Chương 38: Mọi người cùng về quê

Dịch: Hoài Phạm

Bên tai, giọng Quan Thục Di và anh trai râu xồm cùng quê ríu rít chen vào nhau, Tần Tri hơi mông lung, trước mắt bỗng thấy lờ mờ, mấy ngày nay anh mệt muốn chết.

“Trước đây tôi rất thích đi đến Điếu Ngư Đài nhỏ chơi, tôi…… Trước lộ có một Điếu Ngư Đài nho nhỏ, chính là đầu con sông hộ thành trước kia. Anh nhớ rõ không? Con sông mà mấy ông bà mình hay hù con nít chết đuối.”

“Nhớ, mẹ tôi ngày xưa vẫn dặn tôi không được lại gần chỗ đó, nói dưới nước có một ông rùa già, mỗi năm phải ăn thịt một đứa con nít.”

“Mẹ anh lừa anh, anh trai tôi lặn tới đáy, sông đâu có sâu lắm. Ngụp đầu xuống nước là thấy đáy!”

“Đương nhiên tôi biết mẹ tôi gạt tôi, lớn hơn chút tôi có tin đâu? Ha ha! Bây giờ sông đào bảo vệ đã thành công viên.”

“Tôi thấy, tuần trước tôi mới ra coi. Anh nghĩ coi tôi và anh rời nhà đã bao nhiêu năm?”

Tần Tri chậm rãi nhắm mắt, bên tai, những tiếng gào thét lặp đi lặp lại…… Một nhóm con nít cởi truồng ngâm mình trong một cái ao bùn, bọn chúng trèo lên một tảng đá cao đầu Điếu Ngư Đài nho nhỏ, bịt mũi hét lên một tiếng, bùm! Bùm! Nhảy vào. Ánh sáng chói mắt của “thái dương công công” chiếu vào bọn chúng, bà nội đứng ở bên kia ao quát mắng gọi anh. Anh sợ bơi vào đến bờ thì ngã, bà nội đã chạy tới nhéo tai, nhéo xong mới hài lòng tìm quần áo và giầy của anh.

“Anh trai bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi hai. Còn em?”

“Ha ha, không nói cho anh. Anh đúng là ba mươi hai? Sao tôi thấy anh già vậy? Chỉ tại đám râu rậm này!”

“Đừng tính toán nữa, dù sao thì cũng là em. Râu anh tốt nhỉ, vừa nhìn đã thấy văn vẻ!”

“Đúng vậy, râu có đẳng cấp! Anh trai, anh học trung học ở đâu?”

“Tứ Trung.”

“Sao lại học ở trường xa vậy, các anh bên đó đâu có vui, tết âm lịch ở khu Bắc có thể xem thả hoa đăng, đến lúc quay lại còn thấy mấy chiếc đèn đang trôi. Cái gì mà bát tiên quá hải, thuyền đăng!……”

……………………..

Tần Tri nghiêng đầu, ngả vào vai Quan Thục Di, anh vẫn nhắm mắt lại, dường như những hình ảnh đó anh cũng từng thấy qua. Cũng là mỗi năm một lần, vào những ngày đó, đầu tiên ông nội sẽ bơm đầy hơi cho xe đạp, chở anh đi xem hoa đăng. Có một năm lốp xe bị nổ. Hình như, lần đó anh dỗi, ngồi xổm ở cửa nhà khóc, nhìn đầy trông mong về nhóm bạn bè được người lớn đưa đi nhìn hoa đăng. Sau đó ông nội đi ra, đặt anh trên vai, đưa anh đến khu Bắc, hơn mười dặm, anh cứ ngồi trên cao như vậy, tay cầm một thanh kẹo hồ lô không biết mua lúc nào, cũng không biết nhìn được cái gì, chỉ biết những chấm sáng tràn ngập khắp vùng quê nhỏ, nhìn không đến được những chiếc đèn l*иg đầu phố, nghe tiếng pháo nổ ì ầm bên tai, anh…… Chỉ cười ngây ngô. Sau đó, kẹo hồ lô tan, nước đường dính vào mái tóc hoa râm của ông nội, gội thế nào cũng không sạch, không còn cách nào khác, ông nội đành phải cạo hết cả đầu, anh và bà nội cười bò đến mấy ngày.

Tần Tri mơ màng ngủ một giấc ngắn, khoảng hai mươi phút, tiếng xe trượt trên sàn máy bay khi tiếp viên hàng không phục vụ cơm làm anh bừng tỉnh, Quan Thục Di muốn mua mấy món đồ ăn để về trêu chọc mấy đứa nhỏ trong chung cư. Nàng cũng chưa ăn gì, trước khi lên máy bay mẹ nàng gọi, nói là trong nhà gói bánh trẻo.

“Sao anh không ngủ tiếp?” Quan Thục Di vuốt ve mặt anh.

Tần Tri quay đầu, anh trai ngồi bên cạnh đã ngáy nhè nhẹ. Anh nở nụ cười, kéo tay ghế bên cạnh lên, dán lại gần Quan Thục Di, ôm vai nàng thở dài: “Hai giờ nữa, về đó có thể ngủ yên rồi.”

“Mong về nhà hả?”

“Ừ.”

Phía bên kia máy bay, những tiếng cãi vã cố nén giọng thật nhỏ làm họ ngoái nhìn, một đôi vợ chồng già đang giành vị trí gần cửa sổ.

Bà lão lấy tay đẩy chồng: “Ông bảo tôi cũng nên nhìn mà?”

