Dịch: Hoài Phạm
Đậu Kiến Nghiệp đi rồi, phòng đọc sách “khôi phục hòa bình”. Quan Thục Di vừa định thở dài một hơi, cửa lại bị đẩy ra, hớp khí đang định thở ra bị Quan Thục Di tắc ngay cổ họng, nghẹn ngang. Luồng khí không thể đi lên, sượng mặt, chèn ở đường hô hấp, thành viêm họng.
“Tần Tri không có ở đây!” Quan Thục Di nhìn Lang Ngưng mới vừa đi vào, cao giọng.
Lang Ngưng đặt hộp đồ ăn điểm tâm lên bàn, “Tôi không tìm anh ấy, tôi tìm cô!”
Quan Thục Di buông tay, “Lang Thúy Hoa cô nương, tôi không quen chị.”
Lang Ngưng chỉ vào hộp bánh, “Tôi mới mua bánh ngọt Black Forest, tôi còn mang theo loại cà phê mới tôi thường uống!”
Quan Thục Di liếc Thi Á An – đang đứng ở cửa tò mò nhìn ngó, tạo một gương mặt tươi cười cẩn thận hỏi Lang Ngưng: “Không phải chị muốn tìm việc làm nên đến đây chứ?”
Lang Ngưng che miệng cười, muốn bao nhiêu tao nhã có bấy nhiêu tao nhã, “Được rồi, nhà tôi còn chưa xuống dốc đến trình độ đó. Cô cho ai cũng là Thi Hạo Khánh sao! Nghe nói gần đây ông ta đang ở công trường chuyển gạch. Công ty nhà tôi đang có hạng mục gần vùng núi ở đây, ở vùng này tôi chỉ quen cô, cho nên tới.” Cô quay đầu, ngoắc Thi Á An, “Em trai, em lại đây.”
Thi Á An buông thõng hai tay tay, đi tới, vẻ mặt mất kiên nhẫn — Nó nghe được Lang Ngưng đang nói ba nó.
“Rửa giúp chúng tôi hai cái tách.” Lang Ngưng nhờ.
“Không rảnh!” Thi Á An trực tiếp cự tuyệt, Quan Thục Di khoái trá.
“Vậy…… Cứ lấy đại hai cái tách đến đây.” Lang Ngưng không biết thái độ thù địch của thằng bé từ đâu mà có.
“Không có!” Thi Á An cự tuyệt thẳng thừng.
Vẻ mặt Lang Ngưng xấu hổ, quay đầu nhìn Quan Thục Di. Quan Thục Di giờ khắc này cảm thấy, Thi Á An thật là một đứa bé ngoan. Mặt nàng hớn hở, không mở miệng, chờ chế giễu.
“Tôi không biết cô lại huấn luyện nhân viên cửa hàng đối địch với tôi. Có phải mỗi ngày cô đi làm đều giơ hình tôi cho mấy người giúp viêc trong này xem không?” Lang Ngưng châm chọc Quan Thục Di.
Quan Thục Di định phản ứng, Thi Á An phun ra một câu ác ý: “Dì là ai chứ? Tôi đối địch với dì? Đối địch với dì có tiền sao? Dì tự cho dì là đĩa đồ ăn!”
Lang Ngưng lung túng đứng đó.
Quan Thục Di nghẹn cười, cầm một bộ dụng cụ cà phê lại gần Lang Ngưng. Nàng đốt đèn cồn, giải thích: “Đừng so đo với thằng bé thất tình, tự làm rồi uống đi. Tôi sợ cà phê đắng, không thích uống thứ này. Tôi uống trà, mẹ tôi gần đây cũng không gọi tôi lên uống, không biết vì sao!”
Lang Ngưng ngây người, cẩn thận nhìn bụng Quan Thục Di, “Mẹ cô chắc muốn cô ăn kiêng. Này, cô có thai?”
Quan Thục Di bất giác thở phì một cái, “Xì, chị mới có thai! Không có! Tôi nói nhé Lang Thúy Hoa, kiến thức chị phong phú lắm nhỉ, cũng biết nói mấy câu này?”
