Chương 13
"Lâm Lam, sao cô trở lại?" Bảo an trong chung cư biết Lâm Lam có chút bất ngờ khi thấy bóng dáng của Lâm Lam, đi tới hỏi.
Lâm Lam nhìn anh ta, có chút không được tự nhiên nói: "Đúng vậy, đột nhiên muốn tới đây ở mấy ngày."
"Đây không phải là Ngọ Dương sao? À ~~ tôi hiểu rồi, vợ chồng son làm lành rồi, đúng không?" Ánh mắt của bảo an mập mờ nhìn Lâm Lam, vẫn không quên vỗ vỗ vai của Tô Ngọ Dương, nói: "Làm lành là tốt rồi, Lâm Lam là một cô gái tốt, làm lành rồi thì sống qua ngày thật tốt thật vui vẻ!"
Tô Ngọ Dương xách túi đồ trong tay, bị bảo an vỗ vỗ sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn Lâm Lam lại nhìn bảo an: "Anh nói cái gì. . . . . ."
"À, tôi và anh ấy nhất thời chỉ là cãi nhau rồi giận dỗi một chút thôi, không sao! Không phải anh còn muốn đi tuần tra sao? Vậy nhanh đi đi!" Không chờ Tô Ngọ Dương nói hết lời, Lâm Lam gấp đến độ vội vàng nói.
Bảo an không nói gì nữa, dù sao cũng là chuyện vợ chồng son người ta, cũng chỉ cười rồi rời khỏi.
"Cô Lâm, lời nói vừa rồi của anh ta là có ý gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?" Tô Ngọ Dương cảm thấy có phải hình như mình quên mất một vài chuyện không, nhớ tới ban đầu lúc Lâm Lam nhìn thấy mình cũng nói một vài chuyện chả hiểu ra sao cả, hiện tại ngay cả một người bảo an hình như cũng biết mình, nhưng mình hoàn toàn lại không có một chút xíu ấn tượng nào. Giống như mình chưa từng tới đây, nhưng nhìn thấy mọi thứ liền vô ý thức đi vào, trong lòng có một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
"Anh đừng nghe lời của anh ta, người này cứ thích trêu chọc cô gái trong chung cư, nếu vừa rồi tôi không nói tiếp ý của anh ta, anh ta sẽ quấn anh đó! Xin lỗi, kéo anh xuống nước rồi!" Lâm Lam nói đến đây thì cúi đầu, cô thật không ngờ có một ngày quan hệ giữa mình và Tô Ngọ Dương quan hệ sẽ lâm vào tình cảnh như vậy.
"À, là vậy sao! Vừa rồi thật đúng là làm tôi giật cả mình!" Tô Ngọ Dương thở phào nhẹ nhõm nói.
"Đúng rồi, sao anh tới chỗ này?"
"À, đúng lúc đi ngang qua đây, đột nhiên cảm thấy nơi này có cảm giác quen thuộc, liền vô ý thức đi vào đây." Đến lúc này Tô Ngọ Dương vẫn cảm thấy rất thần kỳ, thế nhưng mình lại có cảm giác quen thuộc đối với một nơi mà mình chưa từng tới.
Lâm Lam nghe xong, trong lòng co rút: "Thật sao? Xem ra thật đúng là có duyên, nếu không thì sao tôi có thể gặp được anh!" Lâm Lam vội vàng ra vẻ thoải mái vui vẻ nói, vì cô không biết nếu mình không vội vàng cố mỉm cười, một giây sau cô có thể nắm lấy vạt áo của Tô Ngọ Dương mà nói thế này hay không: "Anh không nhớ sao, anh từng ở đây, chúng ta cùng nhau ở đây, ở đây có căn nhà nhỏ của chúng ta!" Nhưng cô không thể. Cô không thể ích kỷ như vậy phá hoại hạnh phúc bây giờ của Tô Ngọ Dương, càng không thể ở cùng với anh lần nữa. Cô rời khỏi Bạch Nham, không phải vì Tô Ngọ Dương.
"Thật sự nha! Ngày đó lúc nhìn thấy cô Lâm tôi cảm thấy như đã từng quen biết!"
"Nếu có duyên với anh như vậy thì không cần luôn mở miệng là gọi một tiếng cô Lâm đâu. Anh và Bạch Nham là bạn bè, đương nhiên cũng là bạn của tôi rồi, gọi Lâm Lam là được rồi." Nghĩ tới không lâu nữa sẽ phải rời khỏi thành phố này rồi, lần này có lẽ là lần cuối cùng nhìn thấy Tô Ngọ Dương, Lâm Lam muốn nghe anh gọi tên cô một lần nữa, giống như trước đây vậy.
