Dịch: Hoài Phạm
Thật buồn cười, bắt đầu quen biết từ hè cho đến bây giờ, đây là nụ hôn đầu tiên.
Trong một căn phòng của một khách sạn, hai con sâu nhỏ vặn vẹo trên sô pha, vặn vẹo đến mức thảm thương, họ mấp máy, họ đùn đẩy, không rõ có giống con tôm đang bị luộc không? Càng không rõ ai có vẻ «thú tính» hơn…
Nhưng …… Nụ hôn vô cùng «bạo lực», suốt 15 phút, bọn họ cứ cắn nhau như vậy, hoàn toàn không có tính ‘kỹ thuật’, hay ‘học thuật’, chỉ cắn, cắn, liên tục cắn, đến lúc Tần Tri cảm giác đầu lưỡi anh tê dại mới thôi.
Sau đó…… Hai người ngồi phịch trên thảm trải sàn, bắt đầu choáng váng, choáng váng đến trời đất xoay chuyển …… Choáng váng để không tìm thấy bản thân.
Đêm nay, Quan Thục Di và Tần Tri như hai học sinh trung học đang chìm đắm trong mối tình đầu, họ nắm tay nhau. Trên đường đi, khi ra cửa chỉ mình Tần Tri cầm theo bao tay. Sau đó, Tần Tri đeo cho Quan Thục Di một cái, hai tay còn lại, họ nắm chặt vào nhau.
Ấm áp.
Tần Tri nói, anh có vé xem kịch của nhà hát quốc gia.
Quan Thục Di nói, vậy chúng ta đi bộ tới, rèn luyện thân thể.
Tần Tri nói, ừ.
Họ kéo tay nhau, không vội không chậm thong thả chạy trên con đường tấp nập, giữa thành phố bộn bề. Bắc Kinh ban đêm bao phủ trong làn gió lạnh mê man, Tần Tri và Quan Thục Di đi ngang qua những con người xa lạ, họ cùng nhau cảm nhận xúc cảm tha hương, vui mừng vì bên cạnh vẫn còn người có thể dựa vào.
Họ theo vào quảng trường, xuống hầm đường sắt*, ở đây, những cặp tình nhân cũng tìm đến thế giới của mình.
*: Được xây để xe điện ngầm chạy
Họ không thể giống như những người đó, vô cùng thân mật dán chặt vào nhau, nhưng bàn tay thủy chung không rời, ánh mắt nhìn nhau luôn mang theo ý cười.
Không có chỗ ngồi, họ ôm cây cột ở hầm xe điện, nhìn nhau.
Nhìn nhau, phóng điện vào nhau!
Nếu không có ai nhìn, họ sẽ tranh thủ thân thiết hơn một chút – hôn nhau, nhưng giống như kẻ trộm đang rình mò nhìn ngó khắp nơi.
Sau đó, chờ cơ hội tiến hành gây tội tiếp theo.
Màu đen che giấu rất nhiều thứ, Tần Tri nói, màu đen thật sự không phải là thứ màu hắc ám nhất.
Không nhìn thấy gì, đó mới là đáng sợ.
Quan Thục Di không nói gì, lúc này tình cảm của nàng đã mù quáng theo sự chủ động của Tần Tri. Người đàn ông vĩ đại như vậy, tốt như vậy là của nàng? Nàng cảm thấy mọi người đang nhìn nàng, hâm mộ nàng, ghen tị với nàng, người đàn ông của nàng là tốt nhất trên thế gian này.
Không phải rất tốt, mà là tốt nhất……
Về Lang Ngưng, không ai đề cập đến nữa, có lẽ sau này cũng không bao giờ đề cập. Quan Thục Di cho rằng, thời gian sẽ mang đi tất cả, Lang Ngưng thì sao? Cô vốn dĩ không phải người như Tần Tri, cô và anh đều là hai kẻ quá mức cứng cỏi. Khi hai sự cương liệt va chạm vào nhau, không thể thành oan gia, càng không thể thành tình nhân.
Tần Tri cũng không nhớ Lang Ngưng, đã thật lâu không nghĩ về cô, biết được cô đến trung tâm áo cưới, lại càng không nghĩ. Anh không cao thượng đến mức chúc cô hạnh phúc, anh cảm thấy, có lẽ ngay từ đầu, đó đã là một đoạn tình duyên không kết quả, cơ bản là không nên bắt đầu. Anh đoạn tuyệt với nỗi nhớ, từ ngày ra đi đã bắt đầu đoạn tuyệt.