Lang Ngưng gật đầu, nói: “Nhà tôi cũng có vài người chị họ, chị bà con, một chút tri thức nhỏ đó, tôi biết. Tôi nói vậy thôi, chắc chắn Tần Tri không muốn có con, tôi cũng vì vậy…… Không phải, không phải, cô đừng hiểu lầm.”
Quan Thục Di thở dài, “Tôi đã hiểu lầm, vì sao lại bảo chị cũng vì vậy…?”
Lang Ngưng cởϊ áσ, tuỳ tiện quẳng khăn quàng cổ và mũ xuống, “Chị gái, tha cho tôi đi, tôi nói lung tung thôi.”
Quan Thục Di càng thêm tức giận, “Thúy Hoa, rõ ràng tôi nhỏ hơn chị…… Đúng rồi, khi nào thì chị đi? Đi rồi sau này cũng đừng đến đây!”
Ấm nước sôi ùng ục, hai người phụ nữ không lên tiếng, ngây ngốc nhìn. Họ vốn dĩ không có tiếng nói chung, trời biết vì sao lại phải ở cùng một chỗ.
Vài nhân viên nữ vừa cười vừa đi vào phòng sách, gọi vài món điểm tâm, ngồi vào vị trí cửa sổ, uống trà nói chuyện phiếm. Không nhìn thấy Tần Tri, họ hỏi vài câu, dần dần thành hỏi mãi. Lát sau, Lang Ngưng cũng bưng đĩa ra ngồi cùng họ.
Xem ra, Lang Ngưng gần đây rất cô độc. Quan Thục Di nhìn theo bóng cô, nhận ra, người phụ nữ này thật ra dáng vẻ cũng chỉ có vậy, cô gái không có người yêu, nhìn thế nào cũng không thấy xinh đẹp.
Thi Á An ngồi vào chỗ Lang Ngưng, Quan Thục Di cầm bình cà phê của Lang Ngưng rót cho nó một ly. Khỏi nói, phong cách uống cà phê của thằng bé này chính xác là người mô phỏng kiểu chó.
“Nhìn dì tốt hơn bà dì đó.” Thi Á An đặt tách xuống, nói.
Quan Thục Di chống cằm cười cười, “Nịnh bợ không đủ!”
Thi Á An nghiêm túc: “Không nịnh, bà dì đó thật sự không bằng dì, tuy bà ấy xinh đẹp hơn, có khí chất hơn, dáng người cũng hơn……”
Quan Thục Di đứng lên, Thi Á An vội vàng nói tiếp câu cuối vuốt đuôi, “Nhưng không tốt bằng dì.”
Xoay qua, Quan Thục Di nắm hai bên hàm Thi Á An nhéo thật mạnh, “Cậu mới tốt, cả nhà cậu đều tốt!”
Thằng bé hiển nhiên bị doạ hoảng, ngây ngốc ngồi yên không nhúc nhích. Quan Thục Di đẩy cửa đi ra ngoài, không bao lâu, nàng xách một bình rượu nhỏ rẻ rượu tiền vào nhà. Lang Ngưng tò mò nhìn nàng đi đến trước mặt Thi Á An, tháo giầy nó, lấy rượu lau phía sau mũi giầy cho nó.
“Cô làm gì vậy?” Lang Ngưng đi tới, cười khẽ, cô hơi khuỵu gối xuống thấp, hỏi nàng.
“Thằng bé mua giày mới, cấn chân, cô không thấy nó đi hơi khập khiễng sao? Nhỏ ít rượu đế vào chỗ ma sát chân, da giày mềm đi, sẽ không đau chân nữa.” Quan Thục Di không ngẩng đầu.
Lang Ngưng cười cười vài tiếng, khích lệ, “Cô tốt thật!”
Quan Thục Di ngẩng đầu, há miệng muốn nói gì, nhưng rồi mở miệng. Nàng vỗ mặt mấy cái thật mạnh, lại cúi đầu nhỏ rượu vào giầy.
