ta, ngươi không hỏi ta hôm nay đừng mong trở về.

Quan Thục Di rốt cục trào nước mắt, nghẹn ngào: “Tôi nói với anh ấy: Cậu đừng đi! Cậu không được đi! Cậu mà đi tôi sẽ mách mẹ cậu!

Nhưng anh ấy nói anh ấy sẽ cho tôi tất cả thẻ bài Vua trò chơi mà anh ấy có. Tôi nói vậy thì tôi không mách mẹ câu nữa!

Sau đó…… Anh ấy chết đuối!”

Sét đánh giữa trời quang!

Tần Tri đã bị thiên lôi đả chết.

Phương thức giao tiếp trên voi dưới chuột này, anh vĩnh viễn không thích ứng nổi.

Tần Tri từng xem qua mọi tư liệu phân tích về cá tính phụ nữ, trên đó ghi rõ, phụ nữ hay thay đổi, vừa giảo hoạt, vừa đáng yêu, vừa kỳ lạ, vừa thâm thúy …… Nhưng đây là tình huống gì? Anh nhìn Quan Thục Di đang khóc không dứt, nàng bao nhiêu tuổi? Chắc phải hơn hai lăm rồi?

Anh ngẩng đầu, bất đắc dĩ hỏi: “Cậu ta chết đuối năm bao nhiêu tuổi?”

Quan Thục Di nghẹn ngào: “8 tuổi.”

Cái này gọi là không biết nói sao cho phải. Mới vừa rồi anh còn nghĩ cô gái này dù sao cũng còn vài nét nữ tính mềm mại, thì ngay lập tức nàng lại quay về kiểu cách nhàm chán vô tư. Tần Tri nắm bánh xe lăn định tự đi về, Quan Thục Di lại lau nước mắt, cười thê lương: “Đến giờ tôi vẫn không dám nói với Dì Chu chuyện tôi biết con dì đi tắm sông. Thời gian càng dài, đoạn trí nhớ kia càng sâu, tra tấn càng lớn. Con người không thể tự làm chuyện thẹn với lòng để cả đời áy náy, bất an, cho nên không còn cách nào khác.”

Tần Tri chậm rãi buông tay, đưa khăn tay cho Quan Thục Di.

Nhìn nàng lau nước mũi, lau nước mũi.

Nhìn nàng không ngừng trước lau nước mũi, rồi lau nước mắt.

“Tôi thấy hơi kỳ lạ, sao dì Chu biết tôi, tôi không nhớ nổi dì ấy là ai.” Tần Tri chuyển đề tài.

“Lúc trước, dì Chu là y tá thôn, mông của mỗi người trong thôn dì ấy đều đã sờ qua. Không ai trong chúng tôi thoát khỏi mũi kim của dì ấy. Ngày xưa tôi nhìn thấy dì ấy là khóc.”

“Bây giờ nhìn thấy dì ấy cô cũng khóc.” Tần Tri nói.

Quan Thục Di ngây người một chút, chậm rãi đứng lên, đẩy xe lăn của Tần Tri trở về, thở dài: “Đúng vậy. Đúng là làm người thì không nên giấu giếm, nếu không cả đời sẽ bị tra tấn.”

Tần Tri vỗ tay nàng: “Cô mang viên đá bên kia cho tôi.”

Quan Thục Di không biết anh định làm gì, nhưng vẫn nhặt viên đá ven đường đưa cho anh.

Tần Tri đặt nó lên tay nàng, nắm chặt tay nàng, khẽ khàng: “Quả Quả! Đối với sao hỏa, sao kim, hay mặt trời, đây chỉ là một viên đá, nó cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ bé nhất. Với con người cũng vậy, cô cảm thấy đó là chuyện lớn, nhưng với người khác, nó chỉ là một khối vân thạch vô tình rơi xuống, cũng không gây hậu quả gì. Nó thậm chí là một vật hoàn toàn không có quan hệ với cô. Chỉ là trong lúc vô ý, một người nhỏ tuổi gây ra một chuyện nhỏ. Cho nên…… lấy nó ra khỏi đầu, quên chuyện không thoải mái đó đi.”

Quan Thục Di nhìn Tần Tri, nhìn thật lâu. Sau đó……

Nàng nói: “Anh nên xem phim truyền hình Đài Loan thì hơn!”

Hết chương 7