Ông lão quay đầu: “Bà say máy bay.”

Bà lão tức giận: “Nãy giờ không phải vẫn bình thường sao? Cho tôi nhìn một chút.”

“Nhìn cái gì, toàn mây là mây, ngoài mây ra thì chỉ còn mây! Đã uống thuốc chống say tàu xe chưa?”

“Rồi, rồi, tránh ra! Để tôi nhìn, con rùa tính con nghé (ý là trẻ con ấy ạ) thật là nhỏ mọn! Tránh ra!”

Ông lão đành phải đứng lên, miệng vẫn không chịu lép vế: “Bà già nhỏ mọn, cho bà say máy bay xỉu đi!”

Quan Thục Di không nín được cười, nàng thì thầm với Tần Tri: “Sang năm, em phải bảo ông bà, cả ba mẹ em ngồi máy bay đi du lịch.”

Tần Tri không nói, cúi đầu như đang nghĩ gì. Quan Thục Di đẩy vai anh: “Anh nghĩ gì vậy? Tiếc tiền à?”

“Có nhiều chuyện, như là Điếu Ngư Đài, rồi thả hoa đăng, anh từng nhìn thấy.”

“Nói vô nghĩa không, anh lớn lên ở quê em, còn có thể không thấy sao?”

“Vậy tại sao anh quên?”

“Ai biết, mẹ em nói, lúc nhỏ anh là đứa trẻ kỳ quái, khi ai nói chuyện với anh thì anh sẽ thét chói tai, còn cắn người ta, ba em cũng từng bị anh cắn mấy lần. Anh nói xem, tại sao em lại coi trọng anh nhỉ?” Quan Thục Di dí đầu ngón tay vào trán Tần Tri.

Tần Tri sửng sốt, hình như, trước đây đúng là như thế, ai lại gần anh cũng cắn. Vì lo lắng, anh luôn trốn vào một góc, ai gọi cũng không ra, nói cũng nói không được. Cứ như vậy, ông nội đưa anh đến rất nhiều bệnh viện, còn đi coi bói. Thầy bói nói là hồn đã mất, bà nội kéo anh đến núi gần đó, bái một cây hoè già làm bà nội, nói rất lạ lùng, chỉ cần như vậy, sẽ không cắn ai nữa.

Máy bay xuyên qua một đám mây, từ dưới đất nhìn lên thì nhỏ xíu. Nó hạ xuống dần, cuối cùng đáp xuống mảnh đất quê hương. Quan Thục Di trao đổi số điện thoại với anh trai râu xồm, ra vẻ không để ý nói ba ngày sau nàng sắp kết hôn, anh trai lập tức chúc mừng, hứa nếu rảnh rỗi, anh ta nhất định đến dự.

Ra đến sân bay, Quan ba ba đã đứng đón, buổi chiều ông đã tới, cơm tối cũng chưa ăn. Trên đường về nhà, ông kể vài chuyện trong nhà, gì mà những phòng trống trong nhà bây giờ đầy người, thân thích mấy ngàn dặm xa xôi đều gấp rút về ăn cưới. Giọng Quan ba ba không nén được sự hưng phấn, xem ra ông rất vui.

Tần Tri còn chưa tới cửa nhà, đã nghe được tiếng quạt máy vù vù, âm thanh ong ong vang rất xa, cả nửa con phố cũng nghe được, trong sân lớn, những chiếc bạt lớn dùng cho đám cưới đã được dựng lên, ở một góc sáng sủa, nồi niêu ngổn ngang, đầu bếp đang rán đậu hũ, thịt viên, kho thịt.

Quan mẹ chạy đến xách hành lý cho Quan Thục Di vừa chùi nước mắt, Tần Tri lưu luyến nhìn nàng bị bà kéo đi. Người thân nhà Quan Thục Di mới đến buổi sáng, họ hàng gần từ sáng mai sẽ ở lại giúp đỡ. Họ hàng của Tần bà nội cũng kéo Tần Tri về nhà, Tần bà nội hỏi Tần Tri muốn ăn gì, Tần Tri ngây người một chút, rồi ôm vai bà nói nhỏ.

“Bà nội, hồi nhỏ, bà cho con ăn cơm chan nước tương, bà lấy cho con một chén.”

Tần bà nội nhìn anh một cái, ra vẻ “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”: “Thằng bé này, từ thành phố lớn về, lại còn làm như chưa từng ăn qua, hồi nhỏ thích ăn cái đó, lớn rồi còn thiếu ăn sao, lại đòi ăn cơm chan nước tương. Về nhà, ăn bánh trẻo đi!”

Đêm, tuyết rơi, tuyết rất nhiều. Quan Thục Di hớn hở đến nửa đêm, ngủ không được, nàng chui vào chăn gửi tin nhắn cho Tần Tri.

“Em nhớ anh.”

Tần Tri cũng nhắn lại ba chữ đó.

“Một người trong chăn, hơi sợ sợ!”

Tần Tri cũng nhắn y hệt.

“Em quen ngủ một mình, mà sao bây giờ không thấy quen nữa?”

Tần Tri ôm cái gối lăn qua lăn lại vài lần rồi nhắn lại: “Để anh lên đó?”

“Hay là thôi đi, em nhẫn nại hai ngày nữa.”

Tần Tri trở về một chữ “Ừ!”

Thời gian tích tắc đi qua, một lúc sau, Quan Thục Di lại nhắn tin.

“Thôi…… Để em xuống đi! Không ôm được anh, rõ ràng là không thể ngủ!”