Dịch: Hoài Phạm
Ngụy Cầm đến gần Quan Thục Di, ôm nàng: “Trưởng thôn…… Hôn lễ như vậy, ở thôn chúng ta, đúng là đạp lên đầu mọi người, rất tư bản chủ nghĩa! Cậu vô sỉ quá! Phải từ bỏ thói quen xấu, biết chưa!”
Quan Thục Di gật đầu liên tục, quay đầu nhìn về phía nhà Tần Tri, người nào đó tối hôm qua làm việc đến rạng sáng, cái này gọi là kết hôn không quên công việc…… Giờ này chắc đang còn khò khò nằm mộng giữa sáng sớm.
Đậu Kiến Nghiệp mở cửa xe, mời hai người lên xe, Quan Thục Di lại nói cám ơn, Đậu Kiến Nghiệp liên tục chúc mừng, vỗ ngực lần nữa chứng minh cho quyết tâm hôm nay sẽ làm một người phục vụ chân chính.
Buổi sáng bảy giờ hơn, khi xe gom rác bắt đầu leng keng bài ca [chuyện cũ mùa xuân] ở ngã tư đường, dân cư toàn khu phố mang rác ra đường, sau đó ngây người, lao vào nhà gọi người thân ra xem náo nhiệt.
Đây là ngày lành cuối cùng trong năm, nghe nói cả năm sau không có một ngày thích hợp để cưới hỏi.
Cậu em vợ Quan Ninh Thuần bị tiếng nhạc xe rác chen lẫn tiếng nhạc cưới phương Tây đánh thức.
Cậu chàng đứng lên, khoác quần áo đẩy cửa sổ, sau đó hét lên một câu: “Con mẹ nó…… Ngày……!” Xuyên qua những tán cây chật chội, nhìn thấy hơn mười mỹ nữ kéo đàn violon, đàn cello, thổi kèn clarinet, mà chỗ khác thì đang mở quạt gió nấu mỳ, từng sợi khói trắng bay ra từ những cái nồi lớn. Khoảng sân ồn ào đến kinh khủng. Chưa đến chín giờ, toàn chung cư hấp dẫn dân cư của cả một con phố đến xem.
Hai bên tấm thảm đỏ là mười cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đỏ tươi làm tiếp tân, trong tay từng người cầm những đĩa lớn đựng bánh kẹo cưới, điểm tâm, hoa quả mời khách, chỉ cần anh cầm một chiếc đĩa, tiểu thư tiếp tân sẽ nở một nụ cười động lòng người dẫn anh tìm phòng đưa lễ.
Tần Tri bị bà nội lôi dậy mặc đồ chú rể, anh không thấy được màu sắc, nghe nói hôm nay anh phải mặc quần áo đỏ. Theo tập quán trong vùng, hai sợi dây lụa màu đỏ giao nhau trước ngực anh, còn thêm một bông hoa lớn bằng lụa, cả một đầu Tần Tri đầy sáp bôi tóc, tỉnh tỉnh mê mê nhìn ra sân, cảm thấy hơi kỳ lạ. Từng tốp người qua lại? Ai? Từ đâu đến? Là vì anh mà đến sao? Anh có cảm giác không đúng, những mối quan hệ không biết từ đâu chui ra làm anh có cảm giác tính cách anh từ trước đến nay không quảng giao lắm. Sự xa hoa quá đáng khiến anh hơi chút bất an. Anh chưa từng bị nhiều người vây nhìn như vậy, đại đa số dân cư nơi này anh không biết, tuy mọi người đều nhìn anh cười tươi liên tục nói chúc mừng, Tần Tri lại cảm thấy đầu anh nhão như hồ dán, không biết nên làm thế nào cho phải.
“A? Anh rể? Anh giống một tên Hán gian, đầu bóng lưỡng sáp bôi tóc…… Chắc phải dày đến ba phân? Chị em nhìn thấy nhất định khóc thét.” Cậu em vợ đứng ở cửa nói một câu mà cậu chàng cho rằng rất là dí dỏm.
Quan mẹ tặng cậu chàng một cái tát, đánh xong còn thưởng một thêm một đá, vừa dạy bảo vừa chì chiết: “Mày ở trên lầu làm loạn cái gì? Họ hàng đến rồi, miệng còn đầy vụn bánh, đừng nói vô nghĩa nữa, ra ngoài làm việc!”
Cậu em vợ bướng bỉnh: “Hôm nay chị con lớn nhất, rồi đến con, chút nữa lì xì thiếu……”Câu ta còn muốn huyên thuyên, Quan ba ba đá thêm cú nữa vào mông, đá xong, thẩy một băng pháo bắt treo lên.
