Tới trưa, khi mà Băng Thanh - phu lang hiện tại của Chiêu Hoa ra đồng chưa về cô liền xuống bếp nấu cơm. Cô tìm xung quanh thì thấy một ít gạo, cà tím, rau xanh và hai quả trứng gà. May mà kiếp trước gia đình ở nông thôn nên cô biết nhóm lửa bằng bếp củi. Cô quyết định lấy vài nắm gạo nấu cơm, xào cà, nấu canh rau, chiên trứng. Mùi thức ăn thơm nức bay khắp nhà.
- Thơm quá!
- Thanh chàng về rồi à! Mau đi rửa tay rồi ăn cho nóng.
Băng Thanh rất bất ngờ trước sự thay đổi của Chiêu Hoa nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
- Sao chàng không ngồi xuống?
- Thê chủ, như vậy làm sao mà được. Lát nữa tiện nô ăn ở dưới bếp.
- Mau ngồi xuống ăn. Từ giờ về sau cứ cùng ta ăn, giữa chúng ta không cần phải phân biệt gì cả. Sau này gọi ta là Hoa, không được xưng tiện nô mà cứ nói là ta đi.
- Dạ... Dạ.
- Ăn đi không thì nguội mất.
Chiêu Hoa vừa ăn vừa gắp cho Băng Thanh. Hai người ăn cùng nhau không khí vô cùng ấm áp. Đây là lần đầu tiên, Băng Thanh cảm nhận được hạnh phúc từ khi gả đến đây. Cũng là lần đầu tiên thê chủ dịu dàng, còn cho chàng ăn cơm cùng.
Chiều đến, Chiêu Hoa đi dạo quanh làng. Đi tới đâu, cô cũng nghe tiếng bàn tán về mình.
- Ngươi có biết đó là ai không?
- Biết chứ sao lại không. Nàng ta là Lý Chiêu Hoa ăn chơi trác táng, bỏ bê nhà cửa, phu lang. Thật chẳng ra làm sao!
- Nàng ta còn là ác bá đó. Đi kĩ viện như đi chợ. Tội cho Băng phu lang.
- Nhỏ tiếng một chút. Nàng ta nghe được là chúng ta không xong đâu.
- Ừ. Suỵt suỵt...
"Trời ơi, con có làm gì đâu. Sao ai cũng nói mình thế. Tự dưng đến đây nghe chửi giùm à!" Chiêu Hoa than thầm.
Cô ra con suối gần nhà hóng mát. Bỗng, cô thấy dưới dòng nước trong lành chảy róc rách có một đàn cá tung tăng bơi lội. Chiêu Hoa nghĩ đến các món: cá kho, cá nướng ớt, canh cá, cá khô,... Cô liền chặn hết tất cả đường chạy của cá, rồi bắt con này đến con khác. Chiêu Hoa mang cá thu hoạch được về nhà làm sạch. Cô nấu những món mình đã nghĩ. Hương thơm bay tứ phía. Tiếng Băng Thanh ở ngoài cửa vọng vào:
- Thơm quá!
- Thanh, mau vào ăn luôn đi.
- Dạ, thê chủ.