"Cũng đúng, tôi cũng cảm thấy gọi cô Lâm là quá xa lạ. Đúng rồi, Lâm Lam, nhà cô ở đâu?" Tô Ngọ Dương luôn luôn đi về phía trước, lúc này mới ý thức được mình không biết nhà Lâm Lam ở đâu.
Lâm Lam nhìn anh cười nói: "Là tòa nhà kia, tầng bốn."
"À.. biết rồi, tôi nhất định đưa đồ tới nơi an toàn!"
Lâm Lam nhìn bóng lưng Tô Ngọ Dương đang xách đồ phía trước, nghĩ: nếu anh không mất trí nhớ, có phải bọn họ vẫn sẽ tay trong tay đi qua nơi này không, trên đường trở về căn nhà nhỏ có phải sẽ tràn đầy tiếng nói tiếng cười của bọn họ không? Mà có phải Bạch Nham cũng đã kết hôn với cô gái kia rồi sinh con lâu rồi, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc cuộc sống đúng không? Hoặc cô không lấy Bạch Nham, có lẽ Bạch Nham cũng sẽ không đau khổ như bây giờ, mà Lâm Lam cô đi một vòng cũng chỉ là trở lại điểm xuất phát mà thôi. Tất cả chỉ là nếu mà thôi, nhưng bây giờ mới nhận ra hóa ra tất cả đau khổ sở đều do Lâm Lam cô mà ra.
Thang máy truyền đến tiếng "Leng keng", cửa mở ra, Lâm Lam đứng phía trước Tô Ngọ Dương, nhìn hành lang, đã hai năm rồi cô không trở về căn nhà nhỏ kia, không biết bây giờ nó thế nào, có phải không còn thuộc về mình nữa đúng không?
"Lâm Lam, sao vậy? Đến rồi, không ra sao?" Tô Ngọ Dương xách túi đồ đi ra, thấy Lâm Lam vẫn đứng ngơ ngác ở cửa thang máy liền nhắc nhở.
"À. . . . . . phía trước là đến rồi." Lâm Lam vội vàng đi ra khỏi thang máy, chỉ phía trước nói.
"Đi thôi." Tô Ngọ Dương xách túi đồ đi tới bên cạnh Lâm Lam, nói xong liền đi nhanh về phía trước.
Lâm Lam nhìn bóng lưng của Tô Ngọ Dương đã đi xa nên vội vàng đi theo, giống như trước kia, bọn họ dạo phố xong, Tô Ngọ Dương luôn luôn sẽ xách bao lớn bao nhỏ đi đằng trước, mà Lâm Lam luôn luôn giống như một người phụ nữ nhỏ bé đi sau lưng anh, hạnh phúc trở về căn nhà nhỏ của bọn họ.
"Lâu rồi cô chưa về đây hả?" Nhìn trên ổ khóa có một lớp bụi thật dầy, có thể thấy được mơ hồ điểm chấm màu vàng, Tô Ngọ Dương hỏi.
Lâm Lam lấy chìa khóa trong túi ra gật đầu một cái, cửa mở ra, một lớp bụi rớt xuống đầu Lâm Lam, nhuộm tóc cô thành màu trắng, làm mắt cô nhìn không rõ, Lâm Lam phản xạ có điều kiện che mắt. Tô Ngọ Dương vội vàng đặt túi đồ xuống, dẫn Lâm Lam ra ngoài phủi bụi trên tóc và trên người, đưa một tờ khăn giấy cho Lâm Lam: "Sao rồi, mắt không sao chứ?"
Lâm Lam xoa mắt lắc đầu, "Không sao, lâu rồi không tới đây, không ngờ có nhiều bụi như vậy."
"Cô đứng phía sau, tôi đi phía trước, tôi là con trai, không sợ chút bụi này." Nói xong Tô Ngọ Dương kéo Lâm Lam ra sau lưng, mình thì vào cửa trước.
Sau khi Lâm Lam thả tay ra liền xoa mắt hơi ướt, căn nhà nhỏ trước mặt vẫn là hình dạng đó, chỉ là có một lớp bụi thật dầy phủ lên, thì ra cuối cùng chỉ là vật còn người mất.
"Ngọ Dương, anh để ở đây là được rồi. Lần này làm phiền anh, để anh làm công việc dùng sức như vậy." Tô Ngọ Dương đặt túi đồ trong tay xuống xong, Lâm Lam nói.
"Giúp đỡ bạn bè là chuyện nhỏ mà thôi! Còn chuyện gì thì cứ việc nói!" Tô Ngọ Dương nhìn chung quanh căn nhà nhỏ một vòng nói.