Bây giờ, anh có Quan Thục Di, Quan Thục Di của anh là tốt nhất trên thế gian này, không phải rất tốt, mà là tốt nhất…
Hô hô! Cuối cùng vẫn không có thịt. Rất tiếc! ^_^
****
Cũng trong đêm nay, Lang Ngưng và Chương Nam Chính cùng bạn bè ăn cơm ở khách sạn. Đến thủ đô một lần, bạn bè thân quen đều phải mời, thiệp mời đám cưới là nước cờ đầu tiên bện thành mạng lưới các mối quan hệ. Cao quý bằng họ hoặc hơn cao quý hơn họ, họ sẽ mang theo hàng đống lớn quà tặng kèm theo thiệp mời, không cao sang như họ thì mời ăn một bữa cơm, tiện thể thông báo đám cưới. Bạn bè của Chương Nam Chính rất nhiều, Lang Ngưng cũng không thiếu, những người này chiếm cứ ba cái bàn lớn, không ngừng giơ ly rượu chúc hai người trăm năm hoà hợp. Lang Ngưng cười đến đau nhói quai hàm.
“Cha chị ở phòng chiêu đãi khách, gọi chị qua đó.” Thư ký lặng lẽ ở ghé vào tai Lang Ngưng, thì thầm.
Lang Ngưng buông khăn ăn, giải thích một chút rồi bỏ đi. Chương Nam Chính đưa mắt nhìn theo cô, đáy mắt xẹt qua một nụ cười lạnh hàm xúc, tin tức kia, rốt cục vẫn truyền ra ngoài. Bây giờ…… Không, phải là bắt đầu từ buổi chiều hôm nay, bắt đầu một vòng luẩn quẩn. Anh ta còn tưởng lão hồ ly già sẽ không sốt ruột, hoá ra anh ta vẫn quá coi trọng người nhà họ Lang. Buổi chiều, cha anh ta vừa dặn dò, thiệp mời hoãn lại hai ngày nữa hãy đưa. Bây giờ, anh ta cảm thấy, về sự nhìn xa trông rộng, cha anh ta cuối cùng vẫn cao hơn anh ta.
Lang Ngưng đẩy cửa, sửng sốt nhìn cha, cô không nghĩ ông sẽ đến nơi này. Hơn nữa, còn mang theo vài nhân vật quan trọng trong công ty.
“Ba, sao ba lại đến đây?” Lang Ngưng kinh ngạc hỏi.
Chủ tịch Lang chỉ sô pha, Lang Ngưng đi qua, thư ký đưa cho cô một xấp tư liệu. Lang Ngưng cầm lấy, nhanh chóng đọc sơ một lần, vẻ mặt từ kinh ngạc dần chuyển sang khϊếp sợ, sau đó là hoảng sợ……
Ngay lúc này, lòng cô tràn ngập mọi tư vị, thật sự không có từ ngữ thích hợp để có thể hình dung tâm trạng. Thậm chí, cô muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, lại không biết phải cười ai mới thích hợp.
“Tài liệu này từ đâu mà có?” Cô để xấp tài liệu xuống bàn, cố nói với giọng thản nhiên.
Thi Hạo Khánh thủ đoạn từ địa vị cao ngất ngưởng cuối cùng đã ngã xuống, kẻ ngắm bắn ông ta là một công ty mới nổi lên trong thời gian gần đây, người có được tài sản của Thi Hạo Khánh, dĩ nhiên là người đã mất tích hơn nửa năm qua – Tần Tri. Anh mang theo tổ hợp những kẻ rác rưởi – đã bị khai trừ của Lang thị, làm chuyện kinh thiên động địa.
“Ba nhờ người điều tra trong ba ngày, con sắp kết hôn, đáng lẽ không nên làm phiền. Mặc kệ mấy tin tức này là thật hay giả, ba giả thiết, nếu… Là thật, nó là thật, con thấy thế nào?” Chủ tịch Lang nhìn con gái, nói.
Lang Ngưng dựa vào sô pha, cười khổ đầy bất đắc dĩ: “Ba, chuyện này còn chưa rõ sao? Tần Tri từ công ty chúng ta ra đi. Với bất kỳ người nào khác, anh ta không đáng sợ, chỉ riêng với chúng ta là mối uy hϊếp lớn nhất. Tài liệu của chúng ta đối với anh ta không có gì bí mật. Nếu anh ta còn nhớ tình xưa, coi như chúng ta tránh được một kiếp, nếu anh ta oán hận, chúng ta sẽ trở thành kẻ tiếp theo bị tập kích. Dù sao cũng cùng ngành nghề kinh doanh, tranh giành mối làm ăn, lợi nhuận, về công, về tư, kiểu gì Tần Tri cũng giải thích được. Về công, chúng ta làm chuyện có lỗi với anh ta, có thể nói là qua sông đoạn cầu, về tư…… Chắc chắn anh ta hận chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.”
Chủ tịch Lang gật đầu, ông vẫy tay về phía những người đi theo, họ chậm rãi rời khỏi phòng. Trước khi vào thang máy, họ nhìn thấy Chương Nam Chính – đang ngồi ở góc hành lang hút thuốc. Người này ngồi ở chỗ đó không biết đã bao lâu.