“Đường cái bên kia, mỗi mét gắn một cặp, pháo treo từ ngã tư đến đầu cổng chung cư……” Quan ba nhéo tai con đẩy đi, Tần Tri nhìn bóng hai người, buồn cười.
Quan mẹ nhìn con rể từ trên xuống dưới, lầu dưới cưới lầu trên cũng có chỗ hay, mẹ vợ sáng tinh mơ chặn cửa con rể, chuyện này hiếm thấy.
“Cái đầu xấu quá, ai làm cho con? Đúng là giống Hán gian!” Quan mẹ không hài lòng, hay thật, con rể đẹp trai mà tóc tai như Hán gian. Còn bôi thêm ba tấc keo xịt tóc bóng lưỡng.
Tần Tri cười khổ, bà nội anh bôi nửa chai keo xịt tóc quá thời hạn sử dụng trên đầu, lúc này đầu anh giống như bị ai dán keo dán sắt từ đỉnh tới Thái Dương.
“Theo mẹ.” Quan mẹ không kiêng kị gì dắt Tần Tri lên lầu.
Mười giờ sáng, các thành viên trong dàn nhạc Bát âm (tám món nhạc khí Trung Quốc) vừa bước vào sân, lại phát hiện chiến trường đã bị một đám khác giành mất, đang tấu nhạc phương Tây du dương, các tiểu thư mặc váy chiếm chỗ, các vị tiên sinh thấy mình bị lấn sân, cứ như vậy, âm nhạc vang lên như tiếng búa tạ gõ vào trống, sân khấu thành võ đài thi đấu.
Tần Tri xấu hổ đứng ở cửa, tay nghề mẹ vợ anh so với bà nội cũng không hơn bao nhiêu, lúc này tóc anh toàn bộ đều được vuốt ra sau, giày da âu phục, anh giống một nhân viên bán hàng đa cấp. Nếu quàng thêm một chiếc khăn quàng trắng, anh thấy mình có thể bước lên sân khấu hát bài quốc ca Trung Quốc.
Thím tư của Tần Tri đứng trước mặt anh dò xét: “Hình như thím thấy có gì đó không thích hợp?”
Tần Tri vẫn đứng không nhúc nhích, thím anh quay người không biết tìm ở đâu ra một bình thuốc xịt màu, xịt lên đầu anh mấy cái: “Hoa lá một chút cho đẹp!”
Thím tư xong, thím năm chạy lại rắc rắc thứ gì đó, thím năm xong, một người khác lại cầm một lọ nước hoa phun giúp anh, khóe miệng Tần Tri giật khẽ, không thể chịu được nữa, vào nhà gội đầu.
10 giờ rưỡi Quan Thục Di vào sân, Tần Tri vốn cũng muốn xem cô dâu của mình thế nào lại bị bà nội kéo vào nhà.
“Sao bà vẫn không thấy ổn lắm?” Tần bà nội nhìn cháu mình – đang đóng vai một nhân viên bán hàng đa cấp, keo xịt màu, như một đại ca nào đó trong phim bến Thượng Hải ngày xưa.
“Anh cả, đưa anh hai cái búa lớn, cho anh ngậm một điếu xì gà, tôi có thể ra ngoài thu bảo kê, ha ha! Ha ha ha ha ha!” Ngô Gia Dương luôn ở những thời điểm không thích hợp nhất nói những lời khó nghe nhất.
Tần Tri nhìn nhìn, rồi cầm nửa bình keo xịt tóc còn lại trét lên đầu anh ta.
Ngô Gia Dương vừa kêu to đã bị người giữ chặt, Mã Bách Đông không biết tìm đâu ra một thỏi son môi, rất quan tâm giúp anh ta tô khắp mặt.
“Cứ để như vậy, hôm nay dám rửa mặt, năm sau đừng đi làm.” Tần Tri sáp lại gần tai Ngô Gia Dương, uy hϊếp.
Ngô Gia Dương đáng thương yên lặng không nói gì, rơi nước mắt nhìn đám vô lại trong phòng, đáng tiếc, không có ai bênh vực anh chàng.
Thế đó! Đáng kiếp!
Đó là tiếng hô thầm lặng của toàn bộ quần chúng trong phòng!
Mọi người đang hào hứng. Tần bà nội đi lại một hồi, lại không biết tìm từ đâu một cái lược chải tóc Tần Tri theo đúng kiểu Evis Presley.