"Không cần, nếu anh có việc thì đi làm chuyện của mình đi, việc còn lại tự tôi có thể làm." Ở cùng với Tô Ngọ Dương, vẫn lại là căn nhà nhỏ mà hai người đã từng có một cuộc sống hạnh phúc, Lâm Lam cảm thấy nếu còn tiếp tục đứng như vậy, cô sẽ không chịu nổi.
"Vậy thì tôi đi trước." Tô Ngọ Dương cười cười với Lâm Lam, xoay người đi tới cửa, chưa đi được mấy bước lại dừng lại, xoay người có chút xấu hổ cười nói: "Thật đúng là kỳ là, thế nhưng tôi lại cảm thấy nơi này rất quen thuộc! Xem ra hôm nay tôi thật sự có chút vấn đề, nhìn nơi nào cũng quen thuộc!"
Lâm Lam cười khổ trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười nói với Tô Ngọ Dương: "Nếu vậy thì về sớm một chút đi, cô Lý sẽ rất vui khi anh ở bên cạnh, nhìn ra được cô ấy rất yêu anh!"
"Ừ, Tử Nhiễm rất yêu tôi, tôi cũng yêu cô ấy. Nhớ lúc tôi bị bệnh, vẫn là cô ấy một tấc cũng không rời canh giữ bên cạnh chăm sóc tôi, cho đến khi tôi khỏe lại! Cho nên tôi tự nhủ đời này phải đối xử tốt với cô ấy!" Tô Ngọ Dương nói đến đây thì trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
"Ngọ Dương, chờ một chút!" Tô Ngọ Dương đi tới cửa lại bị Lâm Lam gọi lại, xoay người thấy Lâm Lam chạy nhanh vào một căn phòng, chỉ nghe được tiếng va chạm của ngăn tủ sau đó Lâm Lam đi ra trong tay cầm một cái hộp màu hồng, vừa đi vừa dùng tay phải không ngừng vuốt ve cái hộp, giống như là cực kỳ không bỏ được.
"Ngọ Dương, hôm nay anh giúp tôi, tôi không biết làm sao cảm ơn anh, vậy anh cầm hộp này đi." Lâm Lam đưa cái hộp tới trước mặt Tô Ngọ Dương nói.
Tô Ngọ Dương nhìn cái hộp nhưng không nhận, vẻ mặt lúc nãy khi Lâm Lam cầm cái hộp, Tô Ngọ Dương có thể nhìn ra Lâm Lam rất quý trọng nó, liền cự tuyệt nói: "Đây là vật cô rất quý trọng, đúng không? Tôi chỉ là giúp một chuyện nhỏ, không có gì đâu, cô không cần cám ơn tôi!"
"Đã từng rất quý trọng, nhưng bây giờ với tôi mà nói nó chỉ là một quà tặng bình thường mà thôi! Anh xem để nó ở đây rất lãng phí, còn không bằng đưa cho anh, chỉ cần anh không ghét bỏ thì hãy nhận lấy đi." Nói xong Lâm Lam mở hộp ra, là một đóa hoa khô ‘forget me not’.
Tô Ngọ Dương do dự nhận lấy cái hộp trong tay Lâm Lam: "Cô xác định muốn đưa nó cho tôi sao?" Lúc hỏi câu này Tô Ngọ Dương vẫn nhìn ánh mắt của Lâm Lam, ánh mắt kia nói cho anh biết cô đã từng quý trọng nó.
"Đã đưa cho anh rồi, trừ phi anh không cần, nào có đạo lý tôi lấy lại!" Lâm Lam đặt cái hộp vào tay Tô Ngọ Dương, xoay người sắp xếp đồ đạc của mình, không quay đầu lại liếc nhìn anh một cái.
Tô Ngọ Dương cẩn thận đậy nắp hộp lại, nhìn chằm chằm cái hộp một hồi mới nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ không khách khí nhận lấy! Còn chuyện gì không?"
Lâm Lam đưa lưng về phía Tô Ngọ Dương, im lặng lắc đầu một cái, nghe tiếng bước chân của Tô Ngọ Dương ngày càng xa mất hồn nhìn sàn nhà, trên sàn nhà cũng tích đầy một lớp bụi thật dầy, lưu lại dấu chân lộn xộn, đó chính là dấu chân của cô vừa mới lưu lại.