Cha Lang Ngưng trầm mặc rất lâu, tự tay bóc vỏ một quả quýt đưa qua, Lang Ngưng chưa ăn món nào trên bàn trà.
“Hôn lễ… Nếu hủy bỏ thì vẫn còn kịp.” Ông ta đã mở miệng.
Lang Ngưng thầm thở dài, cuối cùng…… Đó mới là mục đích cha cô đến đây.
“Ba, ba đang nói đùa sao? Chương Nam Chính đã làm chuyện gì sai, anh ấy trung thành với con, yêu con, anh ấy theo đuổi con nhiều năm như vậy, thậm chí vì con mà thông đồng với ba làm bậy đẩy Tần Tri đi.” Lang Ngưng nhìn cha, nói năng như đang bàn bạc một công việc bình thường, vẫn không vạch trần sự thật.
Chủ tịch Lang ngẩng đầu, chăm chú nhìn con: “Là ba sai lầm rồi.”
“Ba không sai, tất cả những người làm cha làm mẹ đều giống nhau, hy vọng con gái sẽ sống tốt, hy vọng con gái cả đời không phải lo nghĩ, trong mắt ba, trước đây Tần Tri không thể mang hạnh phúc đến cho con, ba muốn con lựa chọn Chương Nam Chính, bởi vì ba nghĩ rằng anh ấy thích hợp nhất.”
“Lúc này, nó không thích hợp, sự tồn tại của nó chỉ càng chọc giận Tần Tri, trong tay Tần Tri nắm 80% tài nguyên tin tức của chúng ta. Thực chất là đến giờ, công ty chúng ta vẫn hoạt động dựa trên những gì mà nó để lại. Chọc giận nó không hay đâu.”
“Chúng ta đã chọc giận anh ta. Bảy năm, anh ta từ nhân viên bình thường trở thành quản lý, không phải ba là người rõ ràng nhất về năng lực của anh ta sao? Đến thời điểm quan trọng, ba vẫn đá anh ta ra mà? Vẫn dùng phương thức gϊếŧ người từ bên trong! Tham ô của công, ăn cơm mềm (nhận hối lộ). Ba à, không có ba bày mưu đặt kế, những ngày cuối cùng của Tần Tri sẽ không đến nỗi như vậy, anh ta thiếu chút nữa bị ba lôi vào tù, đắc tội…… Chúng ta đã sớm đắc tội với người ta.”
Cơn giận của Lang Ngưng cuối cùng cũng bùng phát, cô không thể chỉ trích cha mình, chỉ có thể nói sự thật.
Chủ tịch Lang thở dài, đẩy rèm cửa nhìn quang cảnh thủ đô. Ở thành phố của ông ta, có lẽ Lang gia là nhân vật quan trọng nhất nhì, nhưng tại Bắc Kinh, Lang gia chẳng là cái gì hết, họ chỉ là một xí nghiệp gia đình bình thường đóng tại địa phương. Tại đây – trung tâm văn hóa chính trị của Trung Quốc, tất cả những gì họ có chỉ là mưa bụi. Nhưng Tần Tri, ngay lúc này, ở đây, mấy ngày nay từng bước từng bước làm những chuyện đáng khϊếp sợ, người này là cự long (rồng lớn), một cú vẫy đuôi bay thẳng lên trời*, thế không thể đỡ. Năng lượng, năng lực …… của anh ta tựa như một mỏ vàng, không, là mỏ kim cương.
Nguyên văn: 一飞冲天 – Nhất Phi Trùng Thiên
Ông ta quay đầu lại nhìn Lang Ngưng, nói vô cùng nghiêm túc: “Hủy bỏ hôn lễ, đi tìm Tần Tri, nó đang ở đây. Nó yêu con. Không cần biết dùng cách nào, tìm nó, xin nó tha thứ, ba sẽ chuyển giao Lang thị cho con trên danh nghĩa. Nếu Tần Tri đồng ý, gia nghiệp này sẽ là của hồi môn cho con. Nói với nó, ba sẽ về hưu, giao công ty cho người trẻ tuổi quản lý, ba già rồi…… Không thể nhìn xa hơn được nữa. Thay ba xin lỗi nó, mời nó đến một lần. Chỉ cần ngồi xuống, có thể nói chuyện tử tế. Sản nghiệp của Thi Hạo Khánh sẽ sát nhập vào Lang thị, gia tộc chúng ta sẽ trở thành một thứ phông nền quan trọng của Bắc Kinh trong tương lai……”
Lang Ngưng kinh ngạc đứng lên, nhìn cha cô, dường như không thể tin nổi.
Cô không thể tin.
Đây là cha cô?
Người đàn ông này?!