Lần này, Tần Tri không nói nữa. Anh lại lặng lẽ đi gội đầu.
11 giờ rưỡi, Quan Thục Di ngồi trên giường, nàng thấy mình như một công chúa, đối diện tấm gương, nàng lặng lẽ nhìn vài lần, trong lòng hơi đắc ý, giày cao gót trên chân nàng đã bị tiểu thư nào đó dấu đi. Theo tập quán của vùng này, nhóm phù dâu sẽ dấu giày của cô dâu, nếu chú rể tìm không thấy, có thể nắm quyền về tiền bạc.
Em trai Quan Thục Di đắc ý dẫn theo một đám con nít nhà họ hàng khoá hết các cửa, cậu chàng giơ tay nhẩm tính lì xì, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện độc chiếm toàn bộ.
Cưới vợ không thể nửa chừng rút lui, cho nên Quan ba ba phải nghĩ cách làm dễ, ông ở nhà Tần bà nội tạm sắp đạt một tân phòng. Nói đúng sẽ là từ nhà Quan gia đưa dâu xuống lầu, vòng một vòng, cô dâu sẽ quay lại nhà họ Tần, như vậy sẽ không phải dùng tới lối quay lại.
“Quan Ninh Thuần! Chị nói cho mày biết, một lúc nữa đừng bảo chị quá đáng!” Quan Thục Di ngồi trên giường gào toáng lên với em trai!
Em nàng quay lại nhìn nàng đầy vẻ thống khổ: “Chị, em nã tiền chị cũng chưa thấy chị như vậy! Chị còn chưa gả đâu. Hơn nữa, anh rể em để ý gì chút tiền ấy? Anh ấy còn khinh nữa!” Sắc mặt Quan Thục Di đỏ bừng, nắm tay lại uy hϊếp chứ còn cách nào khác. Nàng nghĩ, chờ hôn lễ xong xuôi, nàng phải nói chuyện với thằng nhóc. Nói từ tim đến phổi.
Ngụy Cầm đứng một bên, đứng trước gương ngắm nghía, càng nhìn càng vừa lòng, cô sờ sờ mông, quay đầu nhìn Quan Thục Di nói: “Trưởng thôn, cậu nói xem mông mình, sao có ai không thèm được?”
Quan Thục Di định cười ha ha, sực nhớ ra lại không dám, sợ hỏng lớp trang điểm.
Mười một giờ bốn mươi, sau tiếng pháo mừng ầm ĩ, đầu Tần Tri vẫn đầy một lớp dày keo xịt. Từ sáng sớm đến giờ anh gội đầu bốn lần. Dĩ nhiên không ai cho anh quyền được chống cự, chống cự cũng vô dụng, cũng may bà nội không cố chấp bắt anh phải chải đầu theo kiểu Evis Presley, cái này tạm coi là chấp nhận được!
Ngô Gia Dương tựa vào cửa phòng chống trộm ấn chuông cửa thật mạnh, vừa ấn vừa gào, đôi khi, hiện trường hôn lễ cần người gây sức ép như vậy.
“Mở cửa! Cưới vợ đến đây!!!!!!!”
Bên trong cánh cửa có tiếng trả lời: “Cưới vợ cũng được, lì xì đâu?”
Ngô Gia Dương làm bộ thơ ngây giả giọng nữ sinh thẹn thùng: “Ai da! Ai đó?”
Một tràng cười.
Bên trong cánh cửa lại có tiếng trả lời: “Thu tiền điện!!”
Lại một tràng cười vang, Tần Tri không biết nên khóc hay cười, đại lý phố trà Mã Bách Đông đồng chí đeo một túi tiền cầm thật to đi vào, bên trong một trận tranh giành, cửa thứ nhất đã mở.
Giẫm lên hàng chữ dán song hỷ trên bậc thang, mọi người lên lầu 4, lại là một cánh cửa đóng chặt.
Ngô Gia Dương hét to: “Cảnh sát kiểm tra phòng!!!!!!”
Hách Dật Nguyên nắm cổ áo anh ta đá qua một bên, nhét vào khe một bao lì xì dày cộm. Bên trong nói một cái không đủ, anh ta lại nhét thêm một cái. Không có gì, Thi Hạo Khánh bỏ tiền. Muốn mấy cái cho mấy cái! Tiếc là bên trong không biết, được hai cái thì mở cửa. Hách Dật Nguyên cảm thấy rất đáng tiếc, khắp người anh ta, sáu túi tiền đầy bao lì xì đỏ.