Tần bà nội mang theo hai hộp cơm trưa, cười hớn hở bước vào. Quan Thục Di bận rộn từ sáng, đang đấm lưng cho đỡ mỏi. Bà lão vừa thấy lập tức tỏ ra phấn khởi, bà tháo cặp l*иg cơm, giúp Quan Thục Di xoa thắt lưng, hỏi đầy quan tâm: “Có rồi phải không? Hai tháng này phải cẩn thận.”
Quan Thục Di quay đầu, cười khổ, “Bà nội, bà biết rồi ạ?”
Tần bà nội vẫn cười tủm tỉm, “Con nhìn vào gương sẽ biết, khóe mắt đúng là của người có chửa.”
Quan Thục Di cười gượng, mở cặp l*иg cơm. Vừa nhìn thấy món thịt vẫn thích ăn, không kịp nói một tiếng, che miệng, lao vào phòng vệ sinh.
Tần bà nội lại cười mừng rỡ, tay bà khẽ vuốt ngực, thở dài, khóe mắt mơ hồ ướŧ áŧ.
Quan Thục Di ói một hồi, đi ra nhìn quanh quất, Lang Ngưng bỏ đi không biết từ khi nào, trên bàn pha cà phê đặt một trăm tệ, tách cà phê của cô một miếng cũng không vơi.
Quan Thục Di cầm tiền cất đi, chuẩn bị lần sau gặp cô còn đưa lại. Nói toạc ra, cô vẫn là bạn bè của Tần Tri, số tiền này nàng không nên lấy.
Tần bà nội dặn vài câu, nhếch đuôi lông mày một cách vui vẻ, về nhà.
Quan Thục Di vẫn không nhúc nhích, ngồi lặng đến vài giờ.
Quán cà phê khi không còn Tần Tri, đã không còn đặc sắc, buổi sáng, khách hàng thiếu hơn nửa, buổi chiều cơ bản không có người đến. Quan Thục Di đuổi Thi Á An ra ngoài, còn nàng ngồi trong quán nhớ anh. Mấy ngày nay, càng ngày nàng càng nhớ chồng, không biết anh ở ngoài sống thế nào, làm việc có mệt không, có khoẻ không, còn…
Nếu anh biết nàng có, liệu có khuyên nàng đừng giữ con không? Nhất định sẽ như vậy.
Quan Thục Di vuốt bụng, lòng dạ rối bời.
Ngoài cửa, tiếng gõ vào kiếng thủy tinh lại vang ầm ĩ. Quan Thục Di ngẩng đầu, phút chốc vui vẻ, Ngụy Cầm cầm một cái túi mây to bằng bàn tay, sán lại gần cửa thủy tinh, nhăn mặt làm xấu với nàng.
“A, Sơn Ny Ny, quý cô hôm nay rảnh rỗi sao?” Quan Thục Di đứng lên, cười tủm tỉm một cách vờ vịt, ra vẻ nghênh đón. Người bạn này dạo này không vui, chuyện của nàng vẫn nên do nàng xử lý.
Ngụy Cầm gật đâu lia lịa, “Ha ha! Đúng!”
Quan Thục Di cầm túi của cô, áo khoác, vừa hầu hạ vừa hỏi: “Xem ra xem mắt vui nhỉ?”
Ngụy Cầm tiếp tục đắc ý, “A ha ha! Đúng!”
Quan Thục Di bật cười, “Đừng lảng, lại đây cho mình hỏi một chút.”
Ngụy Cầm xếp tay thành hình hoa lan, đặt lên má Quan Thục Di, kéo những lọn tóc mai ngậm trên miệng, thổi khí, “Van xin bà cô này đi…… Bà cô nói cho cháu nghe!”
Quan Thục Di cười lạnh, vơ cái khoan đυ.c lỗ đóng sách đến, đập lên mặt bàn.