Lâm Lam ôm đầu ngồi trên sàn nhà, đó là vật mà lúc cô và Tô Ngọ Dương ở chung, là anh đưa cho cô, là anh tự mình làm vì trước kia cô luôn oán trách anh chỉ đưa một vài quà tặng đã làm sẵn. Ngày đó, anh nói với cô: "Forget me not." Nhàn nhạt, cũng cười hạnh phúc giống như vừa rồi. Chỉ là ‘forget me not’ vẫn như cũ, nụ cười vẫn như cũ nhưng đã không phải vì Lâm Lam cô, đã không phải vì Lâm Lam cô mà cười hạnh phúc như vậy. ‘Forget me not, forget me not’. Ai quên tôi, tôi lại quên ai đây?
Lâm Lam ngẩng đầu lên, hai tay ôm đầu gối, nước mắt trong vành mắt lăn qua lăn lại cuối cùng cũng không chảy ra.
Kết thúc, tất cả đều kết thúc.
"Alo, là Thư Á phải không? Tớ là Lâm Lam!" Dọn dẹp sơ qua căn nhà nhỏ, Lâm Lam ngồi trên ghế sô pha, nói vào điện thoại.
"Lâm Lam! Trời ạ —— cậu lại có thể gọi điện cho tớ, làm tớ giật cả mình! Người phụ nữ này, nói đi, có chuyện gì?" Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc của Thư Á, giọng nói của cô vẫn hạnh phúc như vậy, Lâm Lam đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, lỗ mũi giống như bị nhét thứ gì đó khiến cô hít thở không thông.
"Chẳng lẽ tớ có chuyện mới có thể gọi cho cậu sao? Vừa qua bận rộn những việc gì?" Lâm Lam cầm điện thoại, hít một hơi thật sâu nói.
"Gần đây ở nhà rảnh rỗi thôi! Bây giờ Trình Băng coi tớ như là động vật đặc biệt phải được bảo vệ, chỗ nào cũng không cho tớ đi, chuyện gì cũng không cho tớ làm, thật sự là tớ buồn muốn chết! Cậu thì sao? Lần trước nói cậu và Bạch Nham cùng cố gắng lên một chút, sao rồi?" Trong điện thoại giọng nói của Thư Á tuy oán giận Trình Băng độc tài và chuyên chế nhưng cũng rất hạnh phúc, cô vẫn luôn là một người phụ nữ hạnh phúc, Lâm Lam nghĩ như vậy.
"Cậu đó, làm người phụ nữ có thai cho tốt đi, cũng đừng quá quan tâm tới chuyện khác! Đúng rồi, tớ muốn đến chỗ cậu ở vài ngày, cậu thấy có được không?" Lâm Lam luôn suy nghĩ, bây giờ mình cũng chỉ có thể làm phiền Thư Á thôi, cũng tiện thể nói lời tạm biệt với cậu ấy. Cô không muốn về quê, từ khi ba mẹ xảy ra tai nạn xe rồi qua đời thì vẫn luôn là ông nội chăm sóc cô, hiện tại cô đã lớn rồi, ông bà nội khó có được thanh tịnh, cô không muốn dùng phương thức này để làm phiền ông bà nội.
"Được, chỉ sợ Bạch Nham không nỡ để cậu tới đây! Bây giờ tớ là một người cực kỳ buồn bực, cậu tới đây thì giúp tớ phát tiếc bực mình nha!" Nghe giọng nói của Thư Á, Lâm Lam cảm thấy hình như cô rất vui, tưởng tượng ra cậu ấy bây giờ có phải đang khoa tay múa chân không.
"Tớ muốn tới anh ấy còn có thể ngăn được tớ sao! Chỉ cần tới lúc đó Thư Á cậu không đuổi tớ đi là được, cứ quyết định vậy đi, mấy ngày nữa tớ sẽ tới, đến lúc đó sẽ gọi cho cậu!" Lâm Lam không nói chuyện của cô và Bạch Nham với Thư Á, cũng không muốn nói chuyện của Tô Ngọ Dương với Thư Á, cậu ấy hạnh phúc như vậy, sao có thể để bất hạnh của mình làm phiền cậu ấy chứ?
"Lâm Lam, sao tớ có cảm giác có chút không bình thường vậy? Cậu tới đây, Bạch Nham không tới cùng sao?"
"Ừ, anh ấy rất bận! Một mình tớ tới cậu vẫn không thấy thỏa mãn hả!"
"Ha ha, thỏa mãn, thỏa mãn!" Đầu điện thoại bên kia Thư Á cười rất hạnh phúc, Lâm Lam cũng không tự giác nở nụ cười đã lâu rồi không cười.
Đặt điện thoại xuống, tiếng cười trong điện thoại cũng dần dần xa hơn, tiếng cười hạnh phúc đó, Lâm Lam đã từng có, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ‘trăng trong nước hoa trong gương’ mà thôi.