Ngụy Cầm lập tức biết điều, mặt lộ vẻ nghiêm túc, hai tay đặt ở đầu gối, ngoan ngoãn nói: “Bố à, bố muốn biết cái gì? Con nói cho bố nghe hết.”
Quan Thục Di kéo ghế đến trước mặt cô, nghênh ngang ngồi xuống, hỏi: “Bề ngoài bên kia thế nào?”
Ngụy Cầm giơ ngón tay cái, “Người đẹp bậc nhất.”
Quan Thục Di gật đầu, “Vóc dáng thế nào?”
Ngụy Cầm: “So với sủng thϊếp Tần Tri còn cao hơn.”
Quan Thục Di liếc mắt về phía cái khoan, Ngụy Cầm lập tức sửa miệng, “Bằng Tần Tri, chắc là thấp hơn chút.”
Quan Thục Di vừa lòng gật đầu, lại hỏi: “Nói năng thế nào?”
Ngụy Cầm khen lia lịa, “Trời ơi, có thể gọi là đẳng cấp. Anh ta bàn luận cả về xã hội đời Tần, còn nói Gia Cát Lượng không phải người thông minh nhất thời kỳ Tam Quốc, Quách Gia mới là thông minh nhất. Anh ta còn đề nghị nếu mình rảnh phải đi du lịch nhìn phong cảnh nước nhà, nhìn thế giới bên ngoài…… Đàn ông đích thực!”
Quan Thục Di lau mồ hôi trộm, không biết nói thế nào mới tốt. Nửa ngày sau, nàng thì thào một câu, “Xã hội đời Tần cái rắm, có liên quan gì đến cậu? Đừng làm bộ với mình.”
Ngụy Cầm đứng lên, tự rót một ly cà phê. Uống một ngụm, cô bậm môi, nói: “Mình không nhiều lời với đồ không biết lịch sử, có gì ăn không? Cho mình một miếng.”
Quan Thục Di đẩy hộp cơm nàng chưa ăn cho cô. Ngụy Cầm nhìn phần cơm đầy vun, hơi lo lắng, “Tiểu Phương Phương, sao cậu không ăn?”
Quan Thục Di thở dài, “Mình không muốn ăn.”
Ngụy Cầm đi tới, nghiêm trang đặt tay lên vai nàng, nói: “Tiểu Phương Phương, có phải đã muốn mình làm mẹ nuôi?”
Quan Thục Di giương mắt nhìn Ngụy Cầm, thở dài, nói: “Này, Sơn Ny Ny.”
Ngụy Cầm ôm vai nàng, cười, “Làm sao vậy? Tiểu Phương Phương đa sầu đa cảm?”
Giả giọng ồm ồm, Quan Thục Di nói: “Bọn họ nói, một ngày nào đó nếu địa cầu hủy diệt, là bởi vì chúng ta không biết tội nghiệp môi trường.”
Ngụy Cầm kinh ngạc, che miệng bật cười, “Trời ơi, sự tỉnh ngộ của trưởng thôn lại cao thêm một bậc, đã đến mức bắt đầu quan tâm đến toàn nhân loại.”
Quan Thục Di vẫn giơ vẻ mặt sắp chết, không, là gương mặt thương tâm. Nàng xoay qua, nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay mình vẫn luôn nghĩ, nếu, mình không có con, sẽ không có đời sau, như vậy, mình sẽ không còn sợ hãi ngày đó nữa!”
Ngụy Cầm hoàn toàn không hiểu Quan Thục Di muốn nói gì, cô hít một hơi thật dài, sờ má Quan Thục Di, nói: “Này, trưởng thôn, phụ nữ có thai rất dễ nổi nóng. Mấy ngày nay, mình giúp cậu trông quán, cậu nên đi bệnh viện khám, hoặc là phải đi tìm Tần Tri……”
Quan Thục Di bỗng ngẩng đầu, lắc đầu liên tục, “Không, không thể tìm Tần Tri, không thể nói cho anh ấy, cậu nhất định không được nói với anh